Đứng trước khung cửa sổ trong suốt, Seryozha lặng lẽ nhìn tấm màn đen lấm tấm ánh sao bên ngoài hành tinh màu gỉ sắt. Thỉnh thoảng trong lúc đang nhìn, cậu sẽ có ảo giác rằng mình vẫn đang đi trên chuyến hành trình tìm kiếm ấy.
Mỗi khi thấy thế, cậu sẽ cúi đầu nhìn lớp ánh sáng trên người mình.
Mỗi lần nhìn, lớp ánh sáng vẫn sẽ còn nguyên đó.
Đây là sự bảo vệ của Cố Trường An.
Sau mỗi lần xác nhận, Seryozha đều sẽ giày vò giữa “cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đi đến cái kết”, “lo lắng cho Cố Trường An” và “không thể không nghi ngờ chân tướng thực sự“.
Đã đến tháng 10 rồi. Mặc dù những hành khách còn lại đều đang ngủ, vì sự hiện diện của bạch tuộc và đứa bé, bầu không khí dọc đường đi cũng không buồn tẻ lắm. Lúc đầu, vì chưa quen với việc chăm em bé, bọn họ thậm chí còn luống cuống tay chân đến mức gà bay chó sủa.
Đây hoàn toàn không phải là do Don và Chamberlain vô trách nhiệm. Con sói nhỏ lông đen mắt xanh này sau khi mở mắt, mặc dù chỉ lớn hơn lòng bàn tay của bọn họ có chút, thế mà đã xuất sắc thừa hưởng gene Alpha của mẹ nó là Lilith - con bé hoạt bát nghịch ngợm đến điên cả đầu.
Sói nhỏ này thích nhất là nhảy từ đỉnh đầu người này sang người kia, mà sức bật và khả năng phán đoán vị trí đáp xuống thì thật sự không chê vào đâu được, có thể nói là khá chuyên nghiệp.
Thật ra sói nhỏ cực kỳ ngoan trước mặt Don, hoàn toàn tỏ vẻ tử tế trước mặt mỹ nhân. Thế mà, trước mặt Chamberlain, đại khái nhận ra người cha nuôi có cánh này rất dễ mềm lòng với trẻ con, lúc bị Chamberlain nghiêm túc dạy dỗ sói nhỏ vẫn không hề hoang mang tỏ vẻ đáng yêu lăn qua lăn lại, chẳng hề sợ hãi hắn tí nào.
Có lẽ do cả Cố Trường An và Seryozha đều phát sáng, sói con cũng rất thích nằm trên đỉnh đầu hai người. Đôi mắt xanh của nó tò mò nhìn ánh sáng, cứ thao láo nhìn như thế chừng hơn mười phút là ngủ quên mất.
Mấy hôm trước, Don đùa, “Cái thứ này giống Lilith, lớn lên chắc chắn là Alpha.”
Chỉ vì một câu nói đùa như thế, lúc Seryozha nhìn sói nhỏ dựa vào cổ Cố Trường An, mặc dù biết thừa là chẳng cần thiết nhưng cậu vẫn ăn dấm chua. Thế là, mỗi lần vươn tay nắm sói con ở sau cổ để xách đi, Seryozha đều lấy cớ là “sợ nó làm anh mỏi cổ“.
Không biết Cố Trường An có nhìn ra không, nhưng mỗi lần như thế anh đều cười cười để mặc Seryozha xách sói nhỏ đi.
Cuộc sống hạnh phúc đơn giản như vậy lúc nào cũng khiến Seryozha sợ hãi - cậu không muốn mất đi cuộc sống như vậy một chút nào hết.
Đại khái Cố Trường An cũng phát hiện, nên để khiến cậu đỡ lo lắng, gần đây anh có làm một số hành động đáng yêu - ví dụ như dùng quần áo của Seryozha xếp thành một cái ổ ngập tràn mùi pheromone vậy.
Trước khi loại bỏ van gene, mỗi khi đến kỳ phát tình, Omega đã bị đánh dấu đều phải có pheromone của Alpha nhà mình quẩn quanh mới có thể yên tâm, nên bọn họ sẽ lấy quần áo nhiễm mùi pheromone của Alpha nhà mình xây thành một cái ổ mềm mại như động vật chuẩn bị sắp sinh. Hành vi này được gọi là “xây ổ“.
Sau khi loại bỏ van gene, bởi vì sự ỷ lại pheromone của cả ba giới tính đều giảm xuống trên diện rộng, xác suất hành vi này xuất hiện rất nhỏ.
Huống chi, cơ thể hiện tại của Cố Trường An, tuy rằng bắt chước ảnh hưởng sinh lý của Omega, nhưng dấu vết đánh dấu sau cổ đã nhạt đến không thấy được, kể cả Seryozha đánh dấu hàng ngày cũng vô dụng.
