Tiết Trạm ở phòng khách đợi đến non nửa khắc, Tiết Tấn Chi mới đến.
“Đại bá”
Tiết Tấn Chi vừa bước vào cửa liền bị một thân y phục thế tử của Tiết Trạm làm cho một phen hoảng hốt, cứ ngỡ rằng con trai trưởng của mình vẫn còn sống, chẳng qua sau khi tập trung nhìn kỹ thì trong lòng càng thêm đau xót.” Chờ có lâu không? Sao không ngủ thêm một lát”.
“Không bao lâu, cũng vừa mới đến.”
“Ừ, vậy đi thôi.” Trước cửa Hầu phủ sớm đã chuẩn bị xe ngựa, Định Viễn hầu giẫm lên ghế thấp bước lên, ra hiệu cho Tiết Trạm đi phía sau theo kịp mình. Đợi hai người ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa liền đong đưa khởi hành.
Tiết Tấn Chi đánh giá một thân y phục thế tử, thấy tinh thần của Tiết Trạm mười phần hoạt bát, liền hỏi: “Có khẩn trương không?”
Tiết Trạm từ bàn con bên cạnh lấy ấm trà ra rót một chén đưa cho Tiết Tấn Chi, suy nghĩ một chút: “Cũng không khẩn trương lắm.”
Tiết Tấn Chi uống ngụm trà, lấy trên bàn con mấy mẩu bánh màn thầu ý bảo: “Giờ đến ngọ sợ là không có thời gian dùng cơm, thừa dịp hiện tại ăn một chút cho đỡ phải đói bụng.”
Quan viên Đại Minh sau giờ lâm triều liền trực tiếp đến nha môn điểm mão đi làm, ăn điểm tâm là chuyện không thích hợp, để tránh thất nghi ở trước mặt đồng liêu, nên trước khi lâm triều chuyện lấp cho đầy bụng đã thành chuyện bình thường, với lại sợ mang theo mùi thức ăn vào gặp thiên tử, đa số chỉ ăn chút bánh màn thầu nhạt không có mùi vị cho đỡ đói.
Nguyên bản đã ăn vài thứ trước đó, Tiết Trạm có chút do dự nhưng vẫn cùng ăn hai cái màn thầu.
Bác, cháu hai người cùng ăn uống, Tiết Tấn Chi châm chước dịu giọng nói: “Mấy ngày nay trong phủ có vài lời đồn đãi khiến cháu chịu ủy khuất nhiều, là do ta xem xét không chu đáo.”
Uống ngụm nước trà để nuốt xuống khối bánh màn thầu, Tiết Trạm lắc đầu ngắt lời ông: ” Thời buổi rối loạn, nô bộc trong phủ nào mà không thích xuyên tạc vài thứ, cảnh cáo một chút là không sao nữa. Bá phụ yên tâm đi ạ.”
Có mở đầu lúc sau câu chuyện liền suông sẻ hơn, Tiết Tấn Chi nhíu mi cân nhắc dùng từ: “Thím của cháu … nàng ấy hồ đồ. Trước kia nể mặt A Hằng ta nhắm một mắt mở một mắt cho qua, chẳng ngờ nàng ta càng ngày càng không quy củ.”
Tiết Trạm mở miệng lại khép, cuối cùng vẫn đem lời còn muốn nói nuốt vào. Thân là vãn bối, mặc kệ ai đúng ai sai, chung quy không phải việc hắn có thể nhận xét, huống chi tình huống này quả thực phức tạp, đúng là không thích hợp nhiều lời.
Không bao lâu xe ngựa chạy đến cửa cung, Tiết Trạm xuống xe đi trước, ngẩng đầu nhìn sắc trời còn tối đen, sợ Tiết Tấn Chi ngã nên quay lại đỡ ông. Chẳng ngờ bị từ chối.
