Edit: Băng Di
Trong phủ Trung quốc công sóng ngầm mãnh liệt Tiết Trạm đương nhiên là không biết, hắn vẫn tâm bình khí hòa mà ăn hết điểm tâm bỗng nhiên trở nên phong phú, lau miệng xong liền giục ngựa quay về doanh bắt đầu hạng mục huấn luyện mới, ngay cả năm ngày một lần vào triều cũng xin nghỉ, Chu Kì Lân thật đúng là bất hạnh.
Quyết tâm ‘đặt lễ đính hôn’, chuẩn bị diễn giả thành thật, kết quả đối tượng chạy vô tung vô ảnh, thật sự muốn cắn người.
Qua một tháng, Chu Kì Lân cuối cùng nhịn không được tìm đến Hổ Báo Doanh.
Rào rạt tiến vào doanh địa, kết quả vẫn không thấy người, đành phải vẫy tay hỏi người khác: “Thế tử của các ngươi đâu?”
Hùng Sư doanh nhận biết Tiết Trạm, Hổ Báo Doanh cũng nhận biết Chu Kì Lân, gã binh hậu cần vừa bị ngăn lại chỉ về phía núi rừng: “Thế tử huấn luyện dã ngoại ở thủy khu, Quốc công gia theo đường kia đi tới, nhìn thấy một dòng suối nhỏ, sau đó thuận dòng đi lên thì thấy được.”
Chu Kì Lân gật đầu ý bảo đã biết, theo lời gã chỉ thì nhìn thấy một dòng suối nhỏ, xuôi dòng đi lên, sau đó ở một chỗ nước sâu hơn thì nhìn thấy người, đang cầm trong tay một cây sào trúc dài đem một đám đầu nổi lên mặt nước gõ xuống, vừa gõ miệng còn vừa mắng.
” Ngươi là ra ngoài không mang theo đầu óc hả? Hấp khí dùng miệng mà hô hấp, đóng chặt cái mũi lại!”
” Bọt nước lớn như vậy là sợ người khác không biết các ngươi ở đâu à?”
” Tốc độ đâu? Tốc độ của các ngươi đâu? Cẩu gặm?”
” Các ngươi là một đám ngu xuẩn, ăn uổng điểm tâm, có biết hay không?”
” Huấn luyện các ngươi tóc lão tử đều phải bạc một nửa! Ăn cơm cũng không ngon!”
Nhìn thấy một đám bị gõ chui vào trong nước không thấy thân ảnh, lại nhìn Tiết Trạm đứng ở trên bờ, cây sào trúc bay múa ra tàn ảnh, Chu Kì Lân ho nhẹ một tiếng.
Tiết Trạm quay đầu: “Quốc công gia tới rồi? Từ từ nha, ta đang câu cá.”
Nước cũng bị gây sức ép đến chóng mặt, ngươi nói ngươi đang câu cá?! Còn có, lưỡi câu của ngươi đâu?!
Sau một khắc tiếp đó hắn liền biết như thế nào là câu cá.
Tiết Trạm vung cây sào trúc, mạnh mẽ đập gõ mặt nước: “Có nghe hay không?! Lão tử phải câu cá! Nếu lão tử mà quay về tay không, hết thảy các ngươi cũng không cần trở lên đây!”
Chu Kì Lân: “........”
Dưới nước lại lăn lộn, sợi dây mảnh buộc ở đầu ngọn trúc bỗng căng thẳng, Tiết Trạm nâng tay vung lên.
Trên dây rõ ràng cột lấy một con cá tươi sống đang hoạt bát nhảy loạn!
Tiết Trạm vẻ mặt ghét bỏ: “Lão tử không ăn cá trắm cỏ! Làm lại!”
Hổ Báo Doanh dưới nước: “.........” Ngày hôm qua ngài còn nói phải ăn cá trắm cỏ đó!
Đem dây vứt chìm xuống, không bao lâu lại nâng tay vung, một con cá chuối to, một xâu cá trích con nào con nấy to cỡ hai bàn tay cột trên đầu sào trúc, Tiết Trạm nhìn xong cũng vui vẻ.
