Lúc edit chương này, mình đã nghe bài Don't cry, my love của Cha Eunwoo. Các bạn có thể để bài này on loop/repeat lúc đọc chương này. Hi vọng wattpad có chức năng ghép nhạc giống webtoon, chứ muốn nghe thì đành phiền các bạn ấn play ở video trên đầu chương vậy.
Cố Trường An nhắm mắt lại, đứng giữa Quảng trường Đỏ, im lặng, cẩn thận cảm nhận ý thức của Trái Đất.
Là một con người, kể từ khi phát hiện ra rằng mình có thể cảm nhận được ý thức của hành tinh, Cố Trường An đã nhiều lần tưởng tượng xem nhận thức của Trái Đất sẽ như thế nào.
Nó liệu có tức giận khi bị cắt mất một nửa không vì lý do gì cả không? Liệu nó có quan tâm đến con người không?
Khi Cố Trường An đang cẩn thận cảm nhận tâm Trái Đất vừa mới khôi phục lại, anh nhận ra nó không có phản ứng gì cả.
Không phải bình tĩnh, mà là hoàn toàn “không có gì cả“.
Trái Đất không tức giận, không thương hại, đối với việc con người diệt vong sau đó lại quay về, nó chẳng có tí cảm xúc nào cả.
Nó không thèm để ý.
Trong 4,6 tỷ năm sự sống của Trái Đất, sự tồn tại và diệt vong của loài người cũng quan trọng đối với Trái Đất như những người đi bộ băng qua một ngã tư nào đó với bạn vài năm trước vào một buổi chiều muộn. Bạn không va chạm, không nhìn thấy nhau, chỉ là tình cờ xuất hiện ở cùng một nơi vào cùng một thời điểm.
Bạn không và không thể nhớ đặc điểm, giới tính hoặc tuổi tác của người đi bộ đó, bạn không và không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào đối với người đi bộ đó - chưa nói đến tình cảm gì, bởi vì bạn không để ý.
Nhân loại đối với Trái Đất cùng lắm cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Khoảnh khắc này, mặc dù cũng đã nghĩ đến kết quả này, Cố Trường An lại càng cảm nhận rõ hơn con người nhỏ bé đến nhường nào.
Nhưng mà, mặc dù con người nhỏ bé, mặc dù đối với Eve bọn họ là sự tồn tại cấp thấp như vậy, con người cũng không hề yêu cầu Eve hay Trái Đất khẳng định ý nghĩa tồn tại của bọn họ.
Nền văn minh nhân loại dù chỉ là ngọn lửa thì cũng là một ngọn lửa đẹp đẽ được thắp lên từ cuộc đời hữu hạn của vô số con người trong quá khứ, hiện tại và tương lai.
Seryozha lo lắng hỏi, “Đại tá?”
Cố Trường An đang chìm trong suy nghĩ của mình, không nhận ra lo lắng của cậu, không đáp lại.
Ngay sau đó, Eve trẻ tuổi tỏa sáng y như anh bỗng xuất hiện trước mặt anh.
Eve trẻ tuổi cực kỳ thất vọng, gần như phẫn nộ nói, “Con đã thấy nhiều hơn, biết nhiều hơn, hẳn là càng hiểu rõ ý định của ta. Cơ thể con người thấp hèn này kìm hãm con quá nhiều, không thể cho phép con tiếp tục hành động dại dột như vậy nữa!”
Hiểu được bản chất của Eve, Cố Trường An đã không còn để ý đến những lời cô nói nữa.
Cô ta đã sớm không còn là lão sơ già ở cô nhi viện nữa.
Hoặc là, nói đúng hơn thì, trước giờ vẫn luôn không hề là vậy.
Cố Trường An ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta, hỏi, “Cô có biết Kitano Hikari không? Cô đã giúp anh ta bao nhiêu lúc anh ta phát điên thực hiện tội ác chống lại loài người?”
Mặt Eve lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Seryozha một lần nữa cảm thấy mình ở trong tư thế đông cứng không thể cử động - lại là tác phẩm của Eve, trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể vô ích nhìn hai người phát sáng.
