Toàn thể dân chúng Loại Địa Cầu đang bối rối nhìn lên bầu trời, cố gắng tìm ra manh mối để giải thích những gì vừa xảy ra.
Hầu hết bọn họ đều có thể nhận ra cơ giáp màu đen - đó là cơ giáp Vô Song của Thương tướng Địch Kỳ Dã thuộc Tiên phong doanh. Nhưng mà, vì sao một cơ giáp nổi tiếng với những chiến tích lẫy lừng lại đột nhiên phát nổ? Mà, chiếc lưới ánh sáng kinh khủng được tạo ra bởi nguồn sáng nhân tạo kia là cái gì?
Người phát sáng kia là cái gì?
Đúng lúc này, AI của tất cả mọi người đều nhận được một thông báo chiến tranh khẩn cấp từ Tiên phong doanh.
Nửa đầu của thông báo, bằng một giọng điệu lạnh lùng, cứng rắn của một bản báo cáo, giải thích rõ ràng và ngắn gọn về tấm lưới ánh sáng và kế hoạch “Chim trong lồng”, sử dụng ví dụ là cơ giáp Vô Song màu đen vừa nổ tung giữa không trung.
Nửa sau của thông báo nêu rõ thái độ của Hội đồng Liên minh, những yêu cầu được voi đòi Hai Bà Trưng của Kitano Hikari và lập trường tuyệt không thỏa hiệp của Tiên phong doanh.
Những người vừa mới hiểu kế hoạch “Chim trong lồng” là như thế nào vừa lạnh gáy vừa lo lắng lập tức bị phản ứng xoa dịu của Hội đồng Liên minh làm cho tức giận. Sau đó, mọi người nhanh chóng nhận ra rằng hành động tự sát vừa rồi của cơ giáp Vô Song chính là phản ứng của Địch thượng tướng đối với Hội đồng Liên minh.
Một Chiến Thần lập trường vững vàng như vậy lập tức cho mọi người một cảm giác an toàn rõ ràng. Có người còn chưa đọc xong tin nhắn đã nói đùa với bạn bè mình rằng, “Hội đồng Liên minh lần này có thể coi như thất thủ rồi“.
Cho đến khi bọn họ đọc xong câu cuối cùng.
“Sau khi tôi hy sinh, đại tá Cố Trường An sẽ kế nhiệm, trở thành Thượng tướng tiếp theo của Tiên phong doanh.
— Địch Kỳ Dã.”
Hy sinh? Sao Địch thượng tướng lại hy sinh?
Cố Trường An là ai?
Mọi người bối rối nhìn nhau. Một lúc sau, cuối cùng cũng có người phản ứng lại, nhìn lên bầu trời nơi pháo hoa vừa nở.
“Thượng tướng, Địch thượng tướng, hắn!”
Nhưng mà, trừ bóng dáng của người đang phát sáng kia, chỗ đó chẳng còn lại gì hết.
Tất cả mọi người đều chìm vào trong cảm giác trống rỗng hư ảo, không ai muốn tin Chiến Thần vô song xấu tính ấy lại cứ thế thịt nát xương tan, chết không còn gì.
Bấy giờ, người phát sáng cuối cùng cũng cử động.
Người phát sáng vươn tay ra, làm một động tác tay như thể đang nắm lấy nguồn sáng nhân tạo.
Nguồn sáng nhân tạo kia, giống như một quả cầu nhôm rỗng bị bẹp dúm, co lại thành một quả bóng, và với một cái vẫy tay của người phát sáng, nó bay vào sâu trong vũ trụ và biến mất.
Thiếu đi một nguồn sáng nhân tạo, Loại Địa Cầu lập tức trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Người phát sáng lấy ra một quả cầu ánh sáng từ cơ thể của chính mình để thay thế, để nó lơ lửng ở nơi mà nguồn sáng nhân tạo trước giờ vẫn ở.
Không ai có thể hiểu được cảnh tượng vừa rồi, nhưng mọi chuyện đúng là đã xảy ra như vậy đấy.