Ngừng cười đem cây sào trúc thu hồi, cởi bỏ nút kết, cứ như vậy xách trên tay, Tiết Trạm hét lớn xuống nước: “Luyện nửa canh giờ nữa lên bờ!” Nói xong quay đầu lại ý bảo Chu Kì Lân cùng đi: “Đi, bảo phòng bếp làm món ăn ngon.”
Chu Kì Lân miết mắt nhìn mặt nước khôi phục yên ả, nhớ tới lần gây sức ép vừa rồi: “Đây là hạng mục huấn luyện mới của ngươi?” Gây sức ép người ta đủ ác mà còn thấy thú vị vậy sao?
“Sao có thể nha, đây chỉ mới là một cái trong đó.”
Xách theo xâu cá, Tiết Trạm men theo lối tắt trong rừng cây, đi tới nửa đường trông thấy một cây ăn quả, liền hướng về phía tán cây vắng vẻ yên lặng, cao giọng hô lên: “Ai hái hai quả trên kia ném xuống đây, giữa trưa thưởng một cái đùi gà!”
Chu Kì Lân ngạc nhiên, chỉ thấy hơn mười mũi nỏ từ bốn phương tám hướng cấp bách phi tới, nhánh cây lay động, Tiết Trạm đứng ở dưới tàng cây nâng tay tiếp được, vừa vặn một tay một quả.
Xoay người lại đem một quả nhét vào trong tay Chu Kì Lân: “Thiên nhiên tinh khiết không ô nhiễm!” Nói xong đem quả lau lau lên quần áo của mình, rộp, một ngụm cắn rụng mất một phần ba.
Chu Kì Lân lấy khăn tay ra lau lau, lúc này mới cắn một ngụm.
Hai người trở lại doanh địa, Tiết Trạm đem cá giao cho tiểu binh hậu cần: “Cá quả hầm nấm, cá trích thêm đậu ớt chưng, làm thịt một con gà, đùi gà giao cho đầu bếp, đến lúc đó có người đến lĩnh.”
Tiểu binh hậu cần ngẩng đầu ưỡn ngực: “Vâng, trưởng quan!” Mang theo cá nhanh chóng chạy mất.
Đem người dẫn vào trong nhà, vừa múc nước rửa mặt vừa hỏi: “Quốc công gia sao lại nghĩ đến tìm ta?”
Có tiểu binh hậu cần đưa trà tới, Chu Kì Lân tiếp nhận đặt vào một bên cười nói: “Làm sao nào, chỉ có thể là ngươi tìm ta, không thể là ta tìm ngươi sao?”
Đang lấy khăn lau mặt, Tiết Trạm ngẩng đầu suy nghĩ: “Quen biết Quốc công gia lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Quốc công gia tới tìm ta, sách, vật họp theo loài sao?”
“Chỉ cần ngươi không chê phiền toái, về sau ta có thể mỗi ngày đều đến.”
” Vậy hay là quên đi, một núi không dung hai hổ, đánh nhau sẽ không tốt lắm đâu.”
” Yên tâm, ta không đánh với ngươi.” Quyền cước không có mắt, trước kia là chưa phát giác ra, hiện tại tình cảm không giống như trước nữa, ngẫm lại cũng có thể đau lòng chết.
Tiết Trạm cười, không để ở trong lòng, buổi trưa phòng bếp đưa đồ ăn tới, hai người ngồi đối diện, một ngụm rượu một ngụm đồ ăn, đông kéo tây xả. Đương nhiên phần lớn là Tiết Trạm nói, Chu Kì Lân nghe, thường thường hồi đáp lại hai câu, đổi lại là người khác, Tiết Trạm cũng phải mắng: có biết nói chuyện phiếm hay không, nhưng đối mặt với Chu Kì Lân, khuôn mặt nam thần đính lên cái loại khí tràng cường đại cấm dục lãnh khốc, nếu mà mở miệng nói chuyện tào lao vớ vẩn thì mới là hiếm lạ.
Nói về hạng mục huấn luyện mới, nhãn châu Tiết Trạm xoay động: “Mở một cuộc diễn tập dã lâm thực chiến, như thế nào?”
