A Thọ ngủ một giấc
thật ngon, khi tỉnh lại, phát hiện tỷ tỷ bình thường vẫn dỗ nó ngủ lại
không ở bên cạnh, gian phụ hình như có người đang khóc.
Là tiếng của tỷ tỷ!
A Thọ lập tức lăn lông lốc bò xuống giường, chân trần chạy ra bên ngoài,
lúc vòng qua cái bàn vào gian phụ, chỉ thấy tỷ tỷ ngồi ở trên đùi Tống
đại ca, đang chôn ở trong lòng hắn khóc.
"Tỷ tỷ, sao tỷ khóc?" A
Thọ bước nhanh chạy đến trước giường, lúc nói chuyện, nước mắt cũng hoen bờ mi. Thằng bé không rõ vì sao mình muốn khóc, dù sao thấy tỷ tỷ khóc, nó liền không nhịn được cũng muốn khóc.
Đường Hoan dừng động tác lại, vội lau mắt rời khỏi Tống Mạch, giơ tay nhấc A Thọ lên trên
giường, cúi đầu vỗ bàn chân nhỏ trắng nõn mềm mại của thằng bé: "Sao
không đeo giày đã đi ra rồi? Cẩn thận cảm lạnh."
"Tỷ tỷ tỷ khóc
cái gì vậy, đau bụng sao?" A Thọ ngoan ngoãn ngồi để cho Đường Hoan chăm sóc, lau lau mắt, vén tóc lộn xộn đang rũ xuống dưới bên tai Đường Hoan lên nhìn nàng.
Đường Hoan cười hôn một cái lên trán thằng bé:
"Không có, là Tống đại ca của đệ vừa mới kể truyện, tỷ tỷ nghe xong đau
lòng, cho nên mới khóc, A Thọ không được chê cười tỷ tỷ, biết không?"
A Thọ chớp chớp mắt, có chút hoài nghi nhìn về phía Tống Mạch: "Truyện gì vậy, đệ cũng muốn nghe."
Tống Mạch tưởng tượng nàng cười dỗ dành A Thọ như vậy, nhưng hắn một chút cũng không cười nổi.
Đường Hoan nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, bảo hắn ngồi sang bên cạnh, nàng bế A
Thọ lên trên đùi dỗ dành: "A Thọ muốn nghe truyện, chờ buổi tối trước
khi ngủ tỷ tỷ kể truyện mới cho đệ, truyện Tống đại ca kể chờ đệ trưởng
thành mới có thể nghe. Đúng rồi, muốn đi “xuy xuy” không?"
A Thọ suy nghĩ một chút, gật đầu.
Đường Hoan khẽ cười, làm bộ muốn bế thằng bé đi.
"Ta bế A Thọ đi đi." Tống Mạch đè bả vai nàng lại, trấn an mà liếc nhìn nàng một cái, ôm lấy A Thọ đi ra ngoài.
Một lát sau, chỉ có một mình hắn đi vào, vừa đi về phía nàng vừa giải
thích: "Ta để cho nha hoàn dẫn A Thọ đi chơi bàn đu dây rồi, chúng ta
lại trò chuyện tử tế. Lâm Nguyệt, nàng đừng lo lắng, ta sẽ không để cho
kẻ kia ức hiếp nàng." Hắn không có quyền vị không có binh mã, nhưng nếu
Lý Dụ thật sự muốn ép buộc nàng làm thiếp, hắn có nắm chắc giết Lý Dụ.
Lý Dụ chết rồi, nàng bình an ngay. Về phần hắn, nếu có thể trốn sau này
trở lại tìm nàng, không trốn thoát, một mồi lửa đốt sạch, người phủ tham tướng không tra ra được thân phận của hắn, cũng sẽ không nghi ngờ đến
trên người một nữ tử yếu đuối như nàng.
