71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 19: Chương 19: Mục tiêu cuối cùng




Nhiệm vụ tìm kiếm diễn ra khá suôn sẻ ngay từ lúc bắt đầu.

Cơ giáp của Don và Seryozha đeo trên lưng trường cung và bao tên, tay cầm các dụng cụ quét chính xác hơn ong máy đã bật chế độ ẩn thân và lén đi vào đống phế thải một cách hoàn hảo.

Hai cơ giáp cẩn thận leo trèo xung quanh, cố gắng hết sức để tránh bị cừu khổng lồ phát hiện.

Mỗi người đã tìm kiếm xong ở điểm mục tiêu thứ nhất và đang trên đường đến điểm tiếp theo.

Phải nói rằng khả năng xử lý cơ giáp xuất sắc và phong cách giao tranh táo bạo của Don trong suốt nhiệm vụ đã đảo ngược ấn tượng đã chạm đáy của cậu trong tâm trí Chamberlain.

Nhưng mà, thiện chí ít ỏi này tồn tại được ước chừng trong khoảng ba mươi lăm giây, lại còn bị chính Don giết chết từ trong trứng.

“Hahahaha, Chamberlain thượng tá, cái đầu kim loại vừa rồi trông giống y hệt anh.”

Chamberlain hít một cái thật sâu, kìm chế lửa giận vừa bùng lên trong lòng.

Sau đó, hắn cảnh cáo nói, “Xin đừng dùng đường dây liên lạc của nhiệm vụ để nói những thứ vô nghĩa.”

“Không cần tôi giúp anh mang về tinh hạm làm kỷ niệm?”

Chamberlain suýt nữa nói “Có bản lĩnh thì cậu đem về thử”, nhưng kịp thời khống chế được chính mình. Cãi nhau với cái loại ấu trĩ cần quay lại trường quân đội giáo dục lại này chính là lãng phí thời gian, tinh lực và cảm xúc một cách ngu ngốc.

Chamberlain trào phúng cười nhẹ, không đáp.

Don điều khiển mỹ nhân Pampas của cậu, khéo léo leo lên một “táng đá” to, lại còn không lỡ một giây nào tỏ vẻ đáng thương dỗi, “Thế mà cũng tức? Quỷ hẹp hòi.”

Chamberlain nghiến chặt răng, phun ra hai chữ, “Câm miệng!”

Bên kia, Seryozha nhỏ tuổi nhất, cũng ít kinh nghiệm thực chiến nhất trong bốn người nhưng điều khiển cơ giáp lại không thua Don thượng tá chút nào. Cậu phối hợp lần đầu tiên với Cố Trường An cũng ăn ý bất ngờ.

Có mấy lần, lúc Cố Trường An ra lệnh nhắc nhở, Katyusha của Seryozha cũng đã đồng thời hành động tượng tự.

Seryozha nghiêm túc hỏi Cố Trường An, “Đại tá, cái này có phải gọi là 'tâm ý tương thông' không?”

Đôi mắt đen của Cố Trường An đang cảnh giác nhìn chăm chú vào màn hình sáng, cố gắng lựa chọn lộ tuyến ổn thỏa cho Seryozha. Anh nghe vậy thì cười nhẹ, căn bản không nghĩ nhiều, “Có thể nói thế, nhưng mà, đang làm nhiệm vụ vẫn còn nghĩ được thành ngữ, có phải cậu bị Địch thượng thướng đầu độc quá mức không thế?”

Đại tá của cậu không phủ nhận, chỉ thế thôi Seryozha cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng Đại tá của cậu lại không nhận ra tâm ý ngầm bày tỏ của cậu, cái này lại khiến Seryozha thấy chua xót trong lòng. Tâm tình này trước nay Seryozha chưa trải qua bao giờ. Bây giờ, mỗi câu nói, mỗi cử động của Cố Trường An đều có thể ảnh hưởng đến vui buồn của cậu.