“Không cần đâu, xương cốt của ta còn rắn chắc lắm.” Tiết Tấn Chi bước xuống xe ngựa nhìn Tiết Trạm, vỗ vỗ vai hắn.”Đừng sợ, đi theo ta đi.”
Chẳng biết tại sao được khích lệ, Tiết Trạm một phen dở khóc dở cười. Cầu đừng tâm lý cũng đừng cổ vũ cho hắn hăng tiết gà như vậy, hoàng cung đối với hắn chẳng qua chỉ là bốn chữ ” Cố, địa, trọng, du!” mà thôi.
Nếu tính thời gian chặt chẽ mà nói thì lần kia ở kiếp trước cộng với lần này hắn mới chỉ đến đây ‘lần thứ hai’. Nhưng trong lòng hắn thật tình không khẩn trương chút nào.
Để cho thủ vệ ở cửa cung kiểm tra qua thẻ bài nhập cung xong, Tiết Tấn Chi dẫn người vào cung, đi qua trùng trùng điệp điệp cửa cung cuối cùng cũng đứng ở trước điện Phụng Thiên.
Vị trí thế tử của Tiết Trạm đứng cách xa chúng bách quan, vì vậy không có hoàng đế triệu kiến hắn chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Theo thời gian chuyển dời, ánh sáng nhạt cũng xuất hiện, trời tảng sáng, càng ngày càng nhiều quan viên đi vào đại môn của điện Phụng Thiên, Tiết Trạm tìm chỗ yên tĩnh quan sát một đám, nhân tiện đối chiếu cùng tư liệu.
Người tóc điểm bạc có chòm râu đẹp kia chính là thái sư Từ Thủ Phụ, chính nhất phẩm đương triều, ân, nếu như trẻ ra chừng mấy chục tuổi nhất định là soái ca thịnh hành muôn vàn thiếu nữ mơ ước, khó trách trưởng tôn Từ Trường Lâm mười phần nổi bật, không có biện pháp, gien của người ta tốt quá mà.
Phía sau, cái người trắng trắng mập mập chính là Thái Bảo Tân đại nhân, ân, nhìn mức độ đẫy đà này, đây đích xác là cữu sanh của thái tử.
Lão nhân béo luôn vui tươi hớn hở y như phật di lặc kia là Hộ bộ Lương thượng thư nhỉ, tính cách dễ xù lông của hắn không hợp vẻ ngoài lắm nha, quả thực trong ngoài không đồng nhất mà.
Còn cái người gầy gầy nói năng thận trọng kia chính là Lại bộ Nghiêm đại nhân.
Cái người thân hình cao lớn thoạt nhìn giống một võ quan nhưng lại là văn thần kia là Công bộ Lỗ đại nhân.
Theo quan viên lần lượt đến đông đủ, sắc trời cũng sáng lên, ánh mắt của Tiết Trạm hướng về phía đám quan viên trắng trợn bình phẩm từ đầu đến chân một phen, vừa vặn bị một đường nhìn bắt được.
Y phục thêu kỳ lân đỏ rực bao lấy tấm lưng thẳng tắp cùng với đôi chân dài hữu lực, màu da trắng bóng, ngũ quan như chạm ngọc, Tiết Trạm hút đám nước miếng chảy xuống, nhìn về phía cặp mắt lạnh lùng nọ, nở nụ cười tươi roi rói.
Hi! Nam thần~
Chu Kì Lân nhíu mi, lập tức dời tầm mắt.
Bị bắt gặp xong lại bị ghét bỏ. Da mặt Tiết Trạm thật dày tiếp tục theo dõi, hơn nữa còn suy nghĩ vô sỉ, ngắn ngủn năm ngày lại thấy mặt, đúng là phân vượn nha!(Phân vượn: là một từ thông dụng của Tung, Có hai con vượn cùng đạp phải phân vượn mà gặp nhau, chúng trúng tiếng sét ái tình, sau đó dắt nhau đi ấy ấy. Khi được phỏng vấn quá trình, cả hai đều bảo: phân vượn, tất cả đều do phân vượn. Vì vậy phân vượn cũng có nghĩa là duyên phận)
Ngày tảo triều chấm dứt, hoàng đế Chu Lệ tuyên triệu Tiết Trạm vào chính điện Tuyên Chính.
