Edit Băng Di
Trên triều đình sóng yên gió lặng, dưới triều đình lại gió nổi mây phun, đơn giản là Tiết Trạm giương cao cờ xí rõ ràng dứt khoát biện bạch cho Hoàng thái tôn, dẫn tới thâm ý, phủ Định Viễn Hầu hỗ trợ cho nhất mạch của thái tử?
Tiết Trạm tỏ vẻ, các ngươi nghĩ nhiều lắm rồi đó! Sự thật là, nếu có chuyện gì duy trì chống đỡ hết nổi thì phủ Định Viễn Hầu của bọn họ vẫn đều là một mạch của thái tử nha, quan điểm cơ bản này xác định từ đời gia gia của hắn lận. Đương nhiên, đây vẫn chỉ có thể là bí mật.
Có Hùng Sư doanh hiệp trợ, diễn luyện chiến thuật của Hổ Báo Doanh ngày càng quen thuộc, Tiết Trạm vận dụng chiến thuật cổ đại cũng càng thành thạo. Như thế qua hai tháng.
Đêm khuya, Hổ Báo Doanh yên tĩnh một mảnh, ngoại trừ tiếng bước chân của đội tuần tra thì cũng chỉ có gió thổi ào ào qua cờ trận. Vài đạo thân ảnh màu đen quỷ dị gần như hòa làm một thể với bóng đêm dán sát tường lẻn vào các ký túc xá, nhẹ nhàng mở cửa lắc mình tiến vào bên trong. Ánh mắt của bóng đen đã thích ứng được với bóng tối, nương theo ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở giường, nơi này thả một cái ống trúc nơi đó thả một cái mộc bồn, giầy hai bên trái phải làm lộn xộn, khiên giường ra xếp như mạng nhện, cuối cùng dứt khoát bế một bó quần áo to chuồn ra cửa. Mấy ký túc xá khác cũng trình diễn tiết mục giống vậy, cá biệt thú vị trên tay những người này còn cầm theo thuốc nhuộm, lấy tư thái gió nhẹ khẽ vuốt mặt người này một chút sờ mặt người kia một chút, sau khi sờ non nửa ký túc xá mới rời khỏi.
Một khắc đồng hồ sau, trong đêm đen mạnh mẽ vang lên tiếng đánh la gọi tập hợp.
Đang ngủ bị đánh thức đương nhiên mỗi người đều khó chịu, nhưng huấn luyện mấy tháng qua làm cho bọn họ vẫn theo bản năng bật người đứng dậy. Trong đêm bỗng nhiên bất ngờ tập hợp bọn họ đã trải qua không ít lần, vốn tưởng là lần này cũng thế, vừa vặn những người này vừa xuống giường liền phát giác không đúng.
“Ôi! Ai thả thứ này tại đây?!”
“Ôi! Chậu rửa mặt ai thả này!”
“Ui da! Cái gì phang người ta vậy?”
” Mẹ ôi quần áo của ta áo đâu?!”
“Ôi giầy không đúng!”
Một trận gà bay chó sủa, có người nhạy bén cảm thấy quần áo không đúng lập tức đều bất chấp đi tìm, chân trần khoác ngoại bào chạy ra! Có một thì có hai, có hai còn có ba, chỉ thấy từng ký túc xá đều có người chạy ra, ngẩng đầu vừa thấy nhau thì đều cười vui vẻ.
Không phải quần áo không có mặc thì chính là giầy chỉ mang một chiếc, có người cái trán tự dưng xanh tím, có người tay ôm khóe miệng xanh tím, nghiến răng nghiến lợi, chỉ có một đội đi đều nhịp, nhưng vừa thấy mặt bọn họ đen như mực lập tức cười muốn phun.
Tiết Trạm trầm mặt: “Các ngươi cảm thấy cười vui lắm sao? Vậy có nghĩ tới nếu vừa rồi là địch nhân, đủ cho các ngươi chết bao nhiêu lần rồi? Cười! Còn có tâm tư để cười! Ta thật cảm thấy nhục nhã thay các ngươi!”
” Một quân nhân đủ tư cách phải luôn luôn duy trì cảnh giác, bất kể lúc nào và nơi nào, nhưng nhìn các ngươi một cái xem, bị diệt toàn bộ còn ở nơi này cười!”
” Có gì buồn cười? Các ngươi nói xem có cái gì buồn cười?”
Lập tức cả doanh địa lặng ngắt như tờ, Tiết Trạm hỏi lại: “Buồn cười lắm sao?”