Nên là, những gì anh làm hoàn toàn là để thể hiện sự quan tâm đến cậu.
Mặc dù ánh mắt của Cố Trường An bình thường đều bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng Cố Trường An đã khiến Seryozha hết sức rõ ràng rằng sâu bên trong anh, con người ban đầu của anh vẫn vững vàng thủ vững ở đó, không chút thay đổi.
Seryozha nghĩ, người yêu của cậu dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc.
Seryozha không có cách nào, mà thực ra đơn giản là sẽ không, kháng cự lại một Cố Trường An cả người đều được bao bọc trong pheromone của mình, huống chi hành vi xây ổ còn bao hàm quá nhiều ám chỉ - cậu thật sự không thể chống đỡ được.
Chỉ là, được dịu dàng bảo vệ như vậy, Seryozha rốt cuộc vẫn không thể không lo lắng cho Cố Trường An. Cậu cũng không muốn khiến Cố Trường An lo lắng, nên bất tri bất giác đã hình thành thói quen đứng một mình nhìn về phía xa.
Sao trời sáng soi, sự sống nảy mầm và diệt vong trong nháy mắt, vũ trụ vô tận phía trước đối với loài người vẫn còn là một màn sương mù dày đặc.
Đáng lẽ họ không nên lao vào màn sương mù này.
“Đang nhìn gì vậy?”
Seryozha nghe tiếng liền quay người, nhìn thấy Cố Trường An trên đầu có một sói nhỏ đang híp mắt lại gần mình.
“Sao trời.”
Nói xong, Seryozha liền xách sói nhỏ bỏ lên đầu mình. Sói nhỏ lông đen mắt xanh mơ màng dùng móng vuốt cào cào mái tóc trắng của Seryozha, dường như hơi khó hiểu vì sao tóc tự dưng lại cảm thấy và trông có vẻ khác thế, nhưng cuối cùng chẳng thể thắng nổi cơn ngủ nên lại nghiêng đầu ngủ tiếp.
Cố Trường An nhìn hai sói con một lớn một nhỏ, khóe miệng hơi cong lên, sau đó nương theo đôi tay dang rộng của chàng trai trẻ quen thuộc dựa vào vai phải của cậu. Anh cũng hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Hết sức bình yên.
Đến tận khi cơ thể Cố Trường An bỗng cứng đờ. Tuy rằng anh rất nhanh đã thả lỏng trở lại, Seryozha vẫn lập tức lo lắng, nôn nóng hỏi, “Anh sao rồi?”
“Anh không sao, em đừng lo,“ Cố Trường An an ủi cậu, nhưng thấy Seryozha vẫn còn nguyên vẻ mặt không yên tâm, anh liền bổ sung, “Đợi thượng tướng trở về, thực hiện xong bước cuối cùng là ổn rồi.”
Seryozha muốn hỏi rõ ràng - “Thực ra bước cuối cùng là như thế nào?”, nhưng Cố Trường An đã bảo đảm “sẽ làm cùng em”, sau đó có vẻ không muốn nói thêm nữa, nên Seryozha cũng không muốn làm anh khó xử, cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng cậu đầy bụng u sầu, nên sau một khoảng lặng ngắn ngủi, nỗi sầu vô ý tràn ra ngoài, cậu lẩm bẩm, “Rốt cục thì lúc trên Trái Đất đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?”
Đúng là một đứa bé thông minh.
Cố Trường An ngồi xuống đất, nhẹ lắc tay Seryozha. Seryozha rất thuần thục tách chân ngồi xuống cùng, ôm Cố Trường An trong lòng.
Toàn bộ quá trình này, đầu của cậu vẫn vững vàng không hề nghiêng ngả, sói con cũng ngủ rất yên.
Đôi mắt Cố Trường An dõi về sao trời bên ngoài cửa sổ. Anh duỗi tay về phía sau vỗ về chơi đùa với sườn cổ Seryozha, sau đó mới nói, “Liêu Sa, tha thứ cho anh... anh vĩnh viễn không bao giờ có thể nói với em được.”
Vài lần dò hỏi từ trước đến nay của cậu cuối cùng lại nhận được đáp án là sự kiên định không trả lời của Cố Trường An.
Seryozha đoán rằng chân tướng khiến Cố Trường An nhất quyết không nói nhất định hết sức đau lòng. Hơn nữa, nỗi đau thấu tâm can này nhất định không phải do một mình Cố Trường An chịu đựng, bởi vì nếu vậy thì Cố Trường An thực ra sẽ không để ý đến thế.
Bản thân cậu đã đau đớn chết đi ư?