Từ góc nhìn của Seryozha, Eve dường như chột dạ, lùi lại nửa bước, sau đó giận dữ quở trách, “Anh ta đã cố gắng cứu nhân loại. Anh ta cũng đã biết rằng anh ta đã sai. Anh ta đã thú nhận với ta trong bức thư tuyệt mệnh của mình và cầu tình cho những sinh vật quái dị tội nghiệp đó. Ở điểm này, Trùng tộc cũng thực sự vô tội, bọn chúng cũng không phải tự mình muốn được tạo ra như thế.”
Lúc Cố Trường An lại mở miệng, mặc dù anh đã cố gắng giữ bình tĩnh, Seryozha vẫn nghe thấy sự phẫn nộ ẩn trong giọng của anh, “Thư tuyệt mệnh? Cái này xảy ra lúc nào?”
Eve trẻ tuổi đã bình tĩnh lại, giải thích đơn giản, “Lúc ta trở lại Trái Đất, ta thấy thư tuyệt mệnh của anh ta để ở chỗ lúc đầu chúng ta gặp nhau. Ta không thể trách anh ta, ta đã không đủ cẩn thận - con người mà, bọn chúng quá kém cỏi để có thể sử dụng sức mạnh của ta, sau đó ta đã rút ra bài học từ việc này.”
Cố Trường An lạnh lùng nói, “Thế thì cô bị lừa rồi. Anh ta không chỉ không chết, về sau lại còn khiến tàu Noah mất tích, lại còn cải tạo con người Loại Địa Cầu trên tàu Noah thành sinh vật nửa người nửa rắn. Theo lời của người sống sót được, con người Loại Địa Cầu cũng bị anh ta biến đổi. Chỉ đến khi Trùng tộc giống cái nổi loạn, anh ta mới chết dưới tay binh lính giống cái.”
Eve tự phụ ngắt lời, “Chuyện này không có khả năng xảy ra. Anh ta đã chết rất lâu rồi. Con tin vào lời nói dối của ai thế?”
Cố Trường An lại không để ý tới lời của cô ta, thình lình nói, “Vì cô cắt đi một nửa Trái Đất nên ông Koenig mới bị người ta bắt được, đúng không? Sau đó, cô lại gặp lại ông ấy, làm lẫn lộn ký ức của ông ấy, không phải vì thương hại mà vì chột dạ, đúng không?”
Eve trẻ tuổi tức giận, lớn tiếng phản bác, “Ta không!”
Cố Trường An lắc đầu, thở dài, “Ngươi nói dối. Ngươi 'nhập vào' - ta không nghĩ ra từ gì thích hợp, cứ nói tạm thế đã - ngươi 'nhập vào' một thứ có tính nói dối, mà ngươi cũng không quan tâm.”
Cố Trường An nhìn cô ta, nhưng ánh mắt lại không dừng lại trên người cô ta, thay vào đó, ánh mắt anh xuyên qua cô ta nhìn về vũ trụ vô biên, giọng của anh dần bình tĩnh lại, “Hiện tại ta vẫn không rõ rốt cục ngươi đang ở đâu, cũng không rõ mỗi người để ngươi 'nhập vào' được chọn dựa trên tiêu chuẩn gì, cũng như ngươi cho mỗi người bao nhiêu phần tỷ của tinh thần lực của mình. Ta không biết gì cả, mà chắc mãi mãi ta cũng sẽ không biết được.”
“Vì sao ngươi lại ngạc nhiên? Chẳng lẽ ngươi không hiểu vì sao ta lại nhận ra sơ Eve, Eve trước mắt ta - bao gồm Eve đã xuất hiện trong lịch sử bốn năm lần mà ngươi đã từng nhắc đến, đều là do ngươi nhập vào người nào đó, sau đó dung hòa nhân cách của người đó, chứ không phải hình thái con người mà ngươi tự tạo ra như ngươi nói lúc đầu ư?”
“Bởi vì như lời ngươi nói, 'con đã thấy nhiều hơn, biết nhiều hơn, hẳn là càng hiểu rõ ý định của ta.'.”
“Đúng là vì ta thấy nhiều hơn, biết nhiều hơn, hoàn toàn hiểu rõ được trong mắt ngươi loài người bé nhỏ không đáng kể đến thế nào, ta mới nhận ra được tình yêu đối với nhân loại như ngươi nói, cũng như hành vi vừa mâu thuẫn vừa ấu trĩ của ngươi, rốt cục là như thế nào.”
