Hứa Quốc Hùng là ba của Minh Anh. Ông là cảnh sát trưởng của cục cảnh sát thành phố. Là một người nhân hậu, yêu thương vợ con nhưng vì một số chuyện trong quá khứ mà ông ly hôn với vợ mình.
Cũng đã lâu lắm rồi, ông mới nghe lại được từ ba được phát ra từ chính miệng của Minh Anh. Ông khựng lại, kìm nén cảm xúc vào trong, quay người lại với vẻ mặt tươi cười.
- Ta cứ tưởng con quên ta rồi chứ. - Ông trêu đứa con gái yêu quý của mình.
-... - Minh Anh không nói gì, ánh mắt long lanh như sắp khóc.
- Hôm nay con dũng cảm lắm, như vậy mới xứng đáng làm con gái của một cảnh sát trưởng như ta chứ. - Ông tiến về phía Minh Anh, vỗ vỗ vào vai cô với ánh mắt tự hào của một ông bố.
- Sao ba không về nhà thăm con với mẹ? - Cô nghẹn ngào hỏi.
Minh Anh có thể không biết nhưng ba và mẹ cô vẫn không hẳn là cắt đứt liên lạc. Thỉnh thoảng ông vẫn ghé về ngôi nhà cũ, nơi chất chứa biết bao nhiêu kỉ niệm buồn vui, ấm áp. Vào trong nhà, mọi thứ vẫn như trước, chỉ có những bức hình để bàn hoặc treo tường là thiếu mất đi một thành viên. Ông thường ngậm ngùi nhìn những bức ảnh đứa con gái thân yêu của mình một mình lớn lên mà không có sự yêu thương và chăm sóc của cha. Sở dĩ ông cố tình tránh mặt Minh Anh là vì cảm thấy có lỗi, vì đã không ở bên cô những lúc khó khăn nhất, không thể chăm sóc và cho cô thời gian như những người cha bình thường khác, ông sợ cô sẽ ghét bỏ ông, sợ cô sẽ trách móc và không nhìn mặt ông, ông không biết nên làm gì để bù đắp lại cho Minh Anh cũng như vợ mình. Ông lo lắng liệu Minh Anh có tha thứ cho ông hay không? Không được tự tay chăm sóc con, đó là một sự thiếu hụt lớn đối với ông. Ông chỉ quan sát được quá trình khôn lớn và sự thay đổi của con mình qua những bức hình vô cảm ấy. Tuy đã nhiều năm không gặp trực tiếp cô, nhưng với tình thương nhớ đong đầy chất chứa bao lâu nay, chỉ cần nhìn từ đằng sau, ông cũng có thể chắc chắn rằng đó là người con gái thân yêu của ông.
- Ta... - Câu hỏi của Minh Anh như ngàn nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim ông.
- Đội trưởng à! Chúng ta cần phải đi rồi. - Tiếng nói của một đồng nghiệp vang lên hối thúc.
- Tạm biệt con, ta cần phải đi rồi. Mong con đừng giận ta. Nhớ sống tốt. - Nói xong, ông lạnh lùng bước đi, lấy lại vẻ oai nghiêm ban đầu, bỏ lại cánh tay hụt hẫng của Minh Anh như đang với lấy một thứ gì đó nhỏ nhoi và mỏng manh vô cùng.
Còn về phần Ngọc Khuê, anh không đi theo Phúc Thiện đến bệnh viện mà đứng đó chờ Minh Anh. Cuộc nói chuyện của cô nãy giờ, anh đã nghe hết, thấy cô như vậy tim anh cũng nhói lên. Cảm giác này lạ quá.
________________________________
- ... Toà tuyên án bị cáo A nhận mức án tù nặng nhất, chung thân để loại trừ một thành phần nguy hiểm ra khỏi xã hội của chúng ta. Phiên toà đến đây kết thúc.
