71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 41: Chương 41: Tiên phong doanh xuất chinh




Trên màn hình lớn xuất hiện bóng dáng cao lớn của O'Neal.

Lão có một mái tóc bạc, cả khuôn mặt thấy rõ nhất là tầng tầng lớp lớp cằm. Gương mặt này nếu cười lên chắc có thể che khuất luôn cả cặp mắt khôn khéo như chuột của lão.

Nhưng mà, dáng người của lão lại không mập mạp - lão thậm chí còn rất cao lớn cường tráng. Nghe nói cái này là vì trước đây lúc còn làm linh mục rất sùng đạo nên lão luôn khiêm tốn giản dị.

Nhưng mà, thế lại càng khiến lớp thịt trên mặt lão trông đầy đặn đến lạ.

Có đối thủ từng ngầm trêu là O'Neal tiên sinh trông giống y một chiếc đầu heo trắng hoàn mĩ. Thượng tướng Địch Kỳ Dã cũng từng cười lạnh ở Hội đồng Liên minh, nói O'Neal tiên sinh là một vị quan “tâm sinh tướng“.

Từ đó có thể thấy được danh tiếng đại khái của O'Neal tiên sinh.

O'Neal là Đại diện Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ nhiều năm. Lão đầy rẫy tai tiếng, lại còn đã bị cách chức không chỉ một lần, nhưng lão trước sau vẫn mãi sừng sững không ngã. Cuối cùng, mấy năm gần đây, lão đã leo lên nắm quyền đứng đầu Đảng, càng ngày càng quyền lực.

Lập trường của lão chính là không có lập trường - tất cả đều vì lợi ích. O'Neal từng mấy lần làm khó Tiên phong doanh, nhưng lão cũng từng phải xem xét thời thế để bỏ phiếu tán thành một số đề án có lợi cho Tiên phong doanh.

Địch thượng tướng chưa bao giờ giả vờ giả vịt với O'Neal, nhưng O'Neal thì ngược lại - chỉ cần có phóng viên ở đó, trên mặt O'Neal luôn vĩnh viễn treo cái nụ cười truyền giáo tiêu chuẩn của lão.

Nhưng mà O'Neal trên màn hình lúc này tâm trạng có vẻ không tốt tí nào.

Thực ra, cuộc gọi này cũng không phải do lão muốn gọi.

Dạo này Trùng tộc tấn công rất nhiều, người dân Loại Địa Cầu từ ​​lâu đã bất bình, cơn tức giận tích tụ bao năm bùng lên, chưa kể lần này Trùng tộc còn đang giẫm đạp lên biên giới của Loại Địa Cầu, nếu Địch Kỳ Dã muốn tự mình xuất binh thì cấp cao Liên minh Loài người cũng chẳng thể làm gì được.

Bất kể Địch Kỳ Dã thắng hay thua trận này, sự ủng hộ của nhân dân dành cho Tiên phong doanh sẽ tiếp tục tăng lên, trong khi sự ủng hộ dành cho Hội đồng Liên minh nhất định sẽ tiếp tục giảm.

Vì những chiến công liên tiếp trong những năm gần đây, Tiên phong doanh đã đạt được 80% sự ủng hộ của tầng lớp nhân dân Loại Địa Cầu, mà cá nhân Địch Kỳ Dã cũng là đối tượng được đông đảo mọi người ngưỡng mộ. Ngược lại, Hội đồng Liên minh lại tụt mất một nửa tỷ lệ ủng hộ trong nhiều năm qua như một trò đùa.

May mắn thay, hầu hết tướng lĩnh của Tiên phong doanh đều hy sinh sớm, hơn nữa, trừ Friedrich ra, không ai đặt chân vào chính trị cả. Nếu không, Hội đồng Liên minh sớm muộn cũng sẽ trở thành sân sau của Tiên phong doanh.

Năm sau sẽ đối mặt với một cuộc bầu cử lại, O'Neal đâu có ngu - lão biết rõ trong lòng rằng nếu bây giờ mà lão chống lại Tiên phong doanh thì lão sẽ mất sạch ủng hộ.

Nhưng nếu tất cả đều vì lợi ích thì nhất định sẽ bị lợi ích làm khó. O'Neal bị một số đồng nghiệp nắm rõ điểm yếu; có người không muốn tỉ lệ ủng hộ Địch Kỳ Dã và Tiên phong doanh tăng tiếp, nên lão không thể không hành động.