Hắn giang hai tay cánh
tay, Đường Hoan thuận theo dựa vào trong lòng hắn, miễn cưỡng vui cười:
"Chàng suy nghĩ quá nhiều rồi, ta không phải là vì sợ hãi Lý tướng quân
ép buộc ta mới khóc, ta chỉ là con gái nhà thương nhân, hắn ta là tướng
quân cao cao tại thượng, muốn loại nữ nhân nào mà không có? Nếu ta từ
chối, hắn ta nhất định sẽ không lại tiếp tục tới tìm ta gây phiền toái.
Ta khóc, là vì ta cảm thấy tủi thân, người ngoài bắt nạt ta thì cũng
đành, Cố gia là thân thích duy nhất của ta và A Thọ, bây giờ lại bởi vì
không chiếm được sản nghiệp của Giang gia liền nhẫn tâm bán cháu ngoại
gái cầu vinh, thật sự là một chút mảy may tình cảm cũng không giữ lại!"
Tống Mạch nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng: "Cái loại tiểu nhân này, không đáng tức giận vì bọn chúng."
Thanh âm của hắn khác với ngày thường, trầm trầm, mang theo một tia lệ khí.
Đường Hoan ngẩng đầu nhìn hắn. Sau khi Nhị phu nhân đi, nàng giả vờ khóc,
Tống Mạch một mực dịu dàng dỗ dành nàng, nhưng nàng biết, người thực sự
tức giận là hắn.
"Tống Mạch, chàng cũng đừng nóng giận, chờ sóng
gió chuyện này qua đi, chúng ta liền thành thân, được không?" Nàng ôm
thắt lưng hắn, ngửa đầu hỏi.
"Được, nàng chọn ngày, ta đều nghe lời nàng." Tống Mạch ôm chặt lấy nàng.
Rõ ràng hòa hảo rồi, lại bởi vì chuyện Lý Dụ cầu hôn, không vui vẻ nổi.
~
Chỉ bằng một lần đối mặt, Đường Hoan không thể nói nàng hiểu biết Lý Dụ bao nhiêu, chỉ biết đối phương là người bá đạo. Nếu đối phương vì nàng mà
phá lệ nạp thiếp, trong lòng khẳng định vẫn là coi trọng nữ nhân là nàng này, như vậy, một tướng quân bá đạo, làm sao có thể cho phép nữ nhân
quét đi mặt mũi của hắn ta?
Nàng nghĩ, Lý Dụ nhất định còn có thể tới trêu chọc nàng.
Lại không nghĩ rằng hắn ta đến nhanh như vậy.
Còn chưa tới giờ cơm chiều, nha hoàn đột nhiên vội vã báo lại, nói là Lý
tướng quân dẫn hơn hai mươi quan binh tới đây, tự xưng nhận được bái
thiếp của đại tiểu thư đến dự tiệc. Người gác cổng sợ tới mức hai chân
run rẩy, căn bản không có lá gan ngăn cản, cũng may quan binh này cũng
không có xông vào, chỉnh chỉnh tề tề canh giữ ở ngoài cửa Giang phủ, chỉ có một mình Lý tướng quân đứng ở trước cửa, chờ đại tiểu thư đi ra
ngoài đón khách.
"Ta biết rồi, ngươi bảo quản gia dẫn người ra phía trước chờ trước, ta đổi lại bộ quần áo rồi lập tức đi qua."
Đường Hoan phân phó nha hoàn, sau đó thấy Tống Mạch dùng một loại ánh mắt
phức tạp nhìn nàng không thôi, nàng vừa muốn mở miệng, Tống Mạch chợt ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng nói: "Thủy Tiên, đừng sợ, hắn ta đến dự
tiệc, nàng dùng cơm cùng hắn ta cho có lệ trước. Sau khi ăn xong hắn ta
rời đi là tốt nhất, nếu như hắn ta có ý đồ khác, ta sẽ giả trang thành
thích khách ám sát hắn ta, dẫn hắn ta ra bên ngoài rồi lấy mạng hắn ta,
sau đó ta chạy trốn, tuyệt đối không liên lụy đến nàng..."