Thanh âm đều nhịp nhất tề hô: ” Không buồn cười!!!”
“Không buồn cười vậy cả đám các ngươi vì sao phải cười?”
“.......”
“Đứng ở chỗ này hảo hảo tự kiểm điểm cho ta! Cho đến hừng đông mới thôi!”
Vẻ mặt mọi người rùng mình, đồng thanh hô: “Vâng!”
Cách hừng đông ít nhất còn nửa canh giờ, đây là khoản thời gian thật dài, bất quá một quân nhân đủ tư cách đối mặt với điều kiện hà khắc thì không phải oán giận như thế nào mà là phải thích ứng, làm cho thân thể thích ứng, làm cho tinh thần thích ứng, cũng làm cho tâm tính thích ứng, như vậy mới có thể đột phá trở nên càng mạnh mẽ.
Tiết Trạm dạy bảo xong trở về ngủ một giấc mỹ mãn, trời sáng bảnh mới rời giường, chậm rì rì rửa mặt chải đầu xong lại đến phòng bếp lần mò tìm bánh bao, vừa đi vừa ăn, vừa ăn thì thôi đi, còn phải lộ ra vẻ mặt hài lòng rất thích ý.
Doanh binh của Hổ Báo Doanh đã đứng gần hai canh giờ, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thế tử của bọn hắn.
Ngô Dụng co rút khóe miệng. Chủ tử, nếu ngày nào đó bọn họ tạo phản, ta sẽ không hoài nghi chút nào là do người gây ra!
La Nhất, Triệu Thập Nhất nghiêm mặt nhìn Tiết Trạm. Thân là thế tử, thân là doanh chính của Hổ Báo Doanh, thật sự là rất biết lôi kéo cừu hận.
“Nghỉ ngơi năm trăm hơi thở!”
Mọi người lập tức nằm dài trên mặt đất, tỉnh ngủ một hồi lập tức đứng lên chạy về ký túc xá, ai mặc quần áo thì mặc quần áo, ai mang giày thì mang giày, rửa mặt thì rửa mặt, đem dung nhan dáng vẻ sửa sang lại tốt lại cấp tốc chạy về đứng tốt.
“Đã đến giờ!” Tiết Trạm giương mắt nhìn một đám xếp thành hàng chỉnh tề, bĩu môi, nhạy bén như vậy làm gì? Hắn muốn tìm cũng không ra lý do!
Theo tiếng còi của La Nhất, thần luyện bắt đầu.
La Nhất, Triệu Thập Nhất chạy ở phía trước dẫn đầu, Tiết Trạm cưỡi ngựa ở phía sau lấy roi quất.
” Chân nâng lên một chút! Các ngươi là oa nhi một tuổi không biết nâng chân đi đường hả?”
” Dùng mũi hấp khí, dùng miệng bật hơi!”
“Chạy nhanh lên!”
” Mau chút nữa! Tốc độ này chạy xong thì trời tối rồi!”
” Không cần ăn cơm nữa phải không? Chân nâng lên chút!”
“Đội hình! Đội hình của các ngươi đâu? Bị cẩu ăn hả?”
” Không cho phép châu đầu ghé tai! Đặc biệt nói xấu sau lưng ta! Nếu bị ta bắt được, phạt giặt tất một tháng cho đồng đội.”
Nghe vậy vài người loạng choạng muốn nằm xuống đất, đều thầm nghĩ, hảo ngoan độc! Giặt tất cho bản thân đã quá lắm rồi, còn phải giặt tất của đồng đội, nghĩ đến đây cả đám đồng thời sợ run cả người. Chạy mau!
Thần luyện hai mươi dặm kết thúc, đoàn người phần phật chạy về ăn cơm, cái gì đồ ăn cái gì canh cũng không phân biệt được, chỉ kịp chụp lấy bánh màn thầu hai ba hơi liền nuốt hết. Bộ dáng hung tàn như vậy hù dọa đám tạp vụ nhà ăn sợ đến mức rụt cổ làm việc, rất sợ chọc cho cả đám tâm sinh khó chịu quay lại đem bọn họ thành màn thầu mà gặm.
Tốc độ ăn cơm nhanh hơn so với bình thường rất nhiều, lau miệng xong tranh thủ thời gian ngủ bù, nằm trên giường cũng không dám bởi vì sợ chuẩn bị không kịp, đến lúc đó không kịp thời gian thu thập quân vụ hậu cần lại bị bắt được, đành đặt mông co quắp dựa vào giường chợp mắt một hồi, không lâu, nhưng có chút ít còn hơn không, bằng không cường độ huấn luyện cao như hôm nay sợ là chống đỡ không nổi.