Cho nên, kể cả chút chua xót không đáng kể này cũng làm Seryozha thỏa mãn đến mức muốn hóa sói lăn đến trước mặt Cố Trường An. Mà, nếu có thể nhân tiện cọ pheromone của mình lên toàn bộ quần áo, tay, chân,... của Cố Trường An, vậy thì càng tốt.

Ngoại trừ hồi ức về cha mẹ, Seryozha dường như chưa bao giờ suy nghĩ về tình yêu. Ở Tiên phong doanh nơi mọi người thường xuyên mất đi đồng đội, độ tuổi bỏ mạng bình quân là 30, không ai rảnh đến mức nghĩ về cái này.

Cậu chưa bao giờ suy nghĩ về tình yêu, nhưng có vẻ như trời sinh trong máu cậu đã nhận thức được nó là gì - tình yêu, đương nhiên là đáng yêu lại đáng giận, đáng bực nhưng lại đáng thương.

Từ một giây lúc Seryozha quyết định theo đuổi Cố Trường An, cậu cũng đã hoàn toàn chuẩn bị kỹ tâm lý. Chỉ cần là đến từ chính Cố Trường An, bất kể là tốt hay không tốt, cậu đều nguyện ý trải qua, cậu đều muốn.

Seryozha điều khiển Katyusha, dùng một động tác nguy hiểm với vào bên trong đống phế liệu, cố gắng duỗi thẳng cánh tay cơ giáp xuống dưới trong lúc dữ liệu thu được trong thời gian thực từ máy quét chạy dài trên màn hình.

Không có, tàu Revelation không ở chỗ này.

Cố Trường An tiếp tục bỏ qua âm thanh kỳ lạ đang kêu điên cuồng trong tai phải của mình, ra lệnh cho Seryozha, “Không tìm thấy mục tiêu tìm kiếm. Đến mục tiêu tiếp theo, đi vòng qua đống đổ nát hình tháp bên trái cậu đi.”

Đây là mệnh lệnh không cần trả lời, Seryozha vẫn nghiêm túc đáp lại, “Vâng, thưa đại tá.”

Cố Trường An không thể không cong khóe miệng.

Đúng là một bé ngoan.



Họ an toàn tìm kiếm sáu điểm mục tiêu nhưng chẳng tìm thấy gì.

Không thấy chính là tin tốt, nghĩa là tàu Revelation không bị cừu khổng lồ làm gì - biết tin này bọn họ cũng chỉ thấy được an ủi.

Hai người Don và Seryozha đang chạy về phía mục tiêu cuối cùng của mình.

“Đại tá.”

Chamberlain vừa chỉ cho Don một đường tắt, mà Don lại vẫn ầm ĩ bên tai hắn “Mấy con cừu này đúng là thích giữ đồ”, Chamberlain đành tạm thời ngắt liên lạc bên mình mới gọi Cố Trường An, tầm mắt vẫn nhìn màn hình chăm chú.

Cố Trường An xác nhận một lần nữa lộ trình của Seryozha trước mắt không có trở ngại gì, sau đó mới nhìn về phía Chamberlain. Anh lại theo tầm mắt của Chamberlain nhìn về phía màn hình chính, đôi mắt đen hơi trầm xuống.

Không lâu trước đây, cừu đen và cừu trắng kết hợp thành quái vật màu xám, to bụng sinh ra vô số viên tròn đen trắng, cho đám viên tròn này đuổi giết cắn nuốt lẫn nhau, sau đó còn lại một cừu trắng một cừu đen trước mắt họ - như sự cân bằng tuyệt đối của sinh tử vậy.

Nhưng lúc này, bọn họ mới phát hiện, không phải viên tròn đen trắng nào cũng bị ăn mất.

Một quả cầu đen cỡ quả bóng đá lăn nhanh khỏi khu rừng. Có vẻ như nó chưa ăn đủ đồng loại của mình nên chưa hoàn toàn phát triển thành hình dáng của một con cừu khổng lồ mà chỉ là một quả cầu bọc lông cừu màu đen.