Nhưng mà, ủy viên nào đã từng đặt mông ở ngay cả tầng thấp nhất của Hội nghị Liên minh quá ba tháng cũng đều biết rõ một cái chân lý: không ai có thể kéo tên cuồng đánh giặc Địch Kỳ Dã từ trên chiến trường trở về hết.

O'Neal định tốc chiến tốc thắng. Dù sao Địch Kỳ Dã từ lâu đã chẳng vừa mắt lão, lão cũng chẳng sợ đắc tội Địch Kỳ Dã làm gì - người này sớm hay muộn cũng sẽ bỏ mạng trên chiến trường mà thôi. Chỉ là, lão cũng không thể đắc tội người này quá mức, nếu Địch Kỳ Dã mang thù xong chỉ mặt điểm tên lão thì nhiệm kỳ sau của lão coi như xong.

Cho nên, lúc vừa kết nối, O'Neal đã lập tức nổi giận, nói, “Địch thượng tướng! Thay mặt cho Hội đồng Liên minh, tôi muốn bày tỏ sự phản đối nghiêm túc đối với hành động tự mình xuất binh ích kỷ của anh! Anh là thượng tướng Tiên phong doanh được mọi người ủng hộ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh đứng trên Hội đồng Liên minh và nhân dân Loại Địa Cầu! Anh không có quyền lãng phí quân lương để tự mình xuất binh!”

O'Neal trên màn hình vẻ mặt giận dữ, thể hiện loại ngạo mạn và uy nghiêm đã thành thói quen do cầm quyền lâu ngày.

Địch Kỳ Dã nâng mắt nhìn lão, lạnh giọng hỏi lại, “Đại diện O'Neal, ý của ông là, ông nói rằng dù quân xâm lược có cướp bóc nhân dân Loại Địa Cầu chúng ta đến đâu, miễn là những người đứng đầu Hội đồng Liên minh và cấp trên Quân bộ chưa cho phép Tiên phong doanh xuất quân, chúng tôi liền không được đánh đuổi quân xâm lược? Cho phép tôi nhắc lại, Tiên phong doanh là lực lượng phản ứng đầu tiên của Loại Địa Cầu, chúng tôi có toàn quyền phản ứng khẩn cấp.”

O'Neal mạnh mẽ vung tay, “Loại Địa Cầu chưa tiến vào trạng thái khẩn cấp! Địch thượng tướng, anh đang biện minh cho hành vi tự mình xuất quân của mình!”

Địch Kỳ Dã nhướng mày, trào phúng nói, “Trước đây tôi cứ tưởng chính khách toàn giả vờ không có não, hóa ra đúng là không có thật.”

“Anh! Địch thượng tướng, nếu anh muốn tự đi con đường riêng của mình, thế thì hãy chờ phán quyết của Hội đồng Liên minh!”

O'Neal diễn xong câu cuối cùng, giả vờ giận dữ ngắt kết nối.

Địch Kỳ Dã lại gọi lão lại, “O'Neal tiên sinh, tôi vẫn chưa nói xong.”

O'Neal đành phải giả vờ thẹn quá hóa giận, “Anh còn muốn giảo biện cái gì nữa?”

Địch Kỳ Dã nhìn lướt qua đám đại tá đang cẩn thận nhắm màn hình mini của AI vào màn hình lớn, hơi rũ mắt, giọng lạnh đi, “Tôi nhờ ông giúp tôi chuyển lời đến Thượng nghị sĩ Murdoch.”

“William Murdoch?” O'Neal trăm triệu lần cũng không nghĩ sẽ liên quan đến người cùng đảng với mình.

“Xin hãy khuyên Thượng nghị sĩ Murdoch để tôi yên. Tôi, cùng với tất cả các tướng lĩnh Tiên phong doanh, sẽ dùng máu Trùng tộc bày tỏ lòng thành kính nhất tới người chồng quá cố của anh ta - thượng tướng Friedrich. Chúng tôi sẽ đòi lại từng món nợ máu của Tiên phong doanh - từng cái một.”

Mỗi một món nợ, tất cả đều đòi lại hết.

Vụ bê bối đột ngột này khiến O'Neal trong màn hình cau mày, nhưng không đợi lão nói gì cứu vãn tình hình, Địch Kỳ Dã vừa dứt lời liền đơn giản ngắt liên lạc.

