Sau khi rời khỏi khách sạn, Đường Hoan cũng không vội vã đi hái nam nhân.
Thứ nhất đại khái là ở trong mộng đã làm số lần quá nhiều, bây giờ Đường
Hoan không có bức thiết vội vã nếm thử cái loại tư vị này như hồi mới
xuống núi, thứ hai nàng nhìn người đi đường qua lại trên đường một chút, đột nhiên phát hiện nam nhân có thể làm cho nàng nhìn vừa mắt cũng
không nhiều, căn bản chính là không có, không giống trong mộng, trừ hắn
ra, luôn có thể gặp phải nam nhân tuấn lãng khác.
Thực tế quả nhiên không có tốt đẹp như trong mơ.
Nhàm chán đi dạo mấy ngày, Đường Hoan muốn trở về sơn cốc, nàng muốn trở về
bái tế sư phụ một cái, sau đó nghiêm túc luyện mấy tháng võ công, miễn
cho sau này lại bởi vì bản lĩnh không bằng người mà chịu thiệt. Giang hồ hiểm ác, nàng lớn lên lại đẹp như vậy, ngộ nhỡ bị nam nhân nào võ công
cao cường theo dõi thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó bị đối phương nhốt
lại, nàng sẽ không còn ngày lành rồi rồi.
Không phải mỗi nam nhân đều như hắn...
Đáng chết, sao lại nhớ hắn rồi.
Đường Hoan lắc đầu, thanh toán tiền điểm tâm, chuẩn bị trở về.
Nhưng là, trong sơn cốc chỉ có một mình nàng, quá nhàm chán.
Nuôi mèo?
Nghĩ đến con mèo trắng mập mạp đáng yêu trong mộng kia, Đường Hoan vui mừng
nhướng mày, hỏi thăm người qua đường trong thành có chỗ bán mèo hay
không, sau đó hưng phấn mà đi.
Không nghĩ lại thất vọng mà về.
Mèo trắng trong phường mèo hoặc là quá ngu quá đần hoặc là quá dài quá gầy
bộ dáng hung dữ, chính là không có mèo béo được như Tiểu Ngũ vừa vặn
trông lại thông minh đáng yêu.
Vừa đi trở về vừa dạo phường mèo
các nơi, thậm chí ngay cả con mèo hoang đi ngang qua đều dán hai con mắt lên, Đường Hoan hoàn toàn chết tâm rồi, thi triển khinh công trở về sơn cốc.
Mưa hè trút xuống, gió thu mạnh mẽ, tuyết đông đầy trời,
chờ đến khi khinh công võ công của Đường Hoan đều tinh tiến một tầng,
trong sơn cốc lại nở đầy các loại hoa dại, nàng cũng quen cuộc sống một
người lần nữa. Đường Hoan lại đến trước mộ phần của sư phụ đốt ba nén
hương, lòng tin tràn đầy xuống núi.
~
Dưới tình huống bình thường, hái hoa tặc hái hoa như thế nào đây?
Không nói tới nam hái nữ, tựa như sư phụ, căn bản là không cần dụ dỗ phức tạp như vậy, vừa ý ai, buổi tối trực tiếp mò tới trong phòng đối phương,
trêu chọc hai ba cái, nam nhân đã từ nghi hoặc biến mừng như điên rồi
lại biến thành sói. Đây là nam nhân bình thường, nam nhân lợi hại một
chút, chẳng hạn như có quyền thế tính cách bá đạo không chịu ngoan ngoãn hiến thân, sư phụ sẽ dùng vũ lực giải quyết, dùng dây thừng trói chặt
trước, làm nơi đó cứng rắn rồi ngồi lên, động vài cái nam nhân chủ động
luôn rồi.
Đêm đến đêm đi, có đôi khi nam nhân ngay cả hình dáng
của sư phụ cũng không thấy rõ ràng, chỉ nhớ rõ tư vị tiêu hồn kia, chỉ
biết hy vọng sư phụ lại đi tìm hắn. Mà đối với sư phụ mà nói, dường như
không có nam nhân nào có thể làm cho bà tìm tới ba lần liên tiếp.