Thế là hắn ta lãnh án tù chung thân. Trong quá trình điều tra, anh ta không chỉ mắc tội bạo hành trẻ vị thành niên mà còn lưu trữ một số lượng lớn ma túy và một số chất cấm khác trong quán bar. Đó cũng là lý do dẫn đến anh phải chịu hình phạt nặng nhất và bồi thường một số tiền lớn cho Tuyết Trinh.
Phiên toà kết thúc, người người tuôn ra ồn ào bàn tán. Ngay lúc này, Tuyết Trinh với vẻ mặt u buồn bước ra, theo sau là Minh Anh, Ngọc Khuê và Phúc Thiện.
- Nè. Cười lên coi, thằng nhãi đó ngồi xông sắt suốt đời rồi còn buồn gì nữa? - Phúc Thiện khều vai Tuyết Trinh, thắc mắc hỏi.
- Buồn gì đâu, hì hì.. Tui bình thường mà. - Cô quay qua với vẻ mặt tươi cười, cô không muốn mọi người phải bận tâm về cô thêm nữa.
Cho dù cô có giả vờ vui vẻ và cố tỏ ra là mình ổn đi chăng nữa, Minh Anh vẫn nhận ra hết. Là bạn bè nhiều năm, Minh Anh hiểu rõ Tuyết Trinh là người như thế nào và là người hiểu rõ lòng cô nhất.
_________________________________
- Reng.........
- Cả lớp... - Tiếng nói dõng dạc của Ngọc Khuê vang lên.
- Chào các em!
Thầy giáo vừa bước ra khỏi lớp, cái lớp lại bắt đầu ồn ào bàn tán xôn xao. Những ánh mắt chăm chọc, trêu ghẹo và cười đùa trên những gì đã xảy ra với Tuyết Trinh. Vì đây là một vụ án bạo hành, cũng như tàn trữ khối lượng chất cấm lớn nhất từ trước đến giờ nên chuyện báo chí và tuyên truyền là không tránh khỏi và tất nhiên chuyện mọi học sinh biết về chuyện này cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.
- Ôi con bé lẳng lơ lớp ta cũng có ngày này...! - Một đám nam sinh ở dãy bàn đầu lên tiếng.
- Vậy mà hồi đó tao còn có ý muốn nó làm bạn gái của tao, cũng may là tao chưa làm gì hahaha. - Một nam sinh trong đám đó chỉ chỏ nói với giọng tự hào.
- Ừ hên đó con, biết bao nhiêu đứa con gái không để ý, để ý nhỏ đó, mày đúng dở. Một nam sinh khác lên tiếng, biễu môi.
- Mày phải nghĩ xa một xíu. Biệt danh của nó là gì? - Nam sinh ban nãy hỏi cả bọn.
- Lẳng lơ. Thế thì như nào? - Không một ai hiểu cậu ta đang nói gì.
- Thì đó... lẳng lơ tức là ngao du với nhiều loại đàn ông con trai khác nhau nên chắc chắn kinh nghiệm của nó trong chuyện đó không tồi. - Một câu nói đùa giỡn của hắn như ngàn nhát dao đâm thẳng vào Tuyết Trinh. Lúc này cả bọn hiểu ra và cười phá lên, vỗ vỗ vào vai nam sinh đó hết lời ca ngợi.
- Minh Anh nè, đi xuống căn tin với tao một lát được không? - Để lãng tránh đi những câu nói đó, Tuyết Trinh lắc lắc lấy tay của Minh Anh, và nhẹ nhàng hỏi.
- Ừ, nếu mày muốn. - Minh Anh cười với Tuyết Trinh, giúp cô cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Ra khỏi lớp, xuống cầu thang, dọc dãy hành lang, căn tin,... đâu đâu học sinh cũng bàn tán về chuyện này. Mọi ánh mắt đều dồn về phía hai cô gái ở bất cứ chỗ nào.