"Chàng nói bậy bạ gì đó!" Đường Hoan thấp giọng đánh gãy lời hắn, trong mắt
rưng rưng: "Làm sao có thể không liên lụy? Không đề cập tới chàng có
đánh thắng Lý Dụ hay không, bên ngoài kia nhiều người canh giữ, chàng có nắm chắc chắc chắn có thể chạy trốn không? Bị người bắt được, trên dưới Giang phủ đều phải chết cùng chàng! Tống Mạch, ta không sợ chết cùng
chàng, nhưng A Thọ thì làm sao bây giờ? Cho dù chàng thành công trốn
thoát, thành công giết Lý Dụ, thích khách xuất hiện ở Giang gia, chàng
cho là những người đó sẽ bỏ qua cho ta? Còn có chàng, nếu như chàng gặp
chuyện không may, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Ta..."
Đường Hoan giơ tay lên che miệng hắn, ánh mắt kiên định: "Tống Mạch, ta biết
lòng của chàng, biết chàng lo lắng cho ta, nhưng vẫn là câu nói kia,
không nên đánh giá thấp ta. Một mình ta chống đỡ Giang gia nhiều sản
nghiệp như vậy, cũng không phải dễ dàng bị người bắt nạt. Thời gian
không còn nhiều lắm, ta không có thời gian tranh cãi cùng chàng, Tống
Mạch, chàng nấp ở chỗ này chờ ta, ta sẽ cố gắng hết sức dỗ hắn ta rời
đi, lỡ như hắn ta không chịu đi, nhất định cũng sẽ đến nơi này. Cho đến
lúc đó, nếu như ta không chống đỡ nổi có nguy hiểm *, ta sẽ nhắc chàng,
chàng lặng lẽ đi ra đánh ngất hắn ta. Nhưng nếu ta không có gọi chàng,
bất luận xảy ra chuyện gì, chàng cũng không được tự chủ trương, biết
không? Tống Mạch, vì A Thọ, chàng đồng ý với ta, tất cả đều phải nghe
ta, được không?"
Tống Mạch nhìn nàng chằm chằm, khóe môi mím thật chặt.
Đường Hoan nắm chặt cánh tay hắn: "Ta không sợ điên cùng chàng, ta cũng không sợ chết, nhưng nếu như vì sự manh động của chàng mà hại A Thọ nửa phần
không may, Tống Mạch, ta sẽ hận chết chàng!"
Tống Mạch chợt xoay người: "Được, ta nghe lời nàng, ta tin nàng, ta chờ nàng trở về!"
"Yên tâm, trong trong ngoài ngoài của ta đều là của chàng, trừ chàng ra, ai
cũng đừng nghĩ chiếm được ta." Đường Hoan dùng sức ôm hắn một cái, lướt
nhanh đi thay quần áo.
Tống Mạch nghiêng người, nhìn nàng không
rời mắt, nhìn nàng trang điểm ăn mặc, trong đầu là một mảng hỗn loạn,
cuối cùng khi nàng sắp bước ra cửa đuổi theo, dặn dò nàng một lần cuối
cùng: "Lâm Nguyệt, ta tin nàng, nhưng nếu là nàng ở phía trước gặp phải
nguy hiểm, nhất định phải gọi ta!"
"Chỉ cần chàng nấp ở chỗ này,
không bị người của hắn ta phát hiện, ta sẽ không còn lo lắng gì, cái gì
cũng không sợ." Đường Hoan khẽ cười, kiễng mũi chân hôn hắn một cái,
không nhanh không chậm rời đi.
Nhìn nữ nhân của mình đi ứng phó
sài lang, hắn lại không có bất kỳ sách lược vẹn toàn nào, Tống Mạch cũng không còn cách nào đè nén được lửa giận nữa, vung quyền đập vào vách
tường.
~
Ngoài cửa Giang phủ, Lý Dụ một thân áo xám đón
nắng chiều mà đứng. Ánh sáng màu vàng kim nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ cơ
thể hắn ta, cuối cùng cũng dịu đi khí thế lạnh lùng kia.