Đường Hoan đương nhiên cũng muốn áp dụng loại thủ đoạn này, dụ dỗ cái gì, quá lãng phí thời gian, hơn nữa cũng không cần thiết, dù sao đại đa số nam
nhân đều ước gì có chuyện tốt như thế đấy. Ở trong mắt những nam nhân
kia, có mỹ nhân chủ động đưa đến cửa, bọn họ chiếm được lợi cực kỳ lớn
rồi, lại không biết ở trong cái nhìn của nàng và sư phụ, bọn họ chẳng
qua là người hầu hạ mà thôi, mọi người lợi dụng lẫn nhau, có thể nói
không có người nào chịu thiệt người nào được lợi.
Lần này nàng
rất nhanh đã phát hiện ra một mục tiêu, một mỹ đại thúc trung niên mở
quán rượu, bộ dạng tốt dáng người tốt tất nhiên không cần phải nói,
Đường Hoan thưởng thức nhất là động tác của hắn lúc ngửi rượu, nói không rõ ràng, dù sao chính là vô cùng hấp dẫn người.
Sau khi hỏi thăm rõ ràng chỗ ở của đối phương, Đường Hoan lặng lẽ mò tới trên nóc nhà của nam nhân, quan sát hậu viện nhà hắn.
Một chính thê phong vận vẫn còn, ba di nương mỗi người mỗi vẻ. Trưởng tử
trông không tệ, đáng tiếc mới mười tuổi, nơi đó chưa đủ lông đủ cánh
đâu, qua vài năm nữa nàng quay lại nhìn xem đi, thứ tử thì càng nhỏ, nha hoàn theo sau ầm ầm.
Quan sát xong rồi, Đường Hoan nằm ở nóc nhà nghỉ ngơi. Di nương nhiều như vậy, hiển nhiên phu thê đều tán thành nam nhân có thể có tam thê tứ thiếp không cần vì thê tử mà thủ thân, vậy
nam nhân này là có thể hái.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Mỹ đại thúc trở về, Đường Hoan ở trong bóng đêm tò mò nhìn hắn, muốn nhìn
xem hắn chuẩn bị đến trong phòng di nương nào, nếu là tự mình ngủ, nàng
là có thể động thủ rồi. Không ngờ mỹ đại thúc phòng thê thiếp đều không
đi, trở về phòng mình, nhưng cũng không phải không có ai, trong phòng
còn có nha hoàn xinh đẹp hầu hạ!
Đường Hoan nhìn đến choáng váng. Nam nhân chính là hạnh phúc ghê, chỉ cần có tiền, muốn bao nhiêu nữ
nhân đều có thể có, mà thê tử kia cũng chỉ có thể chờ một mình hắn, nếu
là có tâm tư khác, đừng nói là đã làm xong, ngay cả đi đến hơi gần nam
nhân khác một chút, đều bị người lên án.
Cho nên à, nữ nhân hoặc là may mắn gả cho nam nhân trung thành với nàng, hoặc là phải nhịn được.
Đường Hoan không muốn gả, nàng cũng không muốn nhịn, nàng muốn mặc sức mà
sống. Mọi người đều là người, dựa vào cái gì chỉ có nam nhân có thể
phong lưu khoái hoạt?
Ngồi xổm ở nóc nhà, lặng lẽ mở ra một chỗ mái ngói, Đường Hoan cúi đầu nhìn.
Nhìn khoảng một khắc đồng hồ, đã xong rồi.
Đường Hoan lập tức hết hứng thú đối với mỹ đại thúc, còn rất may mắn mình
chưa nên việc cùng hắn, nếu không chính hắn thoải mái nàng lại không thể hưởng thụ được, quá thiệt rồi.
Có bài học kinh nghiệm, lúc lại
tìm nam nhân, Đường Hoan trước hết quan sát một chút bản lĩnh phương
diện kia của nam nhân, tìm nửa tháng, cuối cùng để cho nàng phát hiện
một người lợi hại, một quản gia nhà đại quan. Đại quan đi vùng khác nhậm chức rồi, mang đi một di nương được sủng ái nhất, còn lại chính thê
tuổi gần bốn mươi trên mặt đã có nếp nhăn cùng mấy phòng tiểu thiếp tuổi không đồng đều, mà đối tượng quản gia kia cẩu thả, là một đôi hoa tỷ
muội “sấu mã” mua đến!