- Lẳng lơ... lẳng lẳng lẳng... lơ lơ lơ... há há há... Tụi em mắc cười quá chị Thiên An. - Nữ sinh A lên tiếng khi thấy Minh Anh và Tuyết Trinh đi ngang qua chỗ mình.
- Mấy đứa nên lấy nó ra mà làm tấm gương mà học hỏi hiểu chưa? Còn nếu sau này có bạn trai rồi mà không biết làm gì khi hai đứa muốn ân ái thì cứ liên hệ với Trinh lẳng lơ này, dịch vụ này hiếu khách lắm nên nó không bao giờ từ chối tư vấn với các em đâu, ha.
Đi tới đâu cũng nghe những câu nói như vậy, Tuyết Trinh không thể nào tươi cười được. Minh Anh đã để mắt đến con bạn thân mình từ bữa giờ và biết nó đang nghĩ gì. Cô không nói năng gì, chửi bới lại đám người kia hay chăm chọc ngược lại họ, cô nhẹ nhàng tháo tai nghe mình đang đeo cho vào hai tai của Tuyết Trinh. Hành động này của cô khiến Tuyết Trinh rất ngạc nhiên nhưng rồi Tuyết Trinh cũng hiểu lý do vì sao Minh Anh lại làm vậy. Là vì Minh Anh không muốn cô nghe những lời nói trái với sự thật đó từ miệng đời, chỉ đơn giản là không muốn Tuyết Trinh phải nặng lòng vì những chịu không đáng như vậy. Và cứ như thế, hai cô gái lướt qua bốn nữ sinh đó mà không nói gì hay biểu hiện gì.
Bị lơ làm ba nữ sinh ngồi cạnh Thiên An như muốn nổi điên. Còn riêng Thiên An thì chỉ nhìn bóng lưng của hai con người đó với ánh mắt căm thù.
- A! - Thiên An đang chăm chú nhìn hai bóng người kia thì một trái cầu từ đâu không biết bay đến và nằm chễm chệ trên đỉnh đầu cô khiến cho cả trường phụt cười, và cũng không riêng gì ba nữ sinh ngồi cạnh.
- Chị Thiên An... ha...! - Nữ sinh B lấy tay bịt mồm mình lại cố gắng nhịn cười.
Thiên Anh giận dữ lấy trái cầu xuống, nắm chặt.
- Ay... ay... ay... Làm gì vậy bà kia? - Phúc Thiện cách đó không xa chạy tới.
-... - Không nói gì, Thiên An nhìn Phúc Thiện bằng cặp mắt sắc bén, đôi chân mày cau lại.
- Trả trái cầu lại cho tui. - Phúc Thiện chìa tay ra trước mặt Thiên An.
- Cái này là ông cố tình đúng không? - Thiên An chọi mạnh trái cầu vào người Phúc Thiện, quát lớn và đứng bật dậy, phía sau là ba cô nữ sinh kia.
- Ừ thì sao, ai bảo đám con gái mấy bà nhiều chuyện quá làm gì, không ai đá cầu được. Tụi tui đứng đằng kia mà nghe như cái chợ. - Phúc Thiện cầm trái cầu lên, vô tư nói.
- Tụi tui nói gì sai à? Hay là bọn con trai mấy ông cũng mu muôi mà thích con nhỏ đó. Trai trường này đúng là điên hết mà. - Ba nữ sinh phía sau Thiên An lần lượt lên tiếng.
- Lần sau là sẽ vào thẳng trong mồm nhé, cẩn thận cái miệng đó. - Phúc Thiện cầm trái cầu chỉ về phía Thiên An và ba nữ sinh kia với ánh mắt đe doạ.
Nói xong, Phúc Thiện chạy lại phía Ngọc Khuê đang chờ và đập tay với anh như kế hoạch đã thành. Có chút rùng mình với câu nói của một học sinh cá biệt như Phúc Thiện, Thiên An cùng ba nữ sinh vùng vẫy tay chân vì không làm gì được.
