“Vú Trương, canh gà hầm xong chưa?” Ninh Mặc vừa mở cửa vào nhà đã hỏi vú Trương.
“Xong rồi, xong rồi, bây giờ mang luôn cho Phong tiểu thư?”
“Ừm, vú cứ để sẵn đó, lát nữa cháu sẽ mang đến bệnh viện.”
“Sao thế, Tử La lại phát bệnh à?” Đỗ Nhược đứng dậy lo lắng hỏi, “Con bé không sao chứ?”
“Vâng.” Ninh Mặc nới rộng cổ áo.
“Con đưa cô ấy đi bệnh viện? Thảo nào tối qua về muộn như thế, mấy giờ về?”
Vụ Nùng Nùng vừa nghe thấy lời này, cũng không biết vì sao, lòng cô cứ như buông được cả tảng đá nặng trĩu, anh không ở bệnh viện cả đêm. Nhưng cô lại lập tức quan tâm mấy giờ Ninh Mặc về nhà, cô nhớ lúc mình đi đã hơn chín giờ rồi.
Ninh Mặc không trả lời Đỗ Nhược ngay mà lại lướt nhìn về phía Vụ Nùng Nùng đang đứng, “Hơn ba giờ ạ.”
Không ai chú ý tới nét mặt của vú Trương ở cửa, bà vô cùng kinh ngạc nhìn Ninh Mặc, tối hôm qua lúc bà nghe thấy tiếng Ninh Mặc về, sao bà vẫn còn nhớ lúc ấy bà vừa xem xong tập đầu của bộ phim truyền hình, phải là mười một giờ mới đúng chứ nhỉ.
“Vú Trương, vú mau dọn cơm đi, cơm nước xong tôi đến bệnh viện với Ninh Mặc.” Đỗ Nhược dặn bảo.
Thiện cảm của Vụ Nùng Nùng đối với Đỗ Nhược càng ngày càng tăng, cảm thấy con người bà vô cùng nhiệt tình, chân thành, đối đãi với lớp trẻ cũng cực kỳ săn sóc. Ví dụ như năm ấy Phong Tử La bị bệnh nhiều lần như vậy, ngay đến bố mẹ cô ấy cũng không có tình cảm muốn đi thăm.
Vú Trương vội vàng dọn bát đũa, mời mọi người ngồi vào bàn.
“Ai da, đúng là nhờ phúc của Tử La mà được uống canh vú Trương hầm.” Đỗ Nhược cười nhìn vú Trương múc canh.
“Không phải vậy, hầm cái canh này phải mất mười mấy tiếng.” Vú Trương là người làm của nhà họ Ninh, bây giờ bà cũng được xem như người nhà, vì thế trong lúc nói chuyện cũng không kiêng dè.
Vụ Nùng Nùng nhìn canh trong bát, lòng nghĩ Ninh Mặc đúng là rất để tâm đến Phong Tử La, lúc cô bị bệnh sao chẳng thấy anh dặn vú Trương hầm canh cho cô?
“Nùng Nùng, chờ lát nữa đi bệnh viện thăm Tử La với bác nhé.” Đỗ Nhược nghiêng đầu nói với Vụ Nùng Nùng.
Vụ Nùng Nùng gật gật đầu, “Sao Tử La lại phải vào viện ạ?” Cô là đang có tật giật mình, ra vẻ mình không hay biết gì cả.
Ninh Mặc ngẩng đầu nhìn Vụ Nùng Nùng chăm chú, nhìn đến nỗi cô phải xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ, có phải anh đã biết chuyện gì không. Vả lại khóe môi Ninh Mặc còn mang nụ cười mỉm đáng ghét, thật sự không biết anh cười cái gì, để tránh đầu sóng ngọn gió Vụ Nùng Nùng đành phải cúi đầu uống một ngụm canh mà Đỗ Nhược khen ngợi.
Canh vừa vào miệng, Vụ Nùng Nùng đã cau mày, canh này hoàn toàn không hợp khẩu vị của cô. Cứ thấy mùi vị quá tanh, mà Vụ Nùng Nùng lại thích ăn canh thanh mát cơ.