Hắn ta ung dung chờ đợi.
Nếu như nàng có can đảm nói ra loại lời này mà nói, hắn ta cũng muốn xem
hôm nay nàng sẽ ứng đối với hắn như thế nào. Khóc cầu xin tha thứ? Bất
chấp tìm chết?
Một con đường phía trước, hắn ta sẽ làm cho nàng
khóc đến vô cùng thảm thương, một con đường phía sau, hắn ta sẽ cho nàng thống khoái.
Ngày gần đây thành Bình Dương đạo tặc thường xuyên
qua lại, một nữ lưu yếu đuối không cha không mẹ như nàng, rất dễ dàng bị người theo dõi. Chờ nàng chết rồi, hắn ta sẽ vì hồng nhan mà nổi giận
đùng đùng, tự mình truy bắt hung thủ, báo thù cho nàng.
Bên trong cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân, Lý Dụ nhếch khoé miệng lên,
chậm rãi đi vòng qua, ánh mắt dừng ở trên người nữ tử dẫn đầu ở giữa,
con mắt dài híp lại.
Áo đuôi ngắn màu trắng lê váy ngắn màu đỏ thẫm, trong trẻo nhưng lạnh lùng như hàn mai, kiều diễm hơn hẳn mẫu đơn.
Không có hoảng hốt lo sợ không có “chó vẫy đuôi mừng chủ”, khóe môi nàng mang ý cười, trong mắt chứa khiêu khích nhìn hắn ta. Bốn mắt chạm vào nhau,
nàng nhẹ nhàng liếc qua thị vệ hắn ta mang tới một cái, nhìn lại về phía hắn ta, trong mắt lại thêm một phần trào phúng, dường như đang cười
nhạo hắn ta dẫn theo nhiều người tới đây như vậy.
Lý Dụ còn muốn
tìm tòi nghiên cứu, Đường Hoan cười phúc lễ[1] với hắn ta: "Tham tướng
đại nhân đích thân tới hàn xá, dân nữ không có tiếp đón từ xa, mong rằng đại nhân chớ trách tội."
[1] Phúc lễ: phục nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực
Bên cạnh A Thọ trên đường đã được tỷ tỷ dặn dò, nghe tỷ tỷ nói đó là một
nam nhân còn lợi hại hơn cả Tống đại ca, lại là khách nhân của Giang
gia, thằng bé một chút cũng không sợ hãi, ngược lại vô cùng kính nể
người này, lúc này cũng có khuông có dạng mà hành lễ: "Tham... Tướng
quân đại nhân, ngươi, tỷ tỷ nói ngươi đánh giặc vô cùng lợi hại, có thật không?"
"A Thọ!" Đường Hoan dở khóc dở cười, rõ ràng dạy thằng
bé nói chuyện rồi, không nghĩ thấy người, tự nó sửa lại từ. Nàng lo lắng nhìn về phía Lý Dụ, sau đó rất tự nhiên kéo A Thọ đến bên người, vừa
mời người vào bên trong vừa nhận lỗi: "Gia đệ tuổi nhỏ không hiểu
chuyện, tướng quân không cần để ý đến thằng bé."
Lần đầu tiên Lý Dụ gặp được hai tỷ đệ như vậy, tỷ tỷ to gan, đệ đệ cũng là người gan lớn.
Nhưng mà lại đều vào mắt hắn ta!
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của hai người hầu cận phía sau, Lý Dụ xoay
người, nhấc hai tay bế A Thọ lên. Nhìn Đường Hoan một chút, nhìn lại bé
trai có dáng vẻ rất giống với nàng này, lệ khí trong lòng không tự giác
tán đi rất nhiều. Không thể không nói, người đẹp, trời sinh chính là một loại ưu thế, nhìn cảnh đẹp ý vui, tâm tình tốt lên, là có thể hơi bao
dung một ít khuyết điểm của đối phương.
