Edit Băng Di
Lại bị biểu tình trên mặt Tiết Trạm đùa cho bật cười, Chu Kì Lân nâng nâng cằm: “Đây là cái gì?”
“Quốc công gia nên cười nhiều, như vậy ta cam đoan người bên cạnh ngươi sẽ nâng cao tính tích cực trong công tác lên ba mươi phần trăm!”
” Cái gì gọi là tính tích cực trong công tác?”
Tiết Trạm suy nghĩ: “Tính chất giống như tú sắc khả xan ấy.”
Ánh mắt của Chu Kì Lân thâm sâu theo dõi hắn.
Tiết Trạm ho nhẹ, ngược lại làm như không có việc gì cầm lấy hộp sứ nói: ” Những thứ này đều là cao son phấn do ta điều chế, có thể thay đổi màu da người. Thực phiền toái, tạm thời chưa điều chế xong.”
“Vậy cái kia là gì?” Chu Kì Lân cầm lên một cái hộp sứ còn nhỏ hơn, bên trong là một thứ hình khối màu vàng giống như làn da.
” Cái kia là dán mắt thay đổi hình dáng mắt người.”
” Cái này?”
” Đó là râu giả.”
Giải thích ba đến năm cái Tiết Trạm thấy phiền, lấy mắt trừng hắn. Huyễn khốc cuồng bá của ngươi chạy đi đâu rồi? Kỳ nhân tốt như vậy phải giữ, biết không?
Chu Kì Lân dường như cũng cảm giác được xấu hổ, ho nhẹ một tiếng không hỏi nữa.
Đồ đạc tuy nhiều nhưng Tiết Trạm nhanh tay, thuần thục đem mọi thứ chuẩn bị tốt mới lôi kéo Chu Kì Lân ngồi vào bàn trang điểm, nhìn vào gương gật đầu: “Tướng mạo của Quốc công gia ta thấy rất được, nhưng ta cần cải trang một chút.”
Đã đoán được, Chu Kì Lân gật đầu.”Thế tử cứ việc làm.”
Tiết Trạm là xuất thân bộ đội đặc chủng, cải trang siêu việt, lại dựa vào phương pháp phối chế của hắn ở hiện đại điều chế ra thuốc màu đủ loại màu da, trái đồ đồ phải quẹt quẹt, chổ này sửa một chút chỗ kia thêm một chút, đang lúc Chu Kì Lân vô cùng kinh ngạc thì bộ dáng của hắn trong gương đồng liền hoàn toàn thay đổi.
Màu da làm sâu thêm, mắt biến thành hình tam giác, dáng mi cũng từ chỉnh tề biến thành hỗn độn, dáng mũi cũng có chút thay đổi, màu môi cũng thay đổi, lập tức cả người từ siêu cấp nam thần suất đến nứt trời cao biến thành một hán tử tây bắc làn da vừa thâm vừa thô ráp.
Chu Kì Lân trái phải soi soi, miệng khẽ nhếch: “Ta từng nghe thoại bản bên ngoài thảo luận về việc này.”
Tiết Trạm phì cười: “Mấy chuyện kia đều là chuyện vui gạt người.” Đem người xoay lại, Tiết Trạm cầm lược tiếp tục sửa sang đến phần tóc, tóc của Chu Kì Lân đen sẫm dày đặc, nhưng màu tóc cũng quá mức mềm mại xinh đẹp, để cho phù hợp với đặc thù của nơi này, Tiết Trạm còn muốn đặc biệt làm cho búi tóc cao để che đi phần mềm mại này. Người khác búi tóc cao đều là muốn làm cho xinh đẹp, còn hắn ngược lại phải đổi xấu, ngẫm lại cũng là vui.
Rất nhanh cải trang hoàn thành, Tiết Trạm đem người đuổi đi trông cửa, chiến đấu tắm giặt sạch sẽ, ngồi vào trước bàn trang điểm vẽ vẽ bôi bôi gì đó, không bao lâu sau một hán tử màu da thâm thâm thô ráp mới mẻ ra lò.
Chu Kì Lân nhìn: “Hiện tại phỏng chừng không ai có thể nhận ra được chúng ta.”
Không trách vì sao hắn ngạc nhiên, thật sự là do thân phận của Chu Kì Lân chỉ cho phép hắn đối với những chuyện không quan trọng như thế này chỉ biết qua thoại bản.
Thịt muối cùng rượu trắng được đưa lên, Chu Kì Lân do dự sợ khi ăn sẽ làm hóa trang bay mất, Tiết Trạm vui vẻ: “Quốc công gia yên tâm, trừ phi dùng nước thuốc do ta phối chế, nếu không hóa trang này không phải dễ dàng trôi đi như vậy.”