Sấu mã: là một loại hành nghề dị thường
thời Minh Thanh Trung Quốc. Trước bỏ vốn mua về bé gái diện mạo mỹ lễ
trong gia đình nghèo khổ sau đó luyện tập, dạy các nàng ca múa, cầm kì,
thư họa, sau khi trưởng thành bán cho người giàu làm thiếp hoặc vào Tần
lâu sở quán, kiếm lời từ chỗ này. Bởi vì gái nghèo quá mức gầy yếu, tên
"sấu mã" bởi vậy mà đến.(sấu: gầy)
Tỷ muội “sấu mã” thân phận
thấp, ngay cả di nương cũng không có nâng, bị sắp xếp ở trong một tiểu
viện xó xỉnh hẻo lánh phía sau. Khi Đại quan ở nhà còn rất thích các
nàng, thường xuyên gọi vào trong phòng hầu hạ, đại quan đi rồi, chính
thất liền không cho hai người ra khỏi cửa viện nửa bước, vì thế quản gia liền từ đầu tường nhảy vào, ban đêm cùng hai người lêu lổng. Hoa tỷ
muội vốn cũng không phải là liệt nữ gì, quản gia có quyền lại có mạo,
đương nhiên không phản kháng lắm theo luôn, mà từ khi các nàng phát hiện thiện phú dị bẩm của quản gia, thì hàng đêm chờ đợi "ca ca tốt" của các nàng đến đây gặp gỡ.
Đường Hoan ở trên nóc nhà xem, bên trong ba người phiên vân phúc vũ, xem một chút cả người nàng như nhũn ra. Đúng
là thiên phú dị bẩm mà, lúc này đã một canh giờ rồi mà còn đang lăn qua
lăn lại đấy, nhìn xem tư thế kia động tác kia...
Đường Hoan muốn ra tay rồi, nàng đã có gần một năm không có hưởng qua loại tư vị này rồi.
Nhưng là ngày hôm sau, ngay lúc Đường Hoan chuẩn bị nửa đường hái người, quản gia kia bị tiêu chảy, cứ cách nửa canh giờ nhất định phải đến nhà vệ
sinh một chuyến, làm Đường Hoan ghê tởm muốn nôn!
Nàng chạy đến
địa phương khác dạo chơi vài ngày, nhịn không được lại trở về nhìn một
cái, nhưng không tìm được bóng dáng quản gia. Sau khi lặng lẽ nghe
ngóng, mới biết được chuyện quản gia cùng tỷ muội “sấu mã” bị chính thất biết được, nam bị đánh gãy chân đưa vào nhà giam, nữ bán đến kỹ viện.
Sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ!
Đường Hoan không thể không tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới.
Nhìn trúng một Tri huyện vừa nhậm chức, người trông có vẻ mi thanh mục tú,
mặc dù hơi gầy, nhưng Đường Hoan đã ăn chay quá lâu rồi, vì thế quyết
định buổi tối vô luận như thế nào cũng phải thử một chút. Nào ngờ nửa
đêm mò qua, vừa vặn nghe được Tri huyện nói mớ, liên tục gọi tên một cô
nương, trong tay còn nắm chặt một cái hà bao. Nghĩ đến ban ngày bao
nhiêu thương hộ mời hắn đi tửu lâu kỹ viện đều bị Tri huyện dùng lời nói nghiêm túc từ chối, Đường Hoan do dự , ngồi trên giường một lát, rồi
đi.
Trước kia nàng không tin trên đời có nam nhân si tình thực
sự, bây giờ đã tin rồi, nếu Tri huyện có cô nương tâm tâm niệm niệm,
nàng không muốn ức hiếp hắn.
Vì Tri huyện kia, Đường Hoan lại sa sút tâm tình nửa tháng.
Nàng cho là mình đã quên sạch sẽ rồi, nhưng vẫn là có lúc lơ đãng nhớ tới.
Có lẽ, nhanh chóng làm một lần cùng nam nhân khác, có thể hoàn toàn quên được?
Có ý nghĩ này trong đầu, Đường Hoan cũng không quan sát bản lĩnh nam nhân
như thế nào, sau khi gặp được một bộ đầu trung niên anh tuấn bắt trộm,
xác định đối phương chưa thành gia cũng không có cô nương yêu thích,
Đường Hoan quyết định ra tay.
Bộ đầu ở tại một căn nhà nhỏ bên
cạnh thành, trong nhà chỉ có một lão đầu trông nhà, Đường Hoan ăn xong
cơm chiều thật sớm rồi nấp kỹ, chờ bộ đầu trở về.