“Ngươi không ở đây, ngươi mãi mãi sẽ không đi vào đây, cũng như con voi sẽ không tự nhốt mình trong nón thông. Ngươi coi thường con người và sẽ không bao giờ bận tâm đến việc tạo ra hình thái con người của riêng mình. Về cơ bản, đến Trái Đất cũng chỉ là một ý thích bất chợt đối với ngươi, và một số hành động của ngươi, bao gồm cả lời khiển trách hiện tại của ngươi dành cho ta, nói một cách ẩn dụ, chỉ là một mục tiêu trong trò chơi mà ngươi thích trong thời điểm này, và hệ thống mà ngươi dùng đang cố gắng thử hoàn thành nó.”
“Tất cả các hành vi của con người và cảm xúc của con người mà ngươi thể hiện là một tác dụng phụ của việc ngươi dùng một phần tỷ tinh thần lực để nhập vào người đó.”
“Tất cả những gì ta nói cũng không có ý nghĩa gì. Thực ra, thiện ác, đúng sai... tất cả những giá trị quan của con người, đối với ngươi, đều là vô nghĩa cả.”
“Những việc ngươi đã làm, những việc ngươi muốn làm, đều chỉ là vì ngươi muốn làm vậy.”
“Mạnh mẽ đến mức phi nhân tính, ngươi thực sự là một vị thần. Một vị thần chỉ bỗng nhiên nảy ra ý thích bất chợt đối với con người, không có ý tốt hay ác ý theo bất kỳ ý nghĩa nào của con người, một vị thần quá mạnh mẽ để có thể hiểu được hay miêu tả được.”
“Bất kể ngươi có luôn miệng nói ngươi yêu nhân loại nhiều đến thế nào đi chăng nữa, hay nhân loại đã phụ lòng ngươi thế nào, ngươi thực ra cũng không quan tâm.”
“Ngươi thậm chí còn thấy vui vì bản thân đã tự tăng độ khó của trò chơi.”
“Đầu tiên - quy tắc của Starnet. Starnet thực chất là do ngươi hoặc Kitano Hikari sáng tạo ra, phải không? Kể từ khi ngươi thừa nhận rằng Conquest là do ngươi tạo ra, xóa đi hiểu lầm về 'người Zuke', cái này rất dễ phát hiện ra. Từ trước đến giờ, những người duy nhất sử dụng Starnet là Trùng tộc và loài người Loại Địa Cầu. Mà những gì bạch tuộc nói với chúng ta, nó cũng đã học được từ ngươi.”
“Tiếp theo là những hạn chế ngươi tự đeo lên người. Khi ngươi phát hiện ra Trùng tộc có dị biến, ngươi chỉ cần lúc đầu nhập vào Thủ tướng Hội đồng Liên minh, hoặc là Thượng tướng Tiên phong doanh lúc đó, lập tức điều Tiên phong doanh đi điều tra là liền có thể giúp đỡ nhân loại. Ngươi lấy hạn chế làm cái cớ, thậm chí không dùng được chân, bởi vì ngươi thực ra không muốn tự mình giúp nhân loại. Thay vào đó, ngươi muốn thông qua vai ác là Trùng tộc, đẩy ta lên vị trí của Thần, đồng thời cũng xóa đi niềm tin sai lầm ngươi đã đặt vào Kitano Hikari.”
Cố Trường An cuối cùng cũng tập trung ánh mắt trở lại khuôn mặt thờ ơ của Eve trẻ tuổi, hỏi, “Làm ơn cho ta biết, thi thể của lão sơ già đó đang yên ổn nằm ở nghĩa địa công cộng cô nhi viện đã mai táng cho bà, hay là vẫn không thể yên nghỉ? Ngươi nhập vào người bà, trừ việc đoạt đi sinh mệnh của bà ấy, còn có tác dụng phụ gì khác không?”
Eve trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Cố Trường An, vẫn tỏ vẻ như một người mẹ thất vọng.
Cố Trường An đoán đây là ảnh hưởng sót lại của sơ Eve. Nói cho cùng thì, cái thứ này nhập vào người của Eve trẻ tuổi không biết dùng bao nhiêu phần tỷ của tinh thần lực của nó, mà cũng nhập vào nhiều người như thế, ảnh hưởng của tác dụng phụ quá mạnh mẽ cũng là chuyện bình thường.