Vào tới điện Tuyên Chính, Tiết Trạm dựa theo lễ nghi diện thánh quỳ lạy đại lễ.
” Thần Tiết Trạm, khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Chu Lệ ngồi ở phía sau hoàng án, ánh mắt bình thản: “Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Đứng dậy, hướng về phía người nào đó y phục thêu kỳ lân đỏ rực bên cạnh chắp tay: “Trung quốc công.”
Tước vị của Trung quốc công là nhất phẩm Quốc công do cao tổ ngự ban, vô hình trung đã là nửa cao nhân, thêm nữa hiện giờ Trung quốc công Chu Kì Lân được Hoàng Thượng nhìn trúng, lại thống lĩnh vạn tinh binh Hùng Sư doanh, đối với những người cấp thấp hắn không quen biết bao nhiêu, Định Viễn hầu thế tử đương nhiên không cần chào hỏi, y chỉ giương mắt ‘ừ’ một tiếng cho có, mà vừa vặn một màn trước điện Phụng Thiên như vậy thật khiến con tim tan vỡ mà, chỉ ‘ừ’ một tiếng liền mặc kệ, ngay cả lấy mắt nhìn một cái cũng lười làm.
Tiết Trạm sờ sờ mũi, không lôi kéo được hảo cảm của Nam thần làm sao bây giờ?
Tầm mắt của Chu Lệ định ở trên người Tiết Trạm, thật lâu sau trong mắt đầy vẻ hoài niệm: “Thái tử nói ngươi cực kỳ giống lão Định Viễn hầu, trẫm còn không tin, bây giờ nhìn quả thực cực kỳ giống.”
Tiết Trạm lẳng lặng nghe.
Hoài niệm xong, Chu Lệ thả lỏng thân thể nghiêng người dựa vào dẫn chẩm, ánh mắt quan sát Tiết Trạm, ngữ khí ôn hòa: “Nếu về sau ngươi tiếp nhận Hổ Báo Doanh, vậy nói một chút cách nhìn của ngươi về thổ phỉ Thứ Châu đi.”
“... Vi thần cảm thấy bẽ mặt.”
” Bẽ mặt?” Tầm mắt Chu Lệ đảo qua, hình như có chút hưng trí.
” Đại Minh ta có thể có được cơ nghiệp như thế đều là do các tiền bối dùng sức mạnh nắm đấm lấy được, cho dù là dân tộc Tác-ta ở phía bắc hay là dân tộc Nữ Chân đều khiếp sợ tinh binh của Đại Minh ta ba phần, nhưng hiện giờ Hổ Báo Doanh lại thảm bại bởi một đám trộm cướp.” Tiết Trạm nghiến răng: “Chuyện này mà truyền tới nơi đó đoán chừng các thủ lĩnh bộ lạc đang nằm mơ cũng có thể vì cười mà tỉnh.”
Lời bình luận nêu ra lỗi lầm trầm trọng khác người như vậy làm cho trong mắt Chu Lệ hiện lên một chút tinh quang: “Vậy ngươi có diệu kế gì?”
“Hổ Báo Doanh phải sửa đổi, hơn nữa là sửa đổi thật lớn. Về phần sửa như thế nào vi thần cần thu xếp xong mới có thể cho Hoàng Thượng câu trả lời thuyết phục.” Tiết Trạm nhìn thẳng vào Chu Lệ, ngữ khí kiên định: “Từ nơi nào té ngã sẽ từ nơi đó đứng lên, thần xin Hoàng Thượng cho vi thần ba tháng, ba tháng sau vi thần sẽ dẫn Hổ Báo Doanh san bằng đám trộm cướp Thứ Châu!” Ngữ khí bỗng nhiên càng thêm kiên định nói: “Nếu không đạp ngã được chúng vi thần nguyện giao ra Hổ Báo Doanh, tự mình trả lại vị trí thế tử!”