Nàng nằm ở nóc nhà, đêm nay không có trăng cũng không có sao, tối âm u, buổi tối sẽ không phải trời mưa chứ?
Trời mưa thật, nàng sẽ ngủ cùng bộ đầu đến trời sáng, để cho hắn nhìn xem mỹ nhân của hắn trông như thế nào, khi đó, hắn nhất định sẽ rất khiếp sợ
nhỉ?
Đường Hoan đắc ý cười, nghe được bên dưới tiếng động bộ đầu
múc nước, sau đó xách nước vào phòng, Đường Hoan lặng lẽ vạch mái
ngói... Bên trong một mảnh tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tiếng bộ đầu lau chùi.
Tật xấu gì vậy, tắm rửa còn không đốt đèn, hay là trong nhà hắn đã nghèo đến mức không có tiền đốt nến?
Đường Hoan mất hứng bĩu môi, tiếp tục chờ, chờ bộ đầu ngủ rồi, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống.
Chốt cửa đẩy một cái đã mở ra rồi, Đường Hoan lặng yên không một tiếng động
mà bước đi vào, từ trong ngực lấy ra một chuỗi vòng tay minh châu đeo
vào trên cổ tay chiếu sáng. Sư phụ để lại cho nàng không ít thứ tốt, lần này xuống núi Đường Hoan chỉ mang theo vòng tay minh châu này còn có
một chút ngân phiếu bạc.
Nhờ ánh sáng trong dịu của minh châu
phát ra, Đường Hoan thấy bộ đầu kia ngực nằm trần nằm ở trên giường.
Minh châu mặc dù sáng, suy cho cùng không sánh bằng ban ngày, bởi vậy
trên người nam nhân cũng bao phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt. Đường Hoan
đi qua, nhẹ nhàng cởi giầy, trực tiếp giang chân ngồi ở trên lưng nam
nhân.
Không tính một lần kia, đây là lần đầu tiên nàng hái hoa
trên ý nghĩa thực sự, một bộ đầu nho nhỏ, cho dù hắn tỉnh nàng cũng
không sợ.
Đường Hoan cười khẽ, bàn tay nhỏ bé dọc theo khuôn mặt
của nam nhân chậm rãi di chuyển xuống dưới, ở bụng hắn di chuyển vòng
vòng, gọi hắn tỉnh lại.
Cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy, Đường
Hoan sửng sốt một chút, lập tức cười duyên nói: "Thì ra là ngươi tỉnh à? Vậy vừa đúng lúc, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, mau để cho muội
muội ta thương thương ngươi thật tốt đi." Nói xong liền muốn nằm sấp
xuống.
"Cô nương đêm hôm khuya khoắt tự tiện xông vào nhà dân,
rốt cuộc ý muốn như thế nào?" Bộ đầu xoay người dậy, nhanh chóng trói
quặt hai tay nàng, lạnh giọng chất vấn, thanh âm hùng hậu.
Đường
Hoan căn bản không để công phu mèo ba chân của một bộ đầu vào trong mắt, cho nên cũng không vội giãy ra, quay đầu nhìn hắn: "Một nữ nhân cưỡi ở
trên người nam nhân, ngươi nói nàng muốn làm gì?" Dùng thanh âm kiều mỵ
nhũn xương, nói lời nói lớn mật lỗ mãng.
Bộ đầu có chút kinh ngạc: "Ngươi là nữ, nữ hái hoa tặc?"
Đường Hoan khen hắn: "Thật thông minh, sao, Giang bộ đầu có muốn nếm thử bản lĩnh của ta hay không?"
Bộ đầu cười nhạt một tiếng: "Nếu biết ta là bộ đầu, còn dám chui đầu vào
lưới, ngươi cũng không sợ ta nhốt ngươi vào trong đại lao?"
"Vậy
phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không rồi!" Đường Hoan nhẹ nhàng mà
nói, nói xong đánh ra nội lực, muốn đánh văng bàn tay to của nam nhân
này ra.
Không ngờ trên tay đối phương lại truyền đến một luồng
nội lực càng hùng hậu hơn, so sánh với hắn, chút nội lực kia của nàng
giống như sông lớn đổ vào biển! Đường Hoan chấn động, không phải đâu,
chẳng lẽ bộ đầu này là cao thủ thâm tàng bất lộ? Đang muốn thử dò xét
tiếp, trên vai đột nhiên bị người điểm một cái... Lại không thể động
rồi!