O'Neal, lúc bấy giờ vẫn chưa biết mình vừa bị phát trực tiếp, liền nổi cơn thịnh nộ trong văn phòng lộng lẫy của lão vì vụ bê bối vô kỷ luật của Murdoch.

Sau khi Địch Kỳ Dã ngắt liên lạc, hắn không chút do dự xoay người. Cơ giáp đen thuần sau lưng hắn nghe tiếng liền cử động - nó quỳ một gối xuống đất, phần thân trên mở ra. Địch Kỳ Dã nhảy lên, đạp một cái vào máy móc, mượn lực nhảy vào khoang điều khiển.

Cơ giáp đen thuần khởi động.

Màn hình bên trong cơ giáp hiện lên tên của cơ giáp - Vô song.

Đám đại tá cũng nhanh chóng ngắt phát trực tiếp, không để ý đến diễn đàn Starnet đang bùng nổ, cất AI đi, cũng nhảy vào cơ giáp của mình.

Xe vận chuyển cơ giáp cũng đã sáng đèn, chỉ chờ bọn họ lên xe là có thể xuất phát ngay lập tức.

Cơ giáp Vô song bước về phía trước một bước. Giọng Địch thượng tướng vọng ra từ micro khuếch đại bên ngoài.

“Binh lính.”

“Kẻ xâm lược ở phía trước.”

“Chúng ta hãy xé nát đôi cánh côn trùng của bọn chúng, chặt đứt đôi chân côn trùng của bọn chúng! Hãy khiến lũ côn trùng kinh tởm đó biết rõ ai mới là chủ nhân Loại Địa Cầu!”

“Tiên phong doanh, xuất chinh!”

Theo lệnh của Địch thượng tướng, binh lính mang cơ giáp đều theo như huấn luyện bước lên xe vận chuyển, nhanh như chớp tiền về khu dân cư đang bị Trùng tộc chà đạp.

Beta chủ yếu sống ở khu này, trước mặt Trùng tộc không hề có sức phản kháng, Trùng tộc ỷ vào đó vơ vét hết tất cả những thứ chúng coi là chiến lợi phẩm. Bọn chúng vô cùng bạo lực, tùy ý xô đẩy loài người, nếu có ai bất mãn chúng đều giết sạch hoặc mang đến một khu nhà trống về sau phục vụ vào những việc khác. Một số trong bọn chúng vẫn giữ nguyên hình thái côn trùng để đe dọa loài người.

Nữ tướng cầm đầu hiển nhiên không vừa lòng với chiến lợi phẩm. Thuộc hạ của ả ngay lập tức phát hiện ra, lại phái càng nhiều binh lính đi vơ vét, đồng thời tăng cường tra tấn để có thể moi ra càng nhiều thứ có giá trị.

Nữ tướng cầm đầu này lại vừa khéo là kẻ đã điều tra tàu Conquest vào ngày xuất phát của bọn họ hôm đó. Tên Trùng tộc giống đực bị ả dắt trong tay hôm đó vẫn bị ả kéo theo như cũ.

Động tác của những nữ binh lính Trùng tộc này đều rất thong dong bình tĩnh như là đã đoán chắc quân đội Liên minh Loài người sẽ không phản ứng.

Bọn chúng cũng không biết video O'Neal ngăn cản quân Tiên phong doanh đã nhanh chóng lan truyền trên Starnet, cũng càng không biết, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Ủy viên Hội đồng Murdoch, người bị dính tai tiếng với Địch Kỳ Dã đã phản ứng bằng cách tung ra một số tin tức còn bùng nổ hơn.

Trên thực tế, đại tá Lilith quên thoát khỏi Starnet đã nhìn thấy một điểm phát sóng siêu hot mới hiển thị trên AI. Cô nhanh chóng nhìn lướt qua, nhưng tiêu đề quá dài, mà cơ giáp thì lại nhắc cô rằng chiến trường sắp tới, nên cô đơn giản bỏ cuộc, vội vàng ngắt kết nối trước khi thượng tướng phát hiện.

Tiêu đề đó chính là: “Các chuyên gia Omega đã phát hiện ra một sự thật gây sốc: gene người được thêm vào để hạn chế van di truyền, họ đã tìm ra giải pháp cho vấn đề này!”