Eve trẻ tuổi cười lạnh, mở miệng. “Ta rốt cục cũng đã hiểu vì sao trong thời đại của Trái Đất có những con thú sống sót trong tự nhiên, đôi khi con mẹ lại chọn ăn thịt con của nó. Bởi vì những con yếu ớt, bất thường, ốm yếu đó không có đủ tư cách để sống sót.”
“Con nên thấy may mắn vì ta chỉ tạo ra con chứ không tạo ra những anh chị em khác cho con.”
“Mặc dù con là một đứa trẻ quái dị tàn nhẫn, máu lạnh, không biết tôn trọng người khác, ta cũng không có nhiều kiên nhẫn, mà cũng không có quá nhiều lựa chọn.”
Eve trẻ tuổi nắm chặt tay, như thể không kìm được lửa giận trong lòng, rốt cục bùng nổ, “Là nhân loại! Gọi ta! Là nhân loại không ngừng cầu trời mong muốn phép màu xảy ra!”
“Lòng thương xót của ta đã trở thành tội lỗi của ta!”
“Lòng bao dung của ta đáng để mọi người quỳ xuống và tôn thờ ta!”
“Những sinh vật thấp hèn vô ơn và ngu ngốc đó, ta không thấy ngạc nhiên với bất cứ điều gì bọn chúng làm, và ta cũng không quan tâm đến bất kỳ hiểu lầm nào về ta!”
“Nhưng trong tất cả các tạo vật trên trời và dưới đất này, con, chính con, là tạo vật của ta, vậy mà con lại nghi ngờ ta, chỉ trích ta. Nếu con thật sự hiểu rõ ta mạnh mẽ thế nào, mà nhân loại nhỏ bé thế nào, con không nên làm như vậy mới phải!”
Seryozha hết lần này đến lần khác vùng vẫy. Cậu không muốn nghe sinh vật giống người điên này tiếp tục mắng mỏ đại tá của mình.
Eve trẻ tuổi để ý đến cậu, đột nhiên lại cười, khinh khỉnh nói, “Nói đến lũ trẻ con. Hỡi con trai của ta, trên người của con tràn ngập mùi hương của thứ sinh vật cấp thấp này. Bản thân con đắm mình trụy lạc đến mức này, ta nhìn cũng đủ lắm rồi.”
Cố Trường An bước về phía trước, chắn Seryozha ở phía sau, bình tĩnh phản bác, “Đắm mình trụy lạc? Ta yêu em ấy, đây là cảm xúc bình thường của loài người, tại sao lại gọi là đắm mình trụy lạc?”
Eve trẻ tuổi đã gần như phát điên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Con muốn ta nói bao nhiêu lần nữa! Con không phải nhân loại! Con động dục với loại sinh vật cấp thấp như này, không phải đắm mình trụy lạc thì là cái gì?”
Cố Trường An rũ mắt. Anh đã hình dung từ lâu rằng khi anh đối mặt với Eve một lần nữa, bất kể phải trả cái giá gì đi nữa, anh đều phải thử tìm một khả năng nhỏ nào đó mà nhân loại có thể được bảo vệ, cho dù khả năng này cũng cực kỳ bé nhỏ, bởi vì bọn họ căn bản không thể thắng được Eve.
Làm thế nào mà bọn họ có thể thắng được một sinh vật cường đại thậm chí còn không ở nơi này? Không biết chừng chỉ cần một phần nghìn tỷ của nó cũng đủ để khuấy động nhân loại, Trái Đất, thậm chỉ toàn bộ vũ trụ ấy chứ.
Cố Trường An bình tĩnh hỏi lại, “Ngươi không thể chiếm được cảm tình của người khác - trừ phi ngươi bám vào người ta, hoàn toàn xóa bỏ sự tồn tại của ta, tự mình chơi lấy trò chơi này. Ta yêu cậu ấy, ngươi không thể bóp méo ký ức của ta, bởi vì ta mất đi cậu ấy hoặc quên đi cậu ấy đều sẽ khiến ta đau lòng. Huống chi, nếu mất đi cậu ấy, ta sẽ trở thành một tồn tại còn cao hơn ngươi một bậc. Lúc đó, ta sẽ hoàn toàn không để ý đến 22 năm loài người của mình, sẽ không còn lòng trung thành và tình yêu đối với nhân loại nữa. Ngươi có thể làm gì ta chứ? Chẳng lẽ ngươi còn có khả năng khác để có thể giấu đi, bóp méo ký ức, ảnh hướng đến ý thức của ta?”