Chu Kì Lân lúc này mới yên tâm ăn cơm.
Thịt lợn muối xào rau, hương vị đương nhiên không nói rõ được, nhưng rượu trắng thì đủ ý vị, một ngụm xuống yết hầu ấm đến lòng bàn chân, phong hàn một ngày đều bị thôi đi sạch sẽ.
Tiết Trạm uống đến hào sảng cẩu thả, Chu Kì Lân lại uống với vẻ tao nhã tinh xảo như cũ, giống như nuốt xuống yết hầu không phải là rượu trắng mà là rượu ngon cực phẩm có tác dụng chậm thuần hậu lâu dài.
Hai người kêu thêm thịt muối rượu trắng ăn no bụng, dưới lầu bỗng truyền đến một trận tiếng ồn ào, Tiết Trạm mở cửa sổ ra lặng lẽ nhìn, lập tức đóng cửa sổ.
” Đến lúc rồi.”
Chu Kì Lân buông chén rượu.
Tiết Trạm dẫn Chu Kì Lân từ cửa sổ phi thân xuống, lắc mình một cái lẫn vào trong thương đội vừa đến, chủ nhân của thương đội nhíu mắt lại, Tiết Trạm nghênh đón người đến, khóe miệng câu ra ý cười, nói nhỏ: “Tiểu Lục Lục gần đây có ngoan hay không nha?”
Chủ nhân của thương đội đầu tiên là cả kinh, sau đó sắc mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Chủ tử, “
“Hư ~” Tiết Trạm dựng thẳng ngón tay.
Trên trán của Thương Lục xuất hiện ba cọng gân xanh: “Chủ tử ngươi lại nháo ra trò thiêu thân gì nữa vậy?”
Tiết Trạm trừng mắt: “Cái gì bảo ta lại nháo ra trò thiêu thân gì? Ta vẫn rất đứng đắn được chưa.”
“Ha hả.”
Bị thuộc hạ của mình xem thường Tiết Trạm theo bản năng sẽ dương dương tự đắc thể hiện uy vũ của chủ tử, Chu Kì Lân hợp thời xuyên vào một câu: “Thế tử, chính sự quan trọng hơn.”
Tiết Trạm đành phải ngượng ngùng thu hồi tay áo.
” Chúng ta phải trà trộn vào thành Ly Sơn.”
Nửa năm không gặp, vừa thấy mặt liền đưa ra vấn đề khó khăn, Thương Lục muốn khóc: “Thành Ly Sơn phòng tra nghiêm ngặt, không cho mang người lạ vào, hơn nữa chuyến thương này của ta cũng không đi thành Ly Sơn nha.”
” Ngươi là chủ tử hay là ta là chủ tử?”
Thương Lục muốn khóc không ra nước mắt: “Ngươi là.”
” Vậy không phải được rồi sao? Ta nói phải đi thành Ly Sơn là đi thành Ly Sơn.”
“Thế nhưng những hàng hóa này đều đã có dự tính tốt...” Lời nói còn lại tắt gúm khi Tiết Trạm nhướng mi, cam chịu vuốt mặt: “Ngươi là chủ tử.”
Dưới tầm mắt ‘trẻ nhỏ dễ dạy’ của Tiết Trạm, thương đội thay đổi tuyến đường đi vào thành Ly Sơn, thành Ly Sơn canh phòng nghiêm khắc cũng không phải nói dối, cũng may Thương Lục cũng từng giao dịch hàng hóa ở thành Ly Sơn, nói hết lời, cuối cùng gã thủ thành nhìn thấy hàng hóa hắn mang theo phần lớn là lá trà cùng vải bông, lúc này mới đồng ý cho vào thành, nhưng vào thành phải đóng bảo chứng kim, hơn nữa chỉ có thể ngốc ba ngày, ba ngày qua đi nhất định phải ra khỏi thành, cuối cùng còn phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc, không thể tra ra chỗ nghi vấn mới chính thức để cho bọn họ vào thành.
Thương Lục đã sớm đoán trước được chuyện này, khi ở trạm dịch để hai người hộ vệ của thương đội thế thân bằng hai người Tiết Trạm, cho nên nhân số của cả thương đội cùng giấy thông hành mới đúng số lượng. Ba ngày sau ra khỏi thành, nhân số cũng phải đúng với giấy thông hành mới được.
“Cho đi!”
Theo tiếng ra lệnh, thương đội mới chậm rãi vào thành.
Tiết Trạm cùng Chu Kì Lân cúi đầu đẩy hàng hóa vào thành.