Nguồn sáng nhân tạo còn lại cũng bị người phát sáng giải quyết y như vậy.
Dưới đất, một số người, không biết do sùng bái hay sợ hãi, đã vô thức quỳ xuống.
Sau đó, mọi người nhìn thấy người phát sáng trong tích tắc đột ngột lao xuống, đáp xuống mái nhà cao cao của Hội đồng Liên minh.
Cuối cùng, bọn họ thấy rõ, người phát sáng có vẻ thực sự là một người - một người mặc quân phục của Tiên phong doanh.
Nhưng một người không thể bay hoặc phát sáng.
Sau đó, mỗi một người trên Loại Địa Cầu đều nghe được giọng nói của người phát sáng.
Rõ ràng quanh người đó không có thứ gì, không có thiết bị khuếch đại nào hết, mà người phát sáng cũng không gào lên lớn tiếng, anh ta chỉ nói chuyện bình thường, thế mà tất cả mọi người đều nghe thấy được giọng nói của anh ta như thể đang ở trước mặt anh ta vậy.
Người phát sáng nói bốn câu.
“Tôi là Đại tá Cố Trường An của Tiên phong doanh.”
“Tôi sẽ hoàn thành di nguyện của thượng tướng, bảo vệ nhân loại, đưa nhân loại quay về Trái Đất.”
“Trùng tộc sắp tấn công. Tôi tuyên bố, Loại Địa Cầu tiến vào trạng thái chiến tranh khẩn cấp. Quân đội Liên minh Loài người sẽ được Tiên phong doanh tiếp quản. Hội đồng Liên minh giải tán.”
“Tất cả những vấn đề trên sẽ được giải thích cụ thể sau. Nếu bạn có bất kỳ phản đối nào...”
Nói đến đây, người phát sáng liền “bước” ra khỏi nóc tòa nhà Hội đồng, lơ lửng giữa không trung. Anh ta không làm bất cứ động tác gì, tòa nhà đã hóa thành cát bụi, như dòng nước đổ xuống đất.
Nhân viên trong tòa nhà bị dịch chuyển ra quảng trường bên ngoài, một số người còn cầm trên tay tách trà, vài người đang bấm bấm bút... đầy ngơ ngác nhìn đống bụi mù mịt vừa thay thế cả tòa nhà Hội đồng, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Người phát sáng tiếp tục nói nốt, “Xin lỗi, tôi không có thời gian tiếp nhận phản đối.”
Lời còn chưa nói xong, người phát sáng đã biến mất trong không khí.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sững sờ trước sự thay đổi quá lớn trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả phản ứng theo bản năng cũng không có, cứ thế đứng đơ ra tại chỗ.
Cảnh báo từ nguồn sáng nhân tạo đã cho phép Kitano Hikari chứng kiến thông báo của người phát sáng giống như loài người Loại Địa Cầu.
Gã nhìn ánh sáng rực rỡ quen thuộc của người đó, tay run lên, cắn móng tay lo lắng, lẩm bẩm dữ tợn, “Không được”, “Không có khả năng đó”, “Ta là người duy nhất”, “Người duy nhất!”, cứ như vậy.
Sau một khoảng thời gian không xác định, gã dường như đột nhiên tỉnh lại. Gã vội vã đi qua cánh cửa bí mật, vào phòng thí nghiệm bí mật, cùng lúc khởi động hàng chục phi thuyền nhỏ có khoang kim loại thẳng đứng hiện đang nằm trên các hành tinh khác nhau, sắp xếp cho bọn chúng bay đến những hành tinh khác.
Sau đó, gã lại vội vàng quay lại phòng thí nghiệm chính, nối liên lạc với Bộ Quốc phòng Trùng tộc, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh, “Lập tức tiến công đến Loại Địa Cầu!”
—
Tướng sĩ Tiên phong doanh đều tự phát tụ tập ở trước phòng chỉ huy.