Eve trẻ tuổi điên cuồng cười lên, “Con cho rằng ta không thể làm? Con của ta, bức ta đến nước này, có lẽ ta nên vỗ tay cho con một cái.”
Ngay lập tức, Eve trẻ tuổi trở lại biểu tình lạnh lùng, “Nhưng mà, dừng ở đây được rồi đấy.”
Vừa dứt lời, Seryozha đã xuất hiện trong tay cô ta, bị cô ta bóp cổ giơ lên.
Cố Trường An lập tức xông lên định cứu cậu, bị Eve trẻ tuổi vung tay hất vào bức tường đỏ cao ngất, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Cố Trường An bò dậy, lại hướng về phía Eve một lần nữa.
Eve trẻ tuổi hơi nhắm mắt, dường như vừa tìm được từ trong trí nhớ của Seryozha cái gì, khẽ cười, “Cha ngươi? Quả nhiên là một sinh vật cấp thấp không thể nhận thức được chân tướng. Ngươi vẫn còn nghĩ đến tương lai của các ngươi ư? Thật ghê tởm, các ngươi sẽ không có tương lai nào cả. Sói con mắt xanh xám ư? Thế mà ngươi còn dám nghĩ đến tận đây, đáng tiếc thật đấy, ngươi sẽ không bao giờ có thể đánh dấu nó, cũng không thể làm nó thụ thai được.”
Cô ta nhìn Seryozha khóe miệng đang trào ra máu tươi, miệt thị, “Ngươi, thứ sinh vật dơ bẩn cấp thấp như này, cũng xứng làm vấy bẩn con trai của ta ư?”
Lời cô ta còn chưa nói xong, Cố Trường An đã vọt đến trước mắt cô ta. Eve trẻ tuổi dường như đã đoán được động tác của anh, liền tùy ý ném Seryozha sang một bên, xoay người chặn Cố Trường An, dùng sức mạnh bọc lấy Cố Trường An, khống chế anh ở trên không trung.
Cố Trường An hỏi, “Ngươi đã làm cái gì với em ấy rồi?”
Eve trẻ tuổi không thèm để ý, trả lời, “Ta làm nó quên đi những thứ sai lầm đã xảy ra giữa các con. Còn sự tồn tại của cha nó, nó chỉ nhớ được việc cùng các con tìm thấy di ngôn trên vách đá của hành tinh số 3 không một bóng người. Không phải thế thì nó sẽ không đau lòng nữa ư? Con nên cảm ơn ta mới đúng.”
Cố Trường An nói, “Ngươi không có khả năng làm vậy. Em ấy sẽ đau lòng, ngươi không thể khống chế tình cảm như vậy được.”
Eve trẻ tuổi tức giận đến hồ đồ, giận dữ nói, “Con là một đứa trẻ máu lạnh, ích kỷ! Con không thấy cái giá đắt mà ta phải trả sao!”
Cố Trường An lúc này mới nhận ra cánh tay trái của Eve đã mất đi ánh sáng, đang rủ xuống ở đó như một miếng thịt người bình thường.
Cố Trường An nói, “Ngươi dùng tinh thần lực của mình.”
Eve trẻ tuổi cường điệu, “Ta đã xé rách một phần tinh thần lực của mình để sửa chữa sai lầm không biết xấu hổ của con!”
Cố Trường An nhìn vào đôi mắt của cô ta, sau đó rũ mắt xuống, hỏi, “Tiếp theo là đến lượt ta, phải không?”
Eve trẻ tuổi cười lớn, “Con của ta, con đã ngu ngốc đến mức buồn cười rồi sao. Ta không thể chịu được nữa. Con sẽ cảm ơn ta.”