Theo tiếng gọi tập hợp của trạm canh gác vang lên, vài người tỉnh ngủ càu nhàu đứng lên, nhân tiện đem người ngủ bên cạnh đá tỉnh.
“Tập hợp!”
Ra lệnh một tiếng, một ngày huấn luyện bắt đầu, bế doanh huấn luyện không ra khỏi cửa làm cho doanh binh cả Hổ Báo Doanh gần như quên mất vật đổi sao dời, chỉ đến khi chấm dứt một ngày huấn luyện chui vào trong khe suối tắm đánh cái hắt xì mới phát giác đã bắt đầu mùa đông.
Ngũ cốc đã thu vào kho thóc, một số vùng nhiệt độ không khí phù hợp đang trồng lại tiểu mạch, nha môn địa phương thống kê tổng số ngũ cốc nộp lên triều đình, Chu Lệ sau khi xem qua tương đối hài lòng giao cho Hộ bộ nghiêm khắc dựa theo điều lệ thống kê đưa về quốc khố, dặn dò Lại bộ dựa theo thành tích của quan viên địa phương tiến hành khảo hạch cuối năm, lại gọi Chu Kì Lân tới.
” Năm nay Đại Minh mưa thuận gió hoà ngũ cốc năng suất cao, nhưng bên thảo nguyên bắc bộ kia cũng liên tục gặp tuyết đổ lại hoả hoạn liên miên, tổn thất thảm trọng. Hiện giờ lại sắp đến ngày đông giá rét, trẫm lo lắng có một số người sẽ làm liều.”
Dân tộc thảo nguyên Bắc bộ bị Đại Minh chèn ép nhiều năm như vậy cũng nóng nảy, nhưng lạc đà gầy so ngựa béo, nếu họ tức giận xâm phạm biên cảnh, bằng quân phòng thủ biên cảnh sợ là rất khó ngăn cản, quân tình truyền tới kinh thành mới phái binh đi thì thời gian lui tới như vậy cũng đủ cho đám dân tộc đó qua lại đánh cướp được hai lần.
” Ý tứ của Trẫm là để cho ngươi công khai mang binh tuần tra biên cảnh, ngầm đề phòng kỵ binh Ngõa Lạt ứng với tình huống khẩn cấp.”
Chu Kì Lân gật đầu.
Chu Lệ từ hoàng án đi tới nâng Chu Kì Lân dậy, khó tránh khỏi áy náy nói: “Chẳng qua là sợ phải vất vả ái khanh một hồi, không chừng năm mới không kịp thời gian quay về kinh thành.”
“Thủ vệ biên cương vốn là thiên chức của quân nhân, còn tính cái gì tiết đại niên, vả lại Hoàng Thượng cũng biết, phủ Trung quốc công của thần cũng không còn ai, lễ mừng năm mới ở đâu cũng thế.”
Chu Lệ thở dài, vỗ vỗ vai hắn: “Thời hạn giữ đạo hiếu còn một năm nữa, đến lúc đó trẫm tìm cho ngươi một phu nhân hiền lương thục đức, khai chi tán diệp cho phủ quốc công.” Năm đó phu nhân của lão Trung quốc công tạ thế, Chu Kì Lân phận là tôn tử chỉ cần mặc áo đại tang là tốt rồi, Chu lệ cũng chuẩn bị hạ chỉ, không ngờ hắn lại là một người trung hiếu, kiên trì thay mặt cha mẹ giữ hiếu, thủ hiếu lần này là ba năm, cứ thế hôn sự đều chậm trễ.
Chu Kì Lân mím môi, năm đó thật sự là vì giữ đạo hiếu, nhưng còn có một nguyên nhân là bát tự của hắn phạm thiên sát cô tinh, khắc thê khắc tử, bằng không lão phu nhân Quốc công đã sớm tìm lương xứng cho hắn rồi.
Chu Lệ không biết chuyện thiên sát cô tinh, thấy hắn không nói còn tưởng rằng đối phương ngầm thừa nhận, buồn bực nghĩ: người ta chỉ nghĩ mình là cái ngọc tỷ, mĩm cười nói: “Ái khanh đi sớm về sớm, trẫm chờ uống chén rượu mừng này!”
Chu Kì Lân tiếp chỉ, hồi trình điểm binh liền chuẩn bị xuất phát.
Tiết Trạm nhận được tin tức, giục ngựa tiến cung mặt dày mày dạn đến trước mặt Chu Lệ cầu xin.