Đôi mắt xanh xám của Seryozha tràn ngập sự đau lòng dành cho Cố Trường An. Cậu hơi cúi đầu, đôi môi hôn lấy huyệt thái dương của Cố Trường An, “Em không hỏi nữa. Sẽ không bao giờ hỏi nữa.”
Cố Trường An thân mật nép mình vào trong lòng Seryozha. Lát sau, anh cũng thiếp đi.
Seryozha tiếp tục dõi mắt nhìn đêm tối vĩnh hằng. Có lẽ trước mặt sự tồn tại mạnh mẽ không thể biết được này, loài người cũng chỉ là một con kiến không thấy rõ chân tướng, cuộc sống lại hèn hạ đến không đáng một cái cười nhạt, nhưng chừng nào loài người còn sống thì sẽ còn đó máu nóng và nhịp tim, còn đó ước mơ và tình yêu trào dâng không ngơi nghỉ.
Cậu sẽ dùng tình yêu cả đời không thay đổi của mình để hoàn thành mong ước bảo vệ người trong tim cậu.
—
Loại Địa Cầu năm thứ 71, ngày 11 tháng 11.
Hành tinh màu gỉ sét toàn người là người đáp xuống Trái Đất.
Loài người trong lúc hôn mê đã được phân loại dựa trên các sắc tộc văn hóa tương ứng của mình. Sau khi bọn họ tỉnh lại, Cố Trường An tuyên bố với mọi người - đặc biệt là các binh lính Tiên phong doanh - rằng bọn họ đã trở lại Trái Đất.
Trước khi đáp xuống, Cố Trường An cho các binh lính Tiên phong doanh cơ hội lựa chọn.
“Để ngăn chặn sự tồn tại như Eve xuất hiện trở lại, tôi vẫn còn những việc phải hoàn thành. Hơn nữa, từ lâu, tôi đã nói rằng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của loài người nữa. Số phận của loài người, mọi quyết định liên quan đến tương lai đều sẽ phụ thuộc vào bản thân mỗi người các bạn.”
Cố Trường An bình tĩnh nói tiếp, “Trước đó, tôi sẽ trả bất cứ giá nào để mang Thượng tướng Địch Kỳ Dã trở lại. Tương lai của Tiên phong doanh tôi sẽ để Địch thượng tướng quyết định. Có lẽ Tiên phong doanh sẽ trở thành Vệ binh Trái Đất, hoặc có lẽ Tiên phong doanh sẽ bị giải tán. Tôi hiểu rất rõ rằng trên thực tế, tôi là con át chủ bài duy nhất của Trái Đất trước các lực lượng không thể biết đến ngoài kia, vì vậy, sau khi đã bàn bạc kỹ xong, các bạn có thể đưa cho tôi những kiến nghị hoặc yêu cầu hợp lí về hướng đi sau này của Tiên phong doanh và của tôi. Nhưng quyết định cuối cùng tôi sẽ giao cho Thượng tướng Địch Kỳ Dã - người đã hy sinh một lần để bảo vệ nhân loại.”
“Một điều nữa là, tôi nghĩ chính các bạn đã phát hiện ra rằng Liên minh Loài người trên thực tế đã không còn tồn tại nữa. Việc tách các nền văn hóa và dân tộc khác nhau khỏi Liên minh Loài người để thành lập các quốc gia riêng là một bước phát triển tất yếu tại thời điểm này. Tiên phong doanh, nếu tiếp tục tồn tại, nhất định phải tồn tại độc lập với các quốc gia. Vì vậy, tôi cho các bạn cơ hội lựa chọn: Bất kỳ binh sĩ nào thuộc Tiên phong doanh đều có thể chọn trở về với dân tộc văn hóa của riêng họ. Tôi hứa rằng nếu Tiên phong doanh tiếp tục tồn tại với tư cách là Vệ binh Trái Đất, trong trường hợp cần xuất binh, sẽ xét đến ích lợi của tất cả các quốc gia một cách công bằng.”
Mười lăm phút sau, việc lựa chọn đã hoàn thành.
Tiên phong doanh trên dưới bao gồm cả Cố Trường An còn lại hơn một nghìn người, đứng đầu là Đại tá Seryozha. Sau lưng cậu, Thượng tá Don và Thượng tá Chamberlain đang thì thầm.
Don tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc nữa, nắm cổ tay Chamberlain, hỏi, “...Anh cảm thấy khi nào thượng tướng sẽ nhận ra con gái của chúng ta vẫn còn đang ngủ trên đầu cậu ấy?”
Trong thời khắc trọng đại như vậy, vô số người còn đang lấy AI ra quay lại khoảnh khắc lịch sử này, có một con sói con lông đen! Đang nằm trên đỉnh đầu thượng tướng! Ngủ ngon lành!!!