Cố Trường An phóng to hình ảnh, chỉ thấy nó có bốn “chân” ngắn ở phía dưới, mà bởi vì chúng quá ngắn nên trông như bốn hình nón nhỏ nhô lên, có vẻ không hữu dụng chút nào, nên không có gì lạ nếu nó không thể ngừng lăn

Lúc này, nó đã lăn đến bên cạnh đàn cừu đen khổng lồ.

Quả cầu tròn màu đen dường như lăn xuống từ một nơi rất cao, tốc độ rất nhanh, đồng cỏ tương đối nhẵn nhụi, mà chân của nó cũng không giúp được gì nhiều, dường như dùng sức của chính mình cũng không thể dừng lại, cuối cùng sẽ tiếp tục lăn xuống biển.

Một con cừu đen nâng chân lên.

Cố Trường An và Chamberlain đều cho rằng cừu đen muốn giúp quả cầu đen này dừng lại.

Nhưng không.

Cừu đen không để ý chút nào hạ chân xuống, dẫm nát quả cầu đen, sau đó dùng răng ngậm bánh thịt nhỏ này vào miệng, không thèm nhai.

Một con cừu đen khác bỗng nhiên đứng lên, ký hiệu đánh dấu trên màn hình cho thấy nó chính là con cừu mới sinh ra lúc nãy. Nó hướng về phía con cừu đen vừa ăn quả cầu đen, kêu một tiếng “Hoo-ka!”, con cừu đen kia cũng đứng lên, kêu “Hoo-ka!” đáp lại.

Chúng nó lao về phía nhau, hai cặp sừng khổng lồ va vào nhau phát ra tiếng kêu chói tai như đụng kiếm.

Thế là đánh nhau à?

Đúng lúc đó, một quả cầu trắng khác từ trong rừng chạy ra, chỉ có màu lông là khác với quả cầu đen vừa nãy. Nó không lăn ra mà cố chạy bằng bốn chân ngắn cũn cỡn, sau đó đụng phải một con cừu khổng lồ trắng. Nó không có miệng, nhưng có vẻ như nó đang cố “nói” cái gì đó.

Một con cừu trắng khổng lồ đứng dậy, giương cao móng guốc, đá bay quả cầu trắng. Quả cầu trắng đáp chính xác xuống con cừu đen khổng lồ, cũng chung số phận với quả cầu đen lúc nãy.

Nhưng đáng chú ý là, con cừu trắng lúc nãy gầm lên với những con cừu trắng khác, “Hoo-ka!“. Những con cừu trắng đồng loạt đứng lên đi về phía khu rừng.

Bạch tuộc nhảy ra khỏi màn hình ánh sáng, nóng vội nói với Cố Trường An, “Bọn chúng phát hiện ra rồi!”

Cố Trường An cùng Chamberlain liếc nhau, đồng thời mở liên lạc, “Rút lui!”

Đúng lúc này, trong tầm mắt Seryozha xuất hiện mấy vòng tròn sáng màu trắng.

Cố Trường An kêu lên, “Liêu Sa!”

Ngay lúc Cố Trường An cất tiếng kêu, Seryozha đã lưu loát thực hiện xong một chuỗi động tác lật nghiêng, nhảy lên và rơi xuống đất, thành công thoát khỏi mấy vòng tròn sáng.

Những vòng tròn sáng ấy sà xuống, đáp xuống xác của một hệ thống máy móc nào đó. Sau đó, vài mảnh vỡ máy móc đột nhiên xuất hiện giữa không trung. “Đôi mắt” màu xám của cừu trắng lóe lên, dường như nhận ra đã không bắt được mục tiêu. Các vòng tròn sáng lập tức biến mất, mảnh vỡ máy móc ầm ầm rơi xuống như mưa.

Những con cừu trắng này chưa đến gần đã có thể tấn công họ bằng vòng tròn sáng.