Vào thành lần này dưới tầm mắt của đội hộ vệ cùng với tầm mắt trước đó được Lưu Chư Tề nghênh đón vào thành hoàn toàn không giống với, lần này là đứng dưới thấp cho nên mới càng nhìn cho thật kĩ, không giống lúc trước khi đến ngồi trên lưng ngựa, vội vàng thoáng nhìn.
Đi chưa được một nửa Tiết Trạm làm như vô tình tiến đến trước mặt Chu Kì Lân: “Lúc đầu vào thành vẫn còn có người đi theo chúng ta.”
Chu Kì Lân không thể quan sát lập tức nhíu mi, gật đầu: “Tiếp tục đi cùng thương đội.”
Diễn trò làm cho đủ bộ, thậm chí Chu Kì Lân cuối cùng còn hỗ trợ cùng nhau dọn dẹp hàng hóa, làm cho Tiết Trạm nhìn mà sửng sốt a sửng sốt, nghĩ thầm nếu như những người ở kinh thành đó mà biết, phỏng chừng sẽ hận không thể đem những hàng hóa này nâng giá lên trời.
Người bám đuôi dường như không một chút buông lỏng, hai người cũng không thể không thận trọng từ lời nói đến việc làm. Thật vất vả có cơ hội, cũng đến gần thời gian mặt trời lặn.
Thời gian mặt trời lặn cũng là thời điểm khiến cho người ta thả lỏng, Tiết Trạm cùng Chu Kì Lân ẩn mật đi vào phủ Bố chính sử. Cũng giống như đại đa số quan nha, phía trước là địa phương nha môn công tác, còn lại phía sau là chỗ mệnh quan ở lại, ở nha môn phía trước nhìn chăm chú một khắc đồng hồ không có chút động tĩnh, Tiết Trạm lại ra hiệu ra phía sau nha môn, chẳng ngờ thật sự có thu hoạch.
Chỉ thấy hai con ngựa kéo một chiếc xe được ghép từ vài tấm ván gỗ, ở trên cột hai cái hòm to, hòm được sơn màu đỏ nhìn thấy tràn đầy không khí vui mừng, xe ngựa như vậy ước chừng có sáu đội, dừng ở cổng, kéo theo đội ngũ hoành tráng nam phụ lão ấu, như rất sợ người khác không biết đây là lễ mừng năm mới của nhà mẹ đẻ phu nhân Bố chính sử đưa tới.
Tiết Trạm vỗ vỗ Chu Kì Lân ý bảo: “Đi.”
Hai người đi theo lộ tuyến dọc đường của xe ngựa, Tiết Trạm nhúm một chút đất ở chỗ dấu vết xe ngựa để lại nghiền ra nhìn nhìn: “Quốc công gia ở đây chờ một chút.” Nói xong tiến vào đám người, rồi khi trở về, cầm theo một thứ gì đó tối om om, theo dấu vết bánh xe quẹt qua một chút, xong hết mới đưa cho Chu Kì Lân.
Chu Kì Lân lấy tay niết niết, trầm giọng: “Là sắt vụn.”
Tiết Trạm lấy tới một thứ, chính là nam châm, sắt vụn nhỏ li ti dùng mắt thường rất khó nhận biết, nhưng dùng nam châm thử một lần, ngay tức khắc là có thể biết đó là cái gì.
Cái gọi là lễ mừng năm mới mà nhà mẹ đẻ phu nhân Bố chính sử đưa tới, cần dùng hai con ngựa kéo, bánh xe cố hết sức lại để lại rãnh sâu, lại dính sắt vụn, đây đại biểu cho cái gì? Tuyệt đối không phải do xe ngựa đi qua chỗ nào dính phải, sợ là trong hòm trên xe ngựa chính là vũ khí sắt.
Vũ khí sắt vẫn do triều đình thao túng, cho dù Lưu Chư Tề làm Bố chính sử một phương cũng không có quyền đúc vũ khí sắt, hơn nữa sắt vẫn là thứ bị nghiêm cấm mang đi nơi khác, Lưu Chư Tề ở đâu có nguồn sắt?
Phỏng chừng chỉ có một khả năng. Đó chính là quặng sắt.
Tàn trữ vũ khí sắt, xét nhà diệt tộc, khai quặng sắt không báo lên triều đình, ha hả, có mấy cái mệnh cũng không đủ chém. Hơn nữa quan trọng nhất là chỗ sắt này sẽ đi chỗ nào? Nghĩ đến hoàn cảnh đặc thù của thành Ly Sơn, Tiết Trạm cũng không khỏi rùng mình một cái.