"Rốt cuộc ngươi là người nào?" Đường Hoan hít thật sâu vài lần, nhanh chóng tỉnh táo lại, liếc xéo nhìn hắn.
Bộ đầu không nói chuyện, xách người trên mặt đất đứng thẳng rồi, hắn lạch
cà lạch cạch mặc xong quần áo mới đốt nến lên, sau đó đem ghế dựa đặt
tới trước người Đường Hoan, một bộ dáng thế ngoại cao nhân ngồi ở chỗ
đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng: "Ta chỉ là hạng người vô danh, nhưng
thật ra ngươi, tiểu cô nương lớn lên trông rất xinh đẹp, hẳn là không lo có người thích, vì sao phải làm loại nghề này?"
"Ta thích làm
thì làm, cần ngươi quản sao?" Đường Hoan không vui lườm hắn, "Nếu mọi
người đều là người giang hồ, công phu của ngươi cao hơn ta, không chịu
cho ta hái cũng không chịu hái ta, vậy chúng ta nước giếng không phạm
nước sông, ngươi thả ta đi, ta không dây dưa ngươi nữa là được." Nhìn
hắn không giống người xấu.
"Thế không được, ta bây giờ là bộ đầu, làm sao có thể thả ngươi đi ra ngoài hại người?" Bộ đầu lập tức phủ
quyết nói, chăm chú nhìn nàng đánh giá chốc lát, hỏi: "Nhìn ngươi tuổi
không lớn lắm, làm nghề này được bao nhiêu năm rồi? Nếu là không hại qua nhiều người lắm, chỉ cần ngươi chịu cải tà quy chính, ta sẽ tha cho
ngươi một lần."
Dễ nói chuyện như vậy?
Đường Hoan chớp
chớp mắt, ngoan ngoãn thẳng thắn: "Vị đại thúc này, ta năm ngoái vừa học thành xuống núi, còn chưa từng hái nam nhân đâu, hôm nay gặp được đại
thúc mới biết được thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, ngươi yên
tâm, chỉ cần ngươi thả ta, ta nhất định không làm chuyện xấu nữa!"
"Tiểu cô nương, ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Ngươi cũng không phải là tấm thân xử nữ rồi, còn dám nói chưa từng hái nam nhân? Thôi, ta thấy
ngươi là không chịu nói thật, vậy ngươi vẫn là theo ta vào trong lao một chuyến đi, yên tâm, nam nhân hủy danh tiết của người là tội lớn, hoặc
vấn trảm hoặc thiến. Nữ nhân, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên ta gặp được, tuy nói là tội danh giống nhau, nhưng nam nhân dù sao không
quá coi trọng phương diện kia, theo lời của ngươi, nhốt dăm ba năm cũng
không kém nhiều lắm." Bộ đầu trấn an nhìn Đường Hoan, tiếp theo tìm đến
một cái xiềng xích, chuẩn bị đeo vào trên tay Đường Hoan.
Đường
Hoan sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thật sự bị đưa vào trong lao, có bộ
đầu này trông coi, nàng muốn chạy trốn cũng không trốn thoát."Đại thúc,
ta, ta nói thật, ta thật sự chỉ từng hái một nam nhân, không đến mức
phải nhốt dăm ba năm chứ? Đại thúc, van cầu ngươi, ta thật sự biết sai
rồi, đừng bắt ta được không?" Nàng nhận rồi, nàng chính là quỷ xui xẻo
chuyển thế mà!
"Há, người kia là ai? Lúc nào thì hái?" Bộ đầu đến đây hưng trí rồi, đặt xiềng xích lên bàn, đứng ở trước người Đường Hoan nhìn nàng chằm chằm: "Ta là người có thể nhìn ra người khác có nó dối
hay không, cũng hận nhất người khác nói dối, tiểu cô nương, ngươi nếu
nói thêm câu nói dối nữa, ta lập tức đưa ngươi đến trong nhà lao."
Đường Hoan bĩu môi, nhìn chằm chằm vạt áo nam nhân: "Ngươi biết rõ ràng như vậy làm cái gì?"