Xe vận chuyển cơ giáp cũng không dừng lại. Đại tá Lilith điều khiển cơ giáp nhảy xuống xe, bước chân không ngừng bắt đầu chạy như bay. Cô nhắm đến Trùng tộc hình thái bọ ngựa đang bay múa gần đó, nở một nụ cười lạnh băng, sau đó làm một động tác. Từ cánh tay cơ giáp của cô, một luồng sáng bắn ra, dẫn dắt binh lính cấp dưới của cô đến vị trí trận đánh đã định sẵn.

Đại tá Lilith ngồi trong cơ giáp rít lên một tiếng sói tru.

“Đ** m* từ điển thành ngữ, đám chó đó, chúng ta lên!”

Tiên phong doanh đột nhiên đột kích, đánh cho binh lính Trùng tộc trở tay không kịp. Nữ tướng quát lên, kêu cấp dưới tụ lại đánh trả.

Giống đực bị dắt bên chân nữ tướng bỗng cười khẽ.

Nữ tướng nắm tóc tên giống đực xách lên, lạnh lẽo hỏi, “Cười cái gì?”

Trùng tộc giống đực nào cũng rất xinh đẹp, mà giống đực này cũng không phải ngoại lệ. Thật ra, có thể được nữ tướng Trùng tộc dắt theo không dời một bước như thế, giống đực này chỉ có thể thuộc dạng xuất sắc.

Giống đực này cười càng to như thể phát điên, dùng giọng điên cuồng tuyên bố với nữ tướng, “Không có Sensei thì các ngươi cũng chẳng bằng đám chó săn dại dột này đâu! Ngài sắp tháo van gene của bọn chó săn này, các ngươi nếu không muốn bị đám chó săn này đánh chết thì ngoan ngoãn quỳ xuống nghênh đón Sensei đi!”

Đầu tiên nữ tướng tái mặt hoảng hốt, sau đó khuôn mặt ả liền vặn vẹo vì phẫn nộ, “Hắn còn sống!”

“Đương nhiên Sensei còn sống! Ngài nắm giữ chân lý! Ngài sống mãi không chết!” Giống đực vẫn bị nữ tướng xách lên, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ cao ngạo, “Các ngươi cùng lắm cũng chỉ là vật thí nghiệm thất bại của Sensei mà thôi!”

“Nhưng mà, nếu các ngươi chịu nhận sai, Sensei cũng sẵn lòng cho các ngươi cơ hội trở thành loài người cấp cao hơn!”

Nữ tướng nheo mắt, hung dữ lắc cái đầu trong tay mình, liên tiếp hỏi, “Sao ta phải tin ngươi? Sao ngươi lại liên lạc được với hắn? Hắn vẫn luôn trốn ở Loại Địa Cầu?...”

Giống đực vẫn cười to như điên, mặc kệ nữ tướng có tát hắn nhiều như nào hắn vẫn không ngừng cười. Tiếng cười của hắn càng ngày càng vang to, đến lúc nữ tướng kinh hồn táng đảm bỗng dừng lại.

Nữ tướng cúi đầu nhìn kỹ.

Giống đực đã chết.

Nữ tướng thô bạo ném giống đực xuống đất, dùng một chân dẫm nát đầu hắn.

Những tên điên này!

Nữ tướng nhớ lại hồi giống cái vẫn còn bị giống đực thống trị tuyệt đối, không khỏi rùng mình một cái.

Ả lách qua cận vệ binh gần đó, “Chúng ta rút lui!”

Chiến dịch lần này, Tiên phong doanh vừa ra trận đã thắng.

Nhưng những mưu mô đã sớm giăng kín bầu trời như mây đen.



Hôm sau, lúc Don và Chamberlain tỉnh lại, bầu không khí vẫn tương đối lãng mạn. Bọn họ không thể ngừng nhìn vào mắt nhau, không ngừng tìm kiếm hình ảnh của mình trong mắt đối phương.

Nhưng lúc Seryozha và Cố Trường An bước vào nhà ăn, hai người này lại quay lại dáng vẻ chiến tranh lạnh, cứ như chẳng có gì đã xảy ra.

—Đấy là nếu Seryozha và Cố Trường An giả vờ không nhìn thấy những dấu hôn chói mù mắt trên cổ của Don.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.