Sắc mặt Chu Kì Lân bị son phấn che lại vẫn trầm như viên ngói tích nước, thu nam châm lại trầm giọng: “Đi về trước.”
Trở lại khách điếm sắc trời hoàn toàn tối đen, Thương Lục thấy hai người trở về trong lòng nhẹ nhàng thở ra, miệng thì nghiêm khắc: “Cho các ngươi đi ra ngoài nhìn xem có hàng hóa gì bán được, kết quả đến lúc này mới quay về, có nghĩ trở về sớm một chút hay không?”
Tiết Trạm hi hi ha ha xin khoan dung hai câu, liền ra đại sảnh ăn qua quýt cơm chiều, hai người trở lại phòng. Tiết Trạm tẩy sạch hóa trang của hai người, Thương Lục lắc mình vào cửa.
” Thương Lục tham kiến chủ tử.”
“Đứng lên đi.” Chu Kì Lân thân phận đặc thù, Tiết Trạm sẽ không có ý giới thiệu, nói thẳng: “Ngươi nghe được cái gì?”
“Chủ tử sợ đả thảo kinh xà, thuộc hạ cũng không dám hỏi chi tiết, chỉ biết là thành Ly Sơn giỏi nhất bán lá trà cũ, vải bông, bông, bát gốm, đồ gốm, còn tơ lụa tinh xảo, đồ sứ cũng có người bán, nhưng không hút hàng bằng lá trà cũ, vải bông. Trong thành này đại bộ phận là vật đổi vật, rất ít khi dùng bạc mua. Đúng rồi, chủ tử bảo ta hỏi chuyện da lông, thuộc hạ hỏi thăm phát hiện thị trường da lông rất ít, hơn nữa phẩm chất cũng rất kém cỏi.”
Trà cũ dùng cầm máu, vải bông có thể dùng để băng bó miệng vết thương trên chiến trường, bông phòng lạnh cầm máu, bát gốm tiện lợi chắc chắn, Lưu Chư Tề này đang lao điên cuồng vào nghiệp lớn tạo phản không cần đường quay về sao?
“Cái nhìn của người trong thành đối với Lưu Chư Tề như thế nào?”
Thương Lục suy nghĩ một chút: “Đều là tốt, dường như có chút ca ngợi.”
“Bố chính sử phu nhân đâu?”
“Bố chính sử phu nhân rất ít khi xuất môn, nói là do thân thể không tốt, xuất thân hình như là quý nữ kinh thành.” Thương Lục cúi đầu, cảm thấy ngượng ngùng: “Cũng chỉ tìm hiểu được như vậy, thuộc hạ hổ thẹn.”
Thương Lục chính là nhân tài kinh thương, cũng không giống đám Ngô Dụng, là hắn tự mình huấn luyện, có thể có được thành tích này Tiết Trạm đã rất vừa lòng, cũng không trách tội, ngược lại còn khuyên nhủ: “Nhiều như vậy đã đủ rồi. Chuyện sau đó ngươi không cần tìm hiểu nữa, nhanh chóng đem hàng hóa bán xong, chúng ta ba ngày sau ra khỏi thành.”
Thương Lục chắp tay lui ra, Chu Kì Lân trầm ngâm một tiếng: “Ta hình như có nghe qua, Lưu Chư Tề cưới con gái của Quan Lộc Tự Thiểu Khanh ở kinh thành.”
Quan Lộc Tự Thiểu Khanh, chính quan ngũ phẩm, quan chức so với Lưu Chư Tề còn thấp hơn, nhưng Quang Lộc Tự là kinh quan, gặp mặt lớn hơn ba cấp, hơn nữa một kinh quan như lão lại gả con gái cho một Bố chính sử nơi biên cảnh? Bên ngoài thì có vẻ là cao giá, nhưng đừng quên, Lưu Chư Tề vĩnh viễn lau không sạch xuất thân man di.
Tiết Trạm cũng không khỏi xoa trán: “Việc này càng ngày càng phiền toái rồi.”
Một Bố chính sử đường đường, đầu tiên là bằng mặt không bằng lòng với chính lệnh của triều đình, về sau bức người Khương làm phản, lại mượn đao giết người, bôi đen triều đình, hiện tại lại khai quặng sắt, thu sắt trữ vũ khí riêng, còn dự trữ vật tư cho chiến tranh, bây giờ còn liên lụy đến mệnh quan kinh thành, chỉ lôi ra một cái cũng đủ làm cho thiên tử tức giận rồi.
Thiên tử giận dữ xác chết trôi trăm vạn, chợ bán thức ăn kinh thành phỏng chừng lại mỗi ngày bị dọn sạch đây.