Chamberlain chưa trả lời, Joe đứng phía sau bọn họ đã cảm thán, “Xét về việc hội nhập văn hóa hoàn toàn thì đúng là vẫn phải phục cái đám nước Pháp các anh nhất, mới nhanh thế đã thông thạo phương ngữ tiếng Trung rồi.”
Don trợn trắng mắt, “Nói nữa đi, anh sẽ dùng lịch sử Châu Âu đập chết đám người Anh thích tỏ vẻ các em!”
Chamberlain bất đắc dĩ khuyên can, “Đừng cãi nhau nữa.”
Don và Joe cứ anh một câu tôi một câu cãi nhau ầm ĩ cả lên, một hai bắt Chamberlain phân rõ ai đúng ai sai. Cả hai cãi đến mức Chamberlain chóng cả mặt, ăn ý chặn lại cặp mắt thăm dò của vị tổng giám mục đứng đầu nhóm người Anh quốc.
Cố Trường An nghe theo yêu cầu của các nền văn hóa và các nhóm dân tộc, hoặc là dựa theo lịch sử lúc trước, hoặc là dựa trên đàm phán của các liên minh tạm thời, điều khiển hành tinh màu gỉ sét, thả bọn họ và hành lí xuống các vùng đất khác nhau.
Con người trên khắp thế giới tắm mình trong ánh nắng đầu đông, ngắm nhìn những tòa nhà và thảm thực vật chưa bao giờ thấy nhưng lại quen thuộc đến kỳ lạ, chân đạp lên đất đai bừng bừng sức sống. Tuy tín ngưỡng khác nhau, nhưng khoảnh khắc này, tất cả bọn họ đều không thể giải thích được cứ thế hét lên một tiếng.
Rất nhiều người không hẹn nhưng đều cùng nhau hôn lên mảnh đất dưới chân mình. Khi bọn họ ngẩng mặt lên một lần nữa, nước mắt đã đồng loạt trào khóe mi.
Loài người vẫn chưa biết cuộc sống sau này của họ sẽ diễn ra như thế nào, nhưng vào giây phút được trở về Trái Đất này, mọi người đều cảm thấy như thể mình là đứa con đã trở về với mẹ, ai ai cũng vui mừng khôn xiết.
Trong khi đó, hành tinh gỉ sét chia đôi.
Một nửa biến thành hình dáng của tàu Conquest, bay lên không trung rời đi.
Một nửa còn lại yên lặng rơi xuống vùng bờ biển phía đông nam của Trung Quốc, hóa thành một hòn đảo cận nhiệt đới đặc biệt neo trên biển. Nó đáp xuống vị trí ban đầu của Hạ Môn, bên cạnh là đảo Cổ Lãng.
Seryozha xách sói con vẫn đang ngủ trên đỉnh đầu Cố Trường An lên, ném nó vào lòng Don. Cậu hóa thành một con sói trắng lớn, cõng Cố Trường An nhảy lên đảo Cổ Lãng. Seryozha cưỡi gió chạy băng băng trên hòn đảo nhỏ đã phủ bụi hàng ngàn năm, sau đó lại hóa thành hình người, nắm tay anh chậm rãi bước.
“Cái này em đã lên kế hoạch từ khi nào?”
Cố Trường An thu lại tầm mắt từ những kiến trúc cổ xưa, hỏi Seryozha.
Seryozha nắm chặt tay Cố Trường An, “Trên đường đi... Cũng có thể là từ lâu lắm rồi.”
Cố Trường An hơi sững sờ, sau đó cười rộ lên, đón gió biển, kéo Seryozha về phía trước.
Đó là cuối năm 3270 Công nguyên.
Loài người vẫn còn rất nhiều việc phải chuẩn bị trước khi mùa đông cuối năm đến.
Mà tàu Conquest thì lại đang bay về Loại Địa Cầu ở một nơi khác trong vũ trụ.
Không lâu sau, sẽ có bóng người đang hôn mê đột nhiên xuất hiện trong phòng chỉ huy như Cố Trường An đã nói trước với binh lính canh giữ.
Nhưng khác với dự đoán của Cố Trường An, bọn họ không chỉ chờ được mỗi một người.
Là hai người.
Tác giả có lời muốn nói: hai chương sau tên là “Chân tướng thực sự”, cực kỳ ngược, đã báo trước, có thể bỏ qua không xem, cũng không ảnh hưởng đến góc nhìn của bạn đối với truyện bây giờ, mà cũng không ảnh hưởng đến những chương sau đó.
Sau chương “Chân tướng thực sự”, Tiểu Địch và Chủ công sẽ quay về, Trường An sẽ thực hiện bước cuối cùng để bảo vệ nhân loại (cùng với Liêu Sa), sau đó thì sẽ bắt đầu rải đường.
Editor: đọc đi, khóc cùng mình đi =))))))))))))))