Đến khi Vụ Nùng Nùng ngẩng đầu lên, vẫn có thể cảm giác được Ninh Mặc đang nhìn mình, mặc dù không còn chăm chú nữa, nhưng thỉnh thoảng cứ liếc mắt một cái, mang theo ý cười, Vụ Nùng Nùng càng ngày càng chột dạ, càng ngày càng đỏ mặt.
“Bác ơi, cháu muốn anh Ninh Mặc chọn lễ phục cho cháu ạ.” Tiểu Đình không chịu bị mọi người lơ là, nhanh chóng chen miệng.
“Chọn lễ phục gì?” Ninh Mặc hỏi.
“À, chính là vũ hội sắp diễn ra ở Hằng Viễn đấy.” Đỗ Nhược trả lời Ninh Mặc rồi quay đầu nói với Vụ Nùng Nùng: “Nùng Nùng, cháu cũng chọn một bộ đi.”
“Không cần đâu bác ạ, cháu định mấy ngày nữa sẽ về Mỹ…” Vụ Nùng Nùng vốn định nói cô không cần, vì cô muốn về Mỹ, vừa hay có thể đá cái quả bóng vũ hội kia đi, vả lại sắp đến giao thừa rồi, ngày mà cả nhà người ta đoàn viên, một mình cô lẻ loi ở trong nước thì sẽ khó chịu thế nào chứ, chẳng bằng đi Mỹ, ở đó mắt không thấy lòng không buồn phiền.
“Không cần chọn lễ phục. Lần này ban tổ chức nói muốn sử dụng chủ đề phim điện ảnh cổ điển, lễ phục đều phải chọn từ phim điện ảnh kinh điển.” Ninh Mặc cắt ngang lời Vụ Nùng Nùng.
“Sao đột nhiên năm nay lại có thêm chủ đề cho vũ hội?” Đỗ Nhược không hiểu, vũ hội giới thiệu người mới vào vòng xã hội này bình thường không cần thêm mánh lới quảng cáo nào, bởi vì bản thân họ đã đủ hấp đẫn ánh mắt người khác rồi.
“Chạy theo thời đại mà mẹ, đều là ý tưởng của những người phụ nữ trong ban tổ chức.” Ninh Mặc tỏ vẻ bất lực.
“Hả? Vậy em phải làm sao đây?” Tiểu Đình dẩu môi.
“Ninh Mặc, mẹ nhớ trước đây con mua rất nhiều lễ phục kinh điển, chiếc váy đen kinh điển của Hepburn trong ‘Bữa sáng ở Tiffany’ không phải con đã mua à?” Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Mặc.
Breakfast at Tiffany’s là một bộ phim Mỹ năm 1961 với các diễn viên chính Audrey Hepburn và George Peppard, cùng với Patricia Neal, Buddy Ebsen, Martin Balsam, và Mickey Rooney. Phim được đạo diễn bởi Blake Edwards và hãng Paramount Pictures phát hành.
Bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết ngắn cùng tên, kể về cô gái Holly xinh đẹp miền quê Texas lên New York với mong muốn kiếm một tấm chồng giàu có và hòa nhập vào xã hội thượng lưu. Một ngày kia nhà văn trẻ và nghèo khó tên là Paul Varjak xuất hiện và Holly dần nhận ra ý nghĩa đích thực của cuộc sống.
Phim giành được 5 đề cử Oscar và đoạt 2 giải cho nhạc phim và ca khúc phim hay nhất với Moon River. (Theo wikipedia)
“Ah, trời ơi, cháu muốn, cháu muốn, cho cháu, cho cháu đi.” Tiểu Đình vui sướng nói năng lộn xộn không đầu không đuôi.
Vụ Nùng Nùng bị cái tên “Bữa sáng ở Tiffany” gợi lại chuyện cũ.
Cô say mê Hepburn nhất, cứ là phim điện ảnh của Hepburn, thì cô đều phải xem đi xem lại vô số lần, năm ấy cô còn ép Ninh Mặc phải xem cùng cô, cũng may là anh có kiên nhẫn.
Vụ Nùng Nùng nhớ mình thích nhất là chỉ vào quần áo của Hepburn, nói cái này đẹp, cái kia thì kinh điển.
Thấy kiểu tóc của Hepburn trong “Kỳ nghỉ hè ở Roman”, lúc ấy cô cũng hăng hái muốn cắt giống như thế, sau đó bị Ninh Mặc vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hai bút cùng vẽ mới có thể ngăn cản.