Hai cô gái cùng nhau xuống sau trường, Minh Anh kiếm một chỗ ít ồn ào và thoáng mát để đọc sách. Tuyết Trinh cũng theo đó mà ngồi kế bên nhai nhóp nhép với bịch bánh tráng trộn cầm trên tay.
- Ăn không? - Tuyết Trinh gắp một đũa đưa lên miệng Minh Anh.
- Không, mày ăn đi. - Minh Anh mắt vẫn không rời cuốn sách, gạt tay Tuyết Trinh ra chỗ khác.
- Coi như tao trả ơn mày đi mà! - Tuyết Trinh nhỏng nhẽo nói.
- Trả ơn? Ơn nghĩa gì? - Minh Anh thắc mắc, gấp cuốn sách lại, hơi cau mày hỏi Tuyết Trinh.
- Những chuyện mà mày làm cho tao ấy, ví dụ điển hình là vụ ban nãy. hì hì. - Tuyết Trinh vẫn chưa nhanh ý mà phát hiện ra rằng vẻ mặt của Minh Anh có chút không vui.
- Tao chả làm gì cả, tự mày suy nghĩ sâu xa quá thôi. Đừng nói chuyện ơn nghĩa ở đây, trong từ điển của tao không có khái niệm như vậy với bạn bè. - Minh Anh nói rồi thì quay sang chỗ khác nhìn đi đâu đó.
- Thôi mà, tao biết rồi, mà nói gì thì nói mày vẫn là con bạn thân nhất của tao, ăn miếng đi nà! - Không chờ Minh Anh đáp trả, Tuyết Trinh dùng tay quay mặt của Minh Anh qua và thộn một đũa bánh tráng lớn hơn ban nãy vào miệng Minh Anh, chỉ có cách này cộng thêm việc mặt dày nài nỉ của Tuyết Trinh, Minh Anh không thể nào giận con bạn này được.
Chiều ra về, hôm nay hội bốn đứa rủ nhau đi ăn mừng vì những chuyện không vui với Tuyết Trinh đã qua hết rồi. Ăn uống no nê, trời cũng chạng vạng tối, hai chàng trai không yên tâm khi để hai cô gái về một mình như vậy. Hai chàng ngỏ ý đi cùng, hôm nay cả bọn không một ai đi xe nên cùng nhau tản bộ về nhà. Tới ngã ba thì cũng phải tách ra vì nhà Tuyết Trinh và Minh Anh ngược hướng nhau. Minh Anh đi cùng Ngọc Khuê, còn Tuyết Trinh đi cùng anh chàng nhí nhảnh kia.
- Nè, hôm nay sau hai ông tốt thế? Ngọc Khuê thì tui không nói đi vì ông đó tốt đó giờ, hì hì. - Tuyết Trinh kéo kéo tay áo của Phúc Thiện.
- Vậy hoi bà đi một mình đi, tui về. - Anh cúi xuống nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Tuyết Trinh, đôi chút ngại ngùng nên cố tình lãng tránh, anh dừng lại, xoay người và đi về hướng ngược lại.
- Êh...- Tuyết Trinh nhìn bóng lưng rắn chắc đó mà không hiểu chuyện gì.
Haizz, mấy nay mày làm sao vậy Thiện..., mày điên rồi, ahhh - Nghe tiếng gọi đó, không biết vì điều gì cứ giục anh phải quay lại. Anh nghĩ.
- Im lặng mà đi nhanh lên đồ nấm lùn. - Phúc Thiện nắm lấy búi tóc của Tuyết Trinh nhẹ nhàng kéo cô đi.
- Buông tui ra, tui không có lùn à nha...- Cô không ngừng kêu réo sau lưng anh.
Và thế là cặp đôi này cũng có một tiến triển không hề nhẹ luôn. Hai người chỉ là chưa để ý nhận ra rằng mình có một cảm xúc kì lạ khi ở gần đối phương. Một cảm xúc mà không có bất kì ai có thể giải thích được. Mỗi người mỗi cảm xúc, và Ngọc Khuê cũng thế. Trong suốt một đoạn đường dài, hai người không nói gì khác ngoài bài tập, những công thức cùng kiến thức đã học. Ai đi kế bên chắc chắn sẽ không hiểu gì và cứ nghĩ hai người đang bàn về một thứ gì đó rất lạ lẫm với loài người. Tuy rất khác người và rất khác so với những cặp đôi khác nhưng họ cũng có niềm vui và có chung nhiều quan điểm về cuộc sống cũng như trong chuyện học hành.
Sau một hồi thì ai về nhà nấy. Đêm đó hai chàng trai của chúng ta cứ trằn trọc không thể nào chợp mắt được. Trong đầu cứ nghĩ về ai đó. Phúc Thiện thì cứ không hiểu chính bản thân mình bị gì hay mắc bệnh gì. Còn Ngọc Khuê thì...
- Khuê bị gì vậy? - Thấy Ngọc Khuê cứ không ngừng dụi mắt, Minh Anh lo lắng hỏi.
- Khuê cũng không biết nữa, hình như có gì ở trong mắt ấy, cộm quá... - Vẫn không ngừng dụi mắt.
- Đâu, để tui coi thử, bỏ tay xuống. - Vừa nói, một tay cô nắm lấy tay đang dụi mắt của Ngọc Khuê, một tay nhẹ nhàng khẽ hé mắt anh lên, nhón chân lên một chút, chu mỏ thổi thổi.
- Thấy sao rồi? - Minh Anh hỏi.
Ngọc Khuê từ từ mở mắt ra, mờ mờ rồi dần dần rõ ra, khoảng cách bây giờ giữa anh và cô là rất ngắn. Xuất hiện trước mặt anh là một cô gái với vẻ mặt ưa nhìn, đôi môi chu chu thổi thổi, ánh mắt có chút lo lắng, má ơi con gặp được thiên thần rồi. Ngọc Khuê bỗng lùi lại phía sau với gương mặt như cà chua, anh vội vàng trả lời.
- Ổn, ổn, Khuê ổn lắm, à không mắt Khuê đỡ lắm rồi...- Hai tay đẩy đẩy Minh Anh ra xa mình, đôi mắt chớp chớp.
- Ừ, vậy tốt rồi. - Minh Anh cười mỉm một cái.
Đi về trước cổng nhà Minh Anh thì cô bảo Ngọc Khuê đợi cô một chút. Cô chạy vội vào nhà và lấy ra mấy chai thuốc nhỏ mắt đưa cho Ngọc Khuê và nói.
- Nhà tui nhiều cái này lắm nên Khuê lấy một ít về mà dùng, nhỏ vào mắt để khỏi nhiễm trùng. - Chân tay vụng về cầm một mớ thuốc nhỏ mắt đưa cho Ngọc Khuê.
- Ừ, Khuê cảm ơn. - Anh cũng lọng cọng mà đưa tay nhận lấy.
- Rồi Khuê về đi, trời cũng tối lắm rồi. Khuê về cẩn thận. - Làm xong nghĩa vụ, cô vẫy tay chào anh rồi vào nhà.
Ngọc Khuê cũng quay đi, trên đường về anh cứ mãi nhìn đống thuốc mà cười cười, anh nghĩ thầm Hình như sau này Minh Anh theo ngành kinh tế tài chính mà ta? Đưa mình mấy này, không biết mình nhỏ rồi còn thấy đường may không nữa!, như một thằng ngố, anh cứ như thế mà cười khúc khích từ nhà Minh Anh đến nhà mình.
Và thế là tối đó Ngọc Khuê không tài nào ngủ được. Hể cứ nhắm mắt lại là hình ảnh người con gái đó cùng hành động khiến anh rụng tim đó cứ hiện ra. Anh nhìn mấy chai thuốc nhỏ mắt trên bàn và nói:
- Ngủ ngon nhé!