Huyết khí phương cương, lập quân lệnh trạng, ngay cả Chu Kì Lân cũng phải nhìn bằng con mắt khác, hai tay Chu Lệ cọ cọ đầu rồng trên long ỷ, khóe miệng cong lên: “Kế hay còn chưa thu xếp đã lập quân lệnh trạng như thế, ngươi không sợ mã tiền thất đề sao? Đến lúc đó phải giao ra binh quyền của Hổ Báo Doanh cùng với vị trí thế tử Hầu phủ, lại còn thất bại thảm hại!”
” Nếu không có dũng khí đập nồi dìm thuyền, nghĩa vô phản cố thì sao còn có thể xưng là quân nhân?” Tiết Trạm nhếch miệng cười: “Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, nếu không có vài phần bản lĩnh, vi thần cũng không dám lập quân lệnh trạng như vậy.”
Hành động chói lọi, dát vàng lên mặt hướng về phía mình như vậy lại khiến Chu Kì Lân không hề có phản ứng. Chu Lệ nhướng nhướng mi: “Vậy trẫm liền mỏi mắt mong chờ.”
Tiểu thái giám dẫn Tiết Trạm rời đi, Chu Lệ hỏi Chu Kì Lân bên cạnh: “Như thế nào?”
“Vi thần không biết.”
Chu Lệ cười, cũng không gò ép: “Ngươi xem so với Tiết Hằng trước kia như thế nào?”
“Vi thần cùng hai vị thế tử không quen biết, không thể nào so sánh.”
Nếu là người khác thoái thác như vậy phỏng chừng Chu Lệ đã phải tức giận, nhưng người này là Chu Kì Lân, nói năng thận trọng không ưa xoi mói chính là một trong những đặc điểm được người yêu thích của hắn. Nhưng hôm nay đích xác Chu Lệ cần đối phương nói một chút.
” Hổ Báo Doanh là do lúc trước phụ hoàng lưu lại một nhánh tinh binh trong cung cho hoàng thất sai phái, năm đó Hổ Báo Doanh đích thật là uy danh hiển hách làm cho người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật, đáng tiếc hiện giờ cũng chỉ là doanh mèo bệnh bại hoại mỗi người đều biết.”
Đây là lần đầu tiên Chu Lệ công khai bày tỏ biểu hiện bất mãn với Hổ Báo Doanh, từ lời nói không khó nhìn ra kỳ thật hắn đã sớm nổi lên ý nghĩ tìm cách xoá bỏ Hổ Báo Doanh.
” Ái khanh nói xem trẫm có thể cho Hổ Báo Doanh một cơ hội nữa không?” Cuối cùng nói: “Đừng lấy cớ không biết để trả lời trẫm, biết cái gì thì nói cái đó, trẫm thứ ngươi vô tội.”
Chu Kì Lân chắp tay: “Hoàng Thượng không tin Tiết Trạm bằng tin tưởng lão Định Viễn hầu.”
Năm đó chuyện lão Định Viễn hầu yêu thích nhị tôn tử Chu Lệ cũng có nghe thấy, tính cách của lão ái khanh kia của hắn, hắn biết, lão cũng không phải là lão nhân mù quáng chỉ biết yêu thương tôn tử: “Ý của ái khanh là bảo trẫm cứ tin tưởng vào quan điểm của lão Định Viễn hầu?”
” Vi thần cảm thấy, nếu Tiết thế tử dám lập quân lệnh trạng, tất nhiên có chút nắm chắc, huống chi, ba tháng sau nếu thất bại, Hoàng Thượng cũng có lý do xoá bỏ Hổ Báo Doanh.”