"Bởi vì ta muốn kiểm chứng. Nếu như ngươi thật sự chỉ hái một người kia, chỉ cần hắn chịu tha thứ cho ngươi, ta sẽ không bắt ngươi nữa. Ta bây giờ
là bộ đầu, bộ đầu thì phải làm việc theo lẽ công bằng, tình huống của
ngươi đặc thù, ta mới bằng lòng cho ngươi cơ hội cải tà quy chính." Bộ
đầu nói lời thấm thía.
Đường Hoan giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt nam nhân nghiêm túc, không giống như là nói đùa.
Trên đời này quái nhân thật nhiều...
Trầm mặc một lát, Đường Hoan thấp giọng nói: "Vô dụng, cho dù ngươi tìm được hắn, hắn cũng không nhớ được ta, hắn, hắn ngày đó uống rượu say, căn
bản cái gì cũng không nhớ được."
Bộ đầu nhìn chằm chằm vào mắt
nàng, hiểu rõ nói: "Nữ nhân hái hoa phần lớn là vì tình gây thương tổn,
nhìn ngươi như vậy, chẳng lẽ là thích nam nhân kia? Bởi vì hắn làm tổn
thương ngươi, ngươi mới giận dỗi đi lên con đường không đàng hoàng?"
"Không phải, ta chính là thấy hắn ưa nhìn, nhất thời nảy sắc tâm, hái xong ta
đi luôn." Đường Hoan không muốn lại nhớ lại chuyện này, tủi thân nhìn về phía bộ đầu: "Đại thúc, ta thật sự biết sai rồi, ngươi thả ta đi?"
Bộ đầu không vì thế mà thay đổi: "Không được, nói cho ta biết tên của hắn, chỉ có xác định hắn không trách tội ngươi, ta mới có thể thả ngươi."
Đường Hoan cũng tức giận rồi: "Hắn gọi Tống Mạch, có bản lĩnh ngươi đi tìm
ngay đi! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, võ công của hắn cao cường
lợi hại, ngươi nếu dám hỏi hắn có từng bị người hái hay không, cẩn thận
hắn một kiếm quét sạch ngươi!" Nàng cũng không tin người này có thể tìm
được Tống Mạch!
Trong mắt bộ đầu trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Tống Mạch, Tống Mạch nào?"
Đường Hoan sửng sốt, lắp bắp nói: "Ta chỉ biết hắn gọi Tống Mạch, dáng vẻ
tuấn mỹ vô song, những cái khác cũng không biết... à, hắn dùng là nhuyễn kiếm..." Chẳng lẽ người này biết hắn thật? Nàng cũng không biết Tống
Mạch là ai... Nàng cũng có chút muốn biết.
"Quả nhiên là hắn." Bộ đầu cười nhẹ, ý vị thâm trường nhìn nàng: "Có thể hái được hắn, cũng
xem như là ngươi có bản lĩnh rồi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm hắn."
"Ngươi thật sự biết hắn?" Đường Hoan cũng không biết hình dung tâm tình của
mình như thế nào rồi. Nàng sẽ không thật sự phải gặp lại Tống Mạch chứ?
Nhưng là, chờ bộ đầu mở miệng, Tống Mạch có thể giết nàng cùng bộ đầu
hay không?
"Đâu chỉ biết được, nếu không phải hắn, ta cũng không
cần núp ở nơi này làm bộ đầu." Bộ đầu nghiến răng nghiến lợi, "Lần này,
ta muốn khiến cho hắn chết không có chỗ chôn!"
Vậy mà là kẻ thù!
Đường Hoan bối rối: "Đại thúc, nghe, nghe ý của ngươi, ngươi là bại... dưới
tay Tống Mạch. Bây giờ ngươi tin tưởng ngươi có thể đánh thắng được
hắn?" Vốn còn đang vì gặp mặt Tống Mạch mà khẩn trương đấy, bây giờ nàng chỉ lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
"Ta không rõ lắm, nhưng mà..."
Bộ đầu giải huyệt đạo ra cho Đường Hoan, u ám nhìn nàng: "Ngươi đã có thể
hái hắn một lần, nhất định có thể hái lần thứ hai, chỉ cần ngươi hái
hắn, ta sẽ có cơ hội xuống tay với hắn."
Hái Tống Mạch lần thứ hai?
Đường Hoan đến lòng muốn chết cũng có rồi...