Roman Holiday là một bộ phim hài lãng mạn năm 1953. Bộ phim này đã giới thiệu hình ảnh của huyền thoại điện ảnh gốc BỉAudrey Hepburn đến với khán giả Mỹ, và bà đa giành được Giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho vai diễn công chúa Ann trong phim này. Gregory Peck và Eddie Albert thủ vai nam chính. Bộ phim được đạo diễn và sản xuất bởi William Wyler, biên kịch John Dighton và Dalton Trumbo.
Nàng công chúa Ann (Audrey Hepburn) là biểu tượng tao nhã mẫu mực của vương quốc trong chuyến công du châu Âu. Nàng được hàng nghìn người Anh nghênh tiếp. Sau ba ngày thăm cung điện Buckingham, Ann bay đến Amsterdam rồi sau đó đến Paris, và cuối cùng là Roma.
Sắc diện quý phái thanh tao luôn thường trực trên gương mặt, trang phục và hành xử của nàng mỗi khi xuất hiện trước công chúng theo đúng nghi thức ngoại giao. Mặc dù vậy, trong lòng nàng đã chán ngấy cuộc sống hoàng tộc bó buộc vì không được sống thỏa thích với chính con người mình.
Một buổi tối, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi một nửa thế giới đang sống cuộc sống thường nhật của họ, Ann khao khát được bay nhảy nơi ấy, nàng gào lên “Thôi đi” khi được nhắc nhở về một lịch trình kín mít của ngày hôm sau: thăm trại trẻ mồ côi, họp báo, ăn trưa với bộ ngoại giao… với sự lịch thiệp như thế nào, ăn mặc ra sao, dùng những đồ trang sức gì… Cô quyết định sẽ tự mình khám phá Rome. Công chúa Ann bỏ trốn ra ngoài chơi.
Không may, nàng công chúa đáng yêu không biết mình đã bị tiêm thuốc ngủ trước khi lẻn ra ngoài. Hậu quả là nàng nằm vật vờ cho đến khi chàng phóng viên người Mỹ Joe Bradley (Gregory Peck) tình cờ đi qua. Joe chú ý đến nàng bởi sự vô lý hiển hiện ở con người này, trang phục sang trọng, phong thái tao nhã, nhưng lại nằm trên phố như một kẻ say rượu và không có một xu dính túi. Mãi đến hôm sau chàng phóng viên trẻ mới biết rõ tung tích của người anh vừa ra tay nghĩa hiệp chính là nàng công chúa mà anh đang có kế hoạch phỏng vấn.
Ngày hôm sau, tờ Rome American đưa tin hoãn kế hoạch trong ngày của công chúa Ann do nàng bị ốm. Joe bất ngờ nảy ra một chuyên mục và bỏ ra một ngày dẫn Ann đi tham quan thành Rome và tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch cho nàng công chúa. Ann thú vị và bất ngờ khi được khám phá ra thế giới mà nàng chưa từng biết đến. Chàng phóng viên trẻ vốn ham mê những bài báo hơn tất thảy bỗng cảm thấy trái tim mình rung động…
Cuối cùng Ann cũng chọn con đường quay về với thế giới của cô. Cuộc du ngoạn ngẫu hứng chỉ là nhất thời. Cô phải bỏ lại sau lưng cuộc sống tự do bên ngoài. Trong cảnh cuối cùng, Ann lặng lẽ bước đi, tiếng chân nặng nề, cánh cửa đóng sầm lại, những ngày tháng vui tươi trong trẻo đã là quá khứ. (Theo wikipedia)
Vụ Nùng Nùng còn nhớ hồi ấy nghe nói là vì từ thiện cứu trợ thiên tai, chiếc váy đen kinh điển của Hepburn trong ‘Bữa sáng ở Tiffany’ sẽ được bán đấu giá, cô cũng phấn khích y như Tiểu Đình hôm nay.
Nhưng chuyện đó là sau hôn lễ của họ.
Vụ Nùng Nùng cũng nhớ trước đây Ninh Mặc từng hứa với cô, “Cho dù anh tán gia bại sản cũng phải mua nó cho em, được không?”
Thế nhưng, sau hôn lễ, tất cả đều tan thành mây khói.