Đợi nhiều năm như vậy, thêm mấy tháng nữa có sao. Nghĩ thông suốt điểm ấy Chu Lệ tạm thời bình ổn trái tim không kiên nhẫn xuống.
Tiết Trạm không hề biết tí gì về chuyện thiếu chút nữa sắp thành lại bại, tâm tình của hắn vô cùng tốt đi bộ ra khỏi Tuyên Chính điện, một đường nhìn trái nhìn phải đến bất thình lình va phải một đám người.
Mũ ô sa thêu xuân đao, có thể ở trong cung đeo đao kiếm đi đi lại lại tất nhiên chỉ có Cẩm y vệ!
Hai mắt Tiết Trạm lập tức tỏa ánh sáng. Uy trấn bát phương, địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, danh tiếng lưu lại rất nhiều trong lịch sử, chính là Cẩm y vệ nha! Trọng điểm là đây là ‘hóa thạch’ sống! Sống! Sống!
Người dẫn đầu mặt mũi tuấn tú sẵn có như bức tranh, Tiết Trạm tái phái bệnh hoa si thời kỳ cuối tiến tới cười tươi rói nghênh đón, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai túm lấy bàn tay của người dẫn đầu nhét vào tay mình lắc lắc lắc: “Chính là Cẩm y vệ Kỉ Đồng Tri cùng vài vị đồng liêu đây sao? Thất kính thất kính, tại hạ Tiết Trạm, Kỉ Đồng Tri không chê thì cứ gọi ta là A Trạm đi.”
“....” Kỉ Cương miết mắt nhìn cái tay bị cầm, nhất thời có chút mê mang.
“....!” Tròng mắt của tiểu thái giám dẫn đường như muốn lòi cả ra.
Thật can đảm quá đi mà!!!
Đám Cẩm y vệ còn lại đều dùng ánh mắt nhìn ‘anh hùng’ mà nhìn hắn.
Anh hùng Tiết Trạm đang ra vẻ chính sự: “Xưa nay nghe nói Cẩm y vệ Kỉ Đồng Tri tuổi trẻ hữu lực, là thế hệ thanh niên tài tuấn hơn người, hôm nay vừa thấy đã biết quả thực danh bất hư truyền.” Về sau lời nói còn cực kỳ tự nhiên như mây bay gió thổi: “Đáng tiếc hôm nay còn có việc vội không thể bồi Kỉ Đồng Tri nói chuyện phiếm, ngày khác không chê, A trạm chuẩn bị rượu nhạt vạn mong Đồng Tri đại nhân quang lâm. Cứ định như vậy nha, A trạm đi trước một bước.”
Sau đó liền như vậy đi rồi
Liền như vậy đi rồi
Như vậy đi rồi
Đi rồi
Tráng sĩ từ từ! Tiểu thái giám bị bỏ lại cùng đám Cẩm y vệ còn lại ngươi xem ta, ta xem ngươi! Ngươi cứ như vậy đi rồi, bỏ lại bọn họ đối mặt với lửa giận của Đồng Tri đại nhân sao đây! Có bản lĩnh tán gẫu thì có bản lĩnh dập tắt lửa dùm đi nha!!!
Tiết Trạm trong lòng không hề có áp lực đi ra khỏi cửa cung. Cưỡi ngựa do Ngô Dụng dắt tới: “Dẫn đường, đi Hổ Báo Doanh.”
“.....” Chủ tử người không biết đường còn nói kiểu uy vũ khí phách như vậy làm chi vậy?
“Chẳng lẽ ta dẫn đường cho ngươi?”
Ngô Dụng bình tĩnh lén tát mình một cái: “Chủ tử, ta sai lầm rồi.”
“Ân, biết sai có thể hối cải, trước khi ngủ chống tay hít đất một trăm cái.” Cuối cùng bỏ thêm câu: “Một tay.”
“Vâng” Ngô Dụng phồng má. Nếu có một ngày ta bị áp bức tự sát chết đó là do bị chủ tử ngươi đùa chết!