Hơn cả dân chúng bên ngoài, bọn họ càng không muốn tin vào thông báo hy sinh của Địch thượng tướng. Địch thượng tướng là chỗ dựa của Tiên phong doanh, mà địa vị bây giờ của Tiên phong doanh là do Địch thượng tướng một tay nâng lên, mất đi Địch thượng tướng chính là một tổn thất khôn lường, không gì bù đắp được.
Các tướng sĩ im lặng nhìn về hướng phòng chỉ huy.
Rắn mất đầu, sự đau buồn và tức giận bùng cháy trong tim họ.
Họ nhìn thấy người phát sáng, nghe thấy người phát sáng, nhưng lại càng cảm thấy hoang mang.
Cố đại tá là cấp dưới được thượng tướng tin tưởng, cái này bọn họ đều biết, nhưng Cố đại tá biết phát sáng từ lúc nào?
Đến tận khi Cố Trường An phát sáng xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ mới thật sự ý thức được Cố đại tá đang phát sáng. Không đúng, thế thì Cố đại tá là cái gì chứ... Người ư? Đồ vật ư?
Những tướng sĩ vẫn trầm mặc như cũ, chăm chú nhìn Cố Trường An, mà trong mắt đại đa số mọi người đều có chút phản đối.
Cố Trường An hạ xuống giữa đám người.
Các tướng sĩ tự động dạt ra, nhường cho anh một khoảng đất trống hình tròn.
Cố Trường An cũng vẫn phát sáng. Anh không nhìn những người khác, chỉ rũ mắt xuống, tay trần xé mở tay áo khoác, sau đó, nửa ống tay áo sơ mi trắng đồng phục cũng bị xé ra.
Anh buộc ống tay áo màu trắng vào cánh tay trái và đi về phía quảng trường.
Đây là để tang cho Địch thượng tướng. Nhận ra điều này, các tướng sĩ liền đi theo Cố Trường An. Không ít người cũng học theo Cố Trường An, quấn vải trắng quanh tay trái của mình.
Cố Trường An không chú ý đến đồng đội sau lưng mình. Anh đi đến giữa quảng trường, lá cờ của Tiên phong doanh tự động hạ xuống nửa cột, trong khi cờ của Hội đồng Liên minh và của Liên minh Loài người không có lửa vẫn cháy sạch.
Anh đi đến trước tượng đài tưởng niệm, cắn ngón tay, lấy ngón tay khắc lên tên họ và số hiệu của Địch thượng tướng lên đài tưởng niệm. Máu đọng trên mặt đá, chữ đỏ như máu.
“DQY91761 Địch Kỳ Dã.”
Sau đó, anh quỳ một gối xuống đất, khẽ nói, “Mong ánh sao chiếu rọi hành trình đến kiếp sau của ngài.”
Phía sau anh, tướng sĩ liên tiếp quỳ một gối xuống. Có người cuối cùng không kìm nổi nữa, bật khóc nghẹn ngào, thậm chí có người thét lên như sói tru. Bọn họ không nghiêm chỉnh như vậy, nhưng mỗi người đều gửi lời từ biệt đến Địch thượng tướng.
Cảm nhận được tinh hạm Trùng tộc đang tiếp cận Loại Địa Cầu, Cố Trường An đứng lên, quay người lại.
Tướng sĩ Tiên phong doanh đồng loại đứng lên, cúi đầu, đại biểu cho việc bước đầu công nhận Cố Trường An.
Seryozha đứng im trong đám người - cậu vừa mới khôi phục ký ức. Nỗi đau mất cha, nỗi tức giận khi hài cốt của cha không còn ở đâu, nỗi kinh hoàng về những thay đổi phi nhân loại tiếp tục xảy ra với đại tá... tất cả các loại cảm xúc tiêu cực đến rồi đi, khiến cậu quá tải đến mức tê liệt, nhưng đồng thời, nỗi đau cũng sống động hơn. Cậu liên tục nghĩ về những gì đại tá đã nói với mình trong Conquest, về những thay đổi và mệnh lệnh.
Lúc Seryozha nghe thấy đồng đội kinh hoàng kêu lên, cậu mới ngẩng đầu.