Chu Lệ nở nụ cười: “Chuyện khổ sai như tuần tra biên cảnh này người khác trốn cũng không kịp, ngươi thì tốt rồi, vội vàng dâng lên cửa.”
Tiết Trạm nhếch môi chắp tay: “Nuôi binh nghìn ngày, Hổ Báo Doanh của Trạm huấn luyện cũng được nửa năm, là con lừa hay là con ngựa, đánh đi mới có thể biết, không phải sao?”
Chu Lệ cười nhiều điểm điểm hắn, một bộ hiểu rõ nói: “Trẫm nhìn ngươi là buồn đến luống cuống chứ gì? Còn tìm lý do cái gì, sách!”
Tiết Trạm chột dạ sờ sờ cái mũi.
Chu Lệ vui vẻ: “Được, trẫm chuẩn. Nhưng trẫm phải nói cho ngươi, hết thảy làm việc theo lời Chu ái khanh, vạn nhất rước lấy phiền toái, chuyện bang giao với nước láng giềng không phải trò đùa, hiểu không?”
” Thần hiểu, tạ ơn Hoàng Thượng!”
Tiết Trạm mừng khấp khởi xuất môn, Chu Lệ cười nhìn theo bóng dáng hắn lắc đầu, lại không biết vì buông lỏng cho hắn lần này, hiệu ứng con bướm hạ xuống làm cho lịch sử Đại Minh thay đổi như ngựa đứt cương. Gần như có thể nói là đột nhiên thay đổi chín mươi độ.
Đợi Tiết Trạm trở lại Hổ Báo Doanh, Ngô Dụng, Thu Mão sớm nhận được mệnh lệnh đã tập hợp binh sĩ đóng gói hành lý xong, chỉ đợi hắn trở về liền có thể ngay tức khắc lên đường.
Theo một tiếng lệnh, binh sĩ xếp thành hàng chỉnh tề chạy chậm theo kịp, cuối cùng ở chỗ cách doanh năm mươi dặm đuổi theo Hùng Sư doanh.
Tiết Trạm đánh ngựa đuổi theo Chu Kì Lân đằng trước chắp tay nói: “Hạ quan cầm ý chỉ của Hoàng Thượng theo Quốc công gia tuần tra biên cảnh.”
Lời này nghe vào trong tai Ô Hùng liền hoàn toàn thay hình đổi dạng, vẻ mặt y vặn vẹo, nghĩ thầm: Thế tử nhà ngươi ‘cái kia’ cũng hơi quá sao? Quốc công gia phải đi công sai cũng không phải đi du ngoạn, cần gì phải dính chặt như vậy, còn đi cầu ý chỉ đi theo? Đem chuyện tuần tra biên cảnh xem thành cái gì?
Trong lòng nghĩ như vậy, Ô Hùng cũng tự nhận cực kỳ săn sóc thối lui ra phía sau, trước khi đi còn cương quyết kéo theo đồng nghiệp khác tha đi, vẻ mặt còn giữ kín như bưng nói: “Thế tử cùng Quốc công gia có chuyện quan trọng thương lượng, chúng ta tránh đi.”
Đồng nghiệp: “........” Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bọn họ có chuyện quan trọng cần thương lượng? Vả lại bọn họ cũng là cấp bậc tướng quân. Sự tình quan trọng liên quan đến chuyện hành quân, bọn họ càng phải nghe mới đúng chứ?
Ô Hùng liếc ngang: “Không muốn nghe mắng thì nên nghe ta.”
Đồng nghiệp vuốt mặt. Ngươi là lão đại, nghe lời ngươi.
Một hàng lại thối lui mấy đầu ngựa. Chu Kì Lân nhìn ra sau, hàng mi tú lệ nhíu lại.
Tiết Trạm trong ruột cười muốn thắt, bên ngoài cũng bất động thanh sắc hỏi: “Quốc công gia, lộ tuyến chúng ta tuần tra là?”
” Từ Liêu Đông đến Ngư Dương lại đến Hà Nam, ghé Thành Kỳ Sơn, lại đi Ngọc Môn quan, lúc sau chọn tuyến đường đi Lâm Thao.”
Đây là muốn đem biên cảnh Đại Minh đi qua một lần nha, Chu Lệ không hỗ là người mạnh mẽ uy vũ, hạ Ngũ chinh Bắc, đáng tiếc trong khóa lịch sử hắn học chưa từng đề cập qua, nếu không có thể đoán trước được vài việc rồi.