Hôm nay bỗng nhiên nghe thấy họ nhắc tới chiếc váy này, Vụ Nùng Nùng mới nghĩ lại chuyện cũ.
“Tuổi em sao lại muốn mặc kiểu váy đó.” Ninh Mặc cười giễu Tiểu Đình, “Vả lại sao có thể mặc kiểu ấy trong vũ hội, mặc dù không nói rõ, nhưng ý là muốn các em mặc kiểu váy của quý cô thời trung cổ, là kiểu thân bó sát và váy xòe rộng ấy.”
“Thế thì bóp nghẹt thở mất, không hợp với những bà già như mẹ.” Đỗ Nhược mở miệng trách Ninh Mặc.
“Bác đâu có già, nếu chúng ta đi ra ngoài, chắc chắn người ta sẽ nói chúng ta là chị em.” Vụ Nùng Nùng tươi cười rạng rỡ với Đỗ Nhược, lời này nửa thật nửa giả, thứ nhất là lấy lòng Đỗ Nhược, thứ hai là thực tế có lẽ cũng không kém bao nhiêu.
Đỗ Nhược gần sáu mươi tuổi, mà trông nhiều nhất chỉ ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, những ngôi sao nữ nổi tiếng về bảo dưỡng nhan sắc mà thấy bản lĩnh bảo dưỡng của Đỗ Nhược thì đều phải đứng một bên mà nhìn, Vụ Nùng Nùng rất thích thảo luận với Đỗ Nhược về chuyện dưỡng nhan.
Những người phụ nữ có cảm giác tuổi xuân đang trôi đi thì đều có cùng sở thích như thế.
Đỗ Nhược thân thiết vỗ vỗ tay Vụ Nùng Nùng, “Cháu chỉ biết khéo nói thôi. Vậy lát ăn cơm xong chúng ta đến kho báu của Ninh Mặc chọn nhé, nó cất chứa không ít đâu, bình thường cưng lắm đấy, ngay cả sờ cũng không cho sờ, lần này chúng ta khó khăn lắm mới có cơ hội để mặc, không thể hời cho nó được.” Đỗ Nhược cười tít mắt đáp lời.
Đề tài này vừa dừng lại một lát, bỗng nghe thấy Đỗ Nhược nói: “Nùng Nùng, vừa nãy cháu nói cháu phải về Mỹ à?”
Vụ Nùng Nùng gật gật đầu, “Vâng ạ, sắp tới Tết Âm của Trung Quốc rồi, cháu cũng phải về thăm bố mẹ cháu.”
“Đừng lừa bác, cháu về không phải ở một mình à, bố mẹ cháu qua lại với các bác bao nhiêu năm rồi, bác còn không hiểu họ à, suốt ngày chỉ biết du lịch khắp nơi, trước đây ông cụ nhà cháu còn sống cũng chẳng thấy họ về ăn Tết.” Đỗ Nhược thật sự hiểu rõ bố mẹ Vụ Nùng Nùng, hơn nữa có vẻ như cũng không thích.
“Nùng Nùng, bao nhiêu năm rồi cháu mới về Trung Quốc, dù gì cũng phải ở trong nước ăn Tết, năm nay đến nhà bác đi, vừa hay tháng Giêng này là mừng thọ sáu mươi của bác Ninh, một mình bác không xoay hết việc, đang muốn tìm mấy người trẻ tuổi các cháu giúp đỡ đây này.”
Vụ Nùng Nùng còn muốn nói gì đó, lại bị Đỗ Nhược cắt lời, “Cứ quyết định như vậy đi, lần này cháu không giúp bác thì bác sẽ giận đấy nhé.”
Vụ Nùng Nùng không thể không cảm thán mẹ Ninh Mặc quá lợi hại, vừa đấm vừa xoa, ngay cả một lời cũng không cho người ta nói đã quyết định sự việc rồi.
“Nhưng lễ mừng năm mới phải về nhà ở bên bố mẹ chứ ạ.” Tiểu Đình ở bên cạnh lầm bầm một câu.
“Vậy năm nay cháu cũng về nhà cháu đi.” Đỗ Nhược quay đầu nhìn về phía Tiểu Đình.
Tiểu Định vội vàng cười nói: “Cháu chỉ nói chơi thôi mà, bác à, cháu muốn ở lại giúp bác cơ.”