Cảnh tượng trước mắt chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng nó gây sốc, không chân thực và không thể hiểu nổi.
Tiên phong doanh gồm toàn những chiến binh dũng cảm đã trải qua nhiều trận chiến, nhưng dù vậy, nhiều người vẫn bị sốc đến mức vô thức lùi lại.
Từ mắt trái của chính mình, Cố Trường An giật ra một thứ trông kỳ lạ - không, không phải là một thứ gì đó, mà là một sinh vật.
Sinh vật này có màu xanh xám, phần lớn giống hình người, nhưng có cái đầu cá khổng lồ xấu xí đến khủng khiếp, đôi mắt to và lồi, có mang, có vảy và một cái sừng trên lưng.
Không chỉ vậy, nó còn ẩm ướt và trơn trượt. Ai cũng ngửi thấy một thứ mùi không thể phân biệt được là đầm lầy hay biển sâu từ nó - một mùi tanh của sinh vật dưới nước.
Nó được bao quanh bởi một lớp ánh sáng mềm mỏng giống như cơ thể của Cố Trường An.
Cố Trường An bình tĩnh nói với nó, “Xin lỗi, ông Koenig, ông đã để lại quá nhiều dấu vết trong mắt tôi, mà tôi cần một người giúp đỡ, vì vậy tôi đã tự tiện gọi ông ra. Tôi tin rằng đây cũng là cơ hội cho ông trả thù. Hãy giúp tôi và tôi sẽ tiễn đưa ông đi hoàn toàn.”
Sinh vật này phát ra âm thanh khó hiểu. Những người có mặt tại đây đều bịt tai lại vì đau đớn.
Seryozha không cử động một cơ bắp nào. Cậu suy nghĩ, không biết liệu đây có phải âm thanh đau đớn luôn tràn vào tai đại tá hay không.
Cố Trường An, tuy thế, dường như lại đã nhận được câu trả lời khẳng định của nó. Anh nói cảm ơn. Mặt vẫn không hề biến sắc, anh cứ thế rút ra một phần ánh sáng còn sáng hơn cả nguồn sáng trên trời từ trên người mình đưa vào trong cơ thể của sinh vật kia.
Sinh vật này sau đó đã trải qua một sự thay đổi lớn.
Trong quá trình thay đổi mà mắt người không thể nắm bắt được, sinh vật này không còn mang ngoại hình dưới đáy biển sâu nữa - nó đã trở thành một hình người lơ lửng giữa không trung. Người này khoác một chiếc áo choàng màu vàng rách rưới, mà chiếc áo choàng này không có gió vẫn cứ lay động. Mọi người không thể nhìn thấy cái người bên dưới áo choàng này rốt cuộc trông như nào, chỉ có thể thấy được người đó có vẻ rất gầy. Nhìn tổng thể, bộ dáng áo choàng màu vàng đã thay đổi này chẳng biết làm sao lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng tao nhã.
Cố Trường An lại rút ra một quả cầu ánh sáng nhỏ, để nó bay vào lòng bàn tay của người khoác áo choàng - là một phần hấp thu được từ bản sao tự bạo của Kitano Hikari.
Cố Trường An nói, “Xử lý tất cả các phân thân và mang bản thể của Kitano Hikari quay về đây.”
Bóng dáng áo bào vàng bay lên trời, trở nên mờ ảo giữa không trung.
Tướng sĩ Tiên phong doanh bị sức mạnh này áp chế, lần lượt hóa sói nằm sấp trên mặt đất. Đám sói nghiêng đầu, mờ mịt nhìn động tác của Cố Trường An.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Cố Trường An mạnh mẽ biến con thủy quái kia thành quái vật khoác áo choàng, tuy chẳng rõ làm thế nào anh làm được nhưng trông có vẻ rất lợi hại. Bọn họ chớp chớp đôi mắt sói, sau đó cảnh giác nhìn Cố Trường An lấy từ trong túi quần ra một... con búp bê bạch tuộc trong suốt dùng để nắm giảm stress?