Hắn ta dùng bàn tay to
đầy vết chai siết chặt cánh tay nhỏ mập của A Thọ, trầm giọng hỏi: "Tỷ
tỷ ngươi nói ta đánh giặc vô cùng lợi hại? Nàng nói như thế nào?" Nàng
không muốn làm nữ nhân của hắn ta, sao lại khen hắn ta? Sẽ không phải
biết hắn ta đến đây, sợ, cố ý dạy trẻ con nói chuyện lấy lòng hắn ta
chứ?
Lý Dụ cười lạnh ở trong lòng, ai cũng đừng nghĩ ở trước mặt hắn ta đùa giỡn tâm cơ.
Đường Hoan cũng tò mò nhìn A Thọ, nàng chỉ nói Lý Dụ là đại tướng quân, chưa nói hắn ta có thể đánh giặc mà.
Lực chú ý của A Thọ đều đặt ở trên tay Lý Dụ, bởi vì cúi đầu nhìn, cái
miệng nhỏ nhắn của thằng bé liền có vẻ trề ra, rất đương nhiên nói: "Tỷ
tỷ từng kể cho ta truyện tướng quân, nói tướng quân cưỡi ngựa chạy đến
bên trong rất nhiều người, chặt đầu kẻ xấu nhất xuống, sau đó liền đánh
thắng trận rồi. Ngươi là tướng quân, đương nhiên rất lợi hại rồi!"
Lý Dụ kinh ngạc, tiếp theo cao giọng cười ha hả: "Phải, ta chính là tướng
quân lợi hại kia, A Thọ, ngươi gọi là A Thọ đúng không, có muốn đi theo
ta đánh giặc không?"
A Thọ vui mừng nhìn hắn ta, gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu: "Không đi, ta đi đánh giặc sẽ không nhìn thấy tỷ tỷ của ta rồi."
"Ngươi đúng là rất thích tỷ tỷ ngươi." Lý Dụ ghé mắt nhìn nữ nhân bên cạnh.
Đường Hoan hừ một tiếng, vươn tay nhận lấy A Thọ vào trong lòng mình: "Người
bên ngoài khinh thường ta, nếu là đệ đệ ruột cũng không coi trọng ta, ta cũng khỏi cần sống nữa."
Lời này cũng có thâm ý khác, Lý Dụ không tiếp.
Đường Hoan mời hắn ta vào phòng dùng trà: "Đại nhân, cơm chiều còn lại phải
chờ một chút, chẳng qua là ngài đến đột nhiên, quý phủ nhất thời không
có chuẩn bị, sợ là phải ấm ức ngài một lần rồi."
"Không sao, khi
hành quân bên ngoài, có đôi khi ngay cả rau dại cũng ăn, nàng chuẩn bị
tương đương với rau dại là được rồi?" Lý Dụ buông ly trà nhỏ xuống, khó
được mở câu vui đùa.
Đường Hoan cười liếc hắn ta: "Đại nhân nếu
là nói cho ta biết sớm hơn một chút, ta sẽ thực sự chuẩn bị vài mâm rau
dại cho ngài, dù sao ngài ăn vào được."
Thấy nàng tươi cười từ đầu đến cuối không giống như giả bộ, ánh mắt Lý Dụ khẽ thay đổi: “Nàng cũng thật là to gan."
"Nếu không đây?" Đường Hoan quay đầu nhìn hắn ta: "Ta nếu như không to gan,
nhìn thấy đại nhân anh dũng phi phàm như vậy, sợ là đã sớm xụi lơ nằm ở
dưới đất rồi?"
Tầm mắt của Lý Dụ chuyển qua bộ ngực của nàng: "Có đôi khi, ta càng thích nữ nhân nằm ở trước mặt ta hơn."
Đường Hoan giương mắt nhìn về phía ngoài cửa, quạt tròn trong tay che khuất
bộ ngực: "Đáng tiếc, ta thích nam nhân đứng ở trước mặt."