Đương nhiên không thể ngồi chờ chết, Cố Trường An lập tức nhắc nhở, “Nấp bên phải!”

Katyusha hành động đáp lại.

Don tương tự cũng né những vòng tròn sáng đánh lén. Chamberlain nhìn về phía Cố Trường An, gọi, “Đại tá.”

Ý của Chamberlain rất rõ ràng: Cố Trường An cần đưa ra quyết định.

Don và Seryozha không thể trốn hết tất cả những đòn đánh của cừu trắng - một khi ở trong vòng tròn sáng, kết cục chỉ có xác chết mỗi nơi một mảnh.

Bọn họ đi xuống cứu người, xác xuất toàn quân bị diệt rất lớn.

Bọn họ không đi xuống cứu người thì vẫn có thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ tìm kiếm, nhưng chỉ còn lại hai người bọn họ, mà du hành vũ trụ nguy hiểm, xác xuất bọn họ sống sót cũng không lớn.

Cứu hay không cứu, thật ra bây giờ tương đương với việc quyết định chết sớm hay chết muộn.

Cố Trường An không do dự.

Đầu tiên, anh chỉ thị Seryozha, “Don đang ở điểm mục tiêu số 7, cố gắng đến gặp cậu ấy.”

Nói xong, anh xoay người chạy đến khoang cơ giáp, vừa chạy vừa nói, “Bạch tuộc tiên sinh, vui lòng truy cập vào màn hình chính của cơ giáp trong thời gian thực cố gắng hỗ trợ chúng tôi. Nếu chúng tôi không trở lại được, vui lòng mang theo Conquest trở lại Trái đất và báo cáo chi tiết thất bại của nhiệm vụ cho Địch thượng tướng.”

Chamberlain nhìn bóng dáng Cố Trường An, do dự trong chốc lát.

Chamberlain đuổi kịp Cố Trường An.

Bạch tuộc gấp đến độ tám xúc tua đều thắt thành nút.

Đến lúc Cố Trường An tiến vào Panda, bạch tuộc mới tìm được cơ hội, nhảy ra ở màn hình bên trong cơ giáp, “Ngươi không thể đi!”

Cố Trường An cho rằng nó cảm thấy quá nguy hiểm, đành trấn an nó, “Ta cần phải đi.”

Anh là đại tá, là quan chỉ huy cấp cao nhất của nhiệm vụ lần này, anh có nghĩa vụ, cũng có trách nhiệm.

Bạch tuộc tựa hồ đang cố gắng hết sức kiềm chế âm lượng, không kìm được nữa đành nhỏ giọng thét lên, “Ngươi không thể đi! Ngươi là Omega, lại còn là Omega trong kỳ phát tình! Ngươi không muốn sống nữa à!”

Cố Trường An không ngừng việc mở ra tinh thần lực, nhưng đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm bạch tuộc, “Ngươi phát hiện kiểu gì?”

Bạch tuộc hận không thể đưa số liệu tình trạng cơ thể đến trước mặt người này, giận dữ dùng xúc tu chỉ Cố Trường An, “Giám sát số liệu thời gian thực! Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi tỏ vẻ không có cảm giác gì, nhưng số liệu rất rõ ràng, rất sớm thôi ngươi sẽ có phản ứng!”

Cố Trường An bất động, “Ta đã tiêm thuốc ức chế rồi, mà hơn nữa, ta cũng sẽ không có phản ứng. Từ trước đến giờ ta đều không có...”

Nhưng Cố Trường An bỗng cứng người.

Anh ngửi được một hương hoa nhài nhẹ.

Cố Trường An khởi động hệ thống dịch chuyển.

Bạch tuộc tức đến mức giọng nói cũng run lên, “Aaaaaaaa!!!!! Ngươi trở về ngay cho ta!!!!!!!!!!!!”

Cố Trường An vững vàng rơi xuống đất, “Muộn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.