Là một hái hoa tặc, Đường Hoan đương nhiên rất hiểu biết về các loại xuân
dược, ngoại trừ bí phương độc môn được sư phụ truyền cho, những loại
khác cho dù không phối chế, nàng cũng có thể căn cứ theo mùi mà đoán ra
trong số thuốc bột ấy có thành phần của xuân dược không.
Lúc hoàng hôn Kiều Lục giao cho nàng một gói thuốc bột nhỏ, đó rõ ràng chính là xuân dược mà thanh lâu dùng cho