Vừa dứt lời, đôi mắt cô ta cũng mất đi ánh sáng, lập tức trở nên đờ đẫn, trở lại như mắt người, mà đồng thời, từ trong miệng cô ta cũng phát ra một tiếng hú lạnh lẽo, như thể lần đầu tiên cảm thấy nỗi đau trọng thương của loài người. Tiếng kêu ấy kinh tâm động phách, không chỉ đau đến tê tâm liệt phế, lại còn mang theo oán hận không chống đỡ nổi.
Cố Trường An chỉ kịp nhìn thấy hai luồng sáng bay tới, sau đó, anh đau đến mức không nghĩ được gì nữa.
Anh ngã mạnh xuống từ giữa không trung, lăn trên đất.
Đau đớn nhường ấy khiến anh suýt nữa cũng kêu lên như Eve, nhưng anh cắn chặt răng, thậm chí còn định phản kháng.
Anh nhận ra một ít ký ức đang bị bóp méo, cũng ý thức được một chút biến hóa không thể đảo nghịch đang xảy ra trên mắt mình. Hai luồng sáng kia, mặc dù chậm rãi, giống như một nguồn lây nhiễm đang dần xâm nhập trong cơ thể của anh. Khi luồng sáng biến đổi xong đôi mắt của anh, nó sẽ bắt đầu lây lan từ chỗ đó sang phần còn lại của cơ thể.
Bắt đầu từ đôi mắt, anh bắt đầu thực sự trở thành một thứ không phải con người nữa.
Anh hiểu tại sao Eve nói Seryozha không thể đánh dấu mình được nữa, bởi vì khi luồng sáng lan đến các tuyến thể sau cổ của anh, cho dù anh có phá tuyến thể tiêm pheromone vào, những pheromone đó cũng sẽ bị coi là vi khuẩn xâm lấn cấp thấp, và cơ thể anh sẽ tự động phá hủy nó. Mà, khi Eve nói anh sẽ không thể thụ thai được nữa, cô ta cũng dùng nguyên lý này.
Mà luồng sáng này là tinh thần lực nguyên bản của sinh vật bên ngoài đó, anh không thể ngăn cản được.
Nên là, anh phải nhanh hơn nó, trước khi...
Eve trẻ tuổi lạnh nhạt nhìn anh, xoay người nhìn tàu Conquest đang tới gần, biến mất.
Cố Trường An cắn chặt răng, một bên dùng sức mạnh của chính mình ngăn cản sự xâm lấn của luồng sáng, một bên dùng tay cố bò đến bên cạnh Seryozha.
“Liêu Sa.”
Seryozha gặp phải đau đớn như vậy đã ngất đi, không tỉnh lại được.
Cố Trường An dùng tinh thần lực của mình gọi Seryozha trong ý thức của của cậu. Seryozha, vừa mờ mịt vừa đau nhức, tỉnh lại, mở mắt.
Cậu không hoàn toàn tỉnh táo, cũng không nhận ra mình đang ở trong tình trạng gì.
Cậu chỉ cảm thấy bi thương và đau đớn ngập tràn.
Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc dịu dàng ra lệnh cho mình, “Liêu Sa, Liêu Sa, đánh dấu anh.”
Trước giờ cậu không thích lại gần người khác, chưa nói gì đến chuyện đánh dấu Omega - căn bản cậu không có hứng thú.
Nhưng nháy mắt khi cậu nghe thấy giọng nói này, cậu liền lập tức lựa chọn phục tùng.
Gáy của người ấy đang ở bên môi cậu.
Cậu mở hàm răng đang nghiến chặt của mình, giương nanh sói, dùng hết sức của mình cắn vào tuyến thể, rót pheromone của mình vào cơ thể ấm áp trong vòng tay của mình.
“Tất cả rồi sẽ ổn thôi, anh hứa đấy, Liêu Sa à.”
Cố Trường An lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đã vô thức rơi trên má chàng trai, sau đó không chống đỡ nổi nữa mà ngất xỉu trên người cậu.
Quảng trường Đỏ chứng kiến vô số buồn vui đứng lặng im.
Toàn bộ Trái Đất không có một âm thanh nào.
Hương bão tuyết và hoa nhài quyện vào nhau thành một cơn bão vừa ngát hương vừa lạnh lẽo. Giữa trận gió lốc này, hai chàng trai trẻ yên lặng nằm ngủ trên mặt đất.
Bọn họ có lẽ vừa mới mất đi tình yêu của mình.