Mắt Chu Kì Lân đầy nghi hoặc.
” Hổ Báo Doanh một ngàn, Hùng Sư doanh một ngàn, dã lâm thực chiến, trao đổi tình hữu nghị, ai thua thì đáp ứng với người thắng một nguyện vọng, như thế nào?”
Chu Kì Lân buông chén rượu, trong mắt hiện lên tia tiếu ý, môi mỏng khẽ mở: “Vui lòng phụng bồi.”
Nghe vậy tinh thần Tiết Trạm lập tức chấn động, buông bát hướng bên ngoài hô: “Truyền lệnh tập hợp!”
Tiếng tập hợp của trạm canh gác vang lên, doanh binh Hổ Báo Doanh mới vừa ăn cơm nghỉ ngơi chuẩn bị ngủ một chút từ ký túc xá chui ra, hành động nhanh chóng, mấy hơi thở đã tập hợp xong.
“Trưởng quan hảo!”
Tiết Trạm đứng ở đằng trước, tầm mắt đảo qua trên người đám doanh binh tinh thần no đủ, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng: “Hảo.”
Theo tiếng lệnh, mọi người đều nhịp, hai chân mở ra đồng vai, tay nắm thành quyền để sau lưng, tầm mắt nhìn thẳng phía trước.
” Vừa rồi ta thương nghị cùng Quốc công gia, dự định hai doanh sẽ diễn tập thực chiến dã lâm.”
“Địa điểm ở doanh địa Hùng Sư doanh.”
“Chỉ có bản đồ giản lược, thời hạn là năm ngày!”
” Trên người mỗi người sẽ mang một khối mộc bài, lấy được mộc bài của người khác thì tiếp tục, người mất mộc bài thì đào thải!”
Tầm mắt đảo qua một vòng: “Lần này diễn tập do La giáo quan chủ trì, Triệu giáo quan làm phụ tá, Ngô Dụng ngươi làm quan liên lạc!”
Ngô Dụng trừng mắt: “Vậy thế tử ngài đâu?”
” Diễn tập tổng yếu phải có cái tên đúng không?” Tiết Trạm chỉ chính mình: “Ta là mỹ nhân tiếng thơm nổi tiếng mười dặm, bị thổ phỉ bắt lên núi, mục đích của các ngươi chính là trước khi thổ phỉ giết con tin cứu ta ra khỏi biển lửa.”
Thổ phỉ Chu Kì Lân: “........”
Ngô Dụng nghẹn họng nhìn trân trối. Ngươi là mỹ nhân?
La Nhất mục trừng khẩu ngốc. Quốc công gia là thổ phỉ?
Triệu Thập Nhất bình tĩnh vuốt mặt: ngài cao hứng là tốt rồi!
Quần chúng doanh binh của Hổ Báo Doanh: “.........” Mỹ nhân hung tàn bạo lực như thế, còn yêu cố tình gây sự, hảo muốn cho thổ phỉ giết con tin luôn được không?
Chu Kì Lân ho nhẹ: “Giao phó xong rồi?” Thấy hắn gật đầu, không biết từ đâu rút ra cái roi, sét đánh không kịp bưng tai đem người trói lại, liền theo sau khiêng trên vai.
Hướng sang cả đám Ngô Dụng gật đầu: “Áp trại phu nhân của ta đây, ta trước hết mang đi.” Nói xong bước nhanh đi qua diễn võ trường, trong lúc những người khác còn đang trợn mắt há hốc mồm đã đem người thả lên lưng ngựa, xoay người lên ngựa, một tay giữ người, một tay vung dây cương, giục ngựa rời đi.
Ngô Dụng: “.........” Chủ tử cứ như vậy bị mang đi?
La Nhất:: “..........” Chủ tử cứ như vậy bị mang đi?!
Triệu Thập Nhất:: “.........” Chủ tử cứ như vậy bị mang đi?!!
Quần chúng doanh binh Hổ Báo Doanh: “..........” Nếu không thì chúng ta để cho thổ phỉ giết con tin đi!!!
Ra khỏi doanh địa của Hổ Báo Doanh, Chu Kì Lân đem người ôm lên, Tiết Trạm xem ý cười trên mặt đối phương, liếc mắt: “Như ngươi vậy mà còn thiếu người làm áp trại phu nhân sao?”
“Không có biện pháp, trước kia không gặp được người hợp ý thôi.” Đỡ lấy cằm người trong lòng nhấc lên, đôi mắt ngậm cười: “Chỉ tới khi nhìn thấy ngươi, rất hợp lòng ta.”
Tiết Trạm thấp mắt nhìn cái tay đang nâng cằm của mình, lại giương mắt nhìn mặt đối phương.
Bị nam thần đùa giỡn phải làm sao?
Online —————Khẩn cấp!
Tới Hùng Sư doanh rồi, Quý Lâm nghe thấy tin tức chạy ra đón, con mắt thiếu chút nữa cũng rụng ra.
Quốc công gia không phải ngài nói ngài chỉ cỡi ngựa đi tuần doanh một chút thôi sao? Vì sao đi tuần a tuần liền tuần đến Hổ Báo Doanh, mà còn đem thế tử trói trở về đây là ý tứ gì?
Chu Kì Lân đem người đỡ xuống ngựa nhưng lại không có ý mở trói, mắt đảo một vòng nhìn đám thuộc hạ: “Truyền lệnh tập hợp.”
Tốc độ phản ứng của Hùng Sư doanh cũng không chậm, tập hợp tốc độ, sửa sang lại hành trang, không tới một canh giờ liền chuẩn bị xong đi về hướng địa điểm diễn tập. Chu Kì Lân dùng ngựa mang theo Tiết Trạm như cũ, còn không có ý tứ mở trói.
Tiết Trạm mắt trợn trắng: “Ngươi có bản lĩnh đem ta buộc cả đời đi!”
“Vậy buộc cả đời.”
” Ta muốn uống nước!”
Chu Kì Lân đem người mang vào nhà, để hắn ngồi xuống, trở lại rót chén nước đưa đến bên miệng: “Ta uy.”
“Ta phải ăn cơm thì sao?”
“Ta uy.”
“Ta phải tắm rửa thì sao?” Tiết Trạm nhướng mày: “Ngươi cũng tẩy cho ta?”
“Có gì không thể?”
Tiết Trạm: “.........” Ngươi kiên quyết không nhặt tiết tháo luôn sao?
Chu Kì Lân tỏ vẻ, không phải ngươi nói rụng rụng riết thành thói quen sao?
Uy nửa chén nước, Chu Kì Lân lại đem người xách đứng lên.
Tiết Trạm trợn mắt: “Làm gì?”
“Soát người.” Nói xong một đôi tay liền đụng đến trên thân người.
” Đậu má! Ngươi làm thật sự?!”
Bắt lấy tay đem người đẩy về phía cạnh bàn, khiến cho hắn đưa lưng về phía mình, sau đó vỗ cái mông: “Thành thật chút!”
Tiết Trạm nháy mắt cứng còng.
Chu Kì Lân áp thân hình xuống, khố bộ song song đứng vững, xoay người thuận đùi sờ xuống.
” Nếu địch nhân phái ngươi tới làm gian tế thì làm sao bây giờ? Không lục soát tốt, trên người giấu vũ khí, sau lưng đâm ta một đao thì làm sao bây giờ?”
Tiết Trạm từ lúc bắt đầu đã bị trói, mất đi tiên cơ, chỉ có thể bị người ta đính ở trên bàn lục soát người n lần.
Chu Kì Lân lục soát xong, nhìn vẻ mặt đen thui của Tiết Trạm, gật đầu: “Nếu thế tử tức giận quá thì có thể lục soát trở lại.”
Quý Lâm vừa khéo ôm thùng gỗ vào, trực tiếp hóa đá.
Tiết Trạm trực tiếp đánh một quyền: “Lục soát cái x ngươi!”
Chu Kì Lân cười tiếp được nắm đấm: “Được rồi, không náo loạn, có người đến đây.”
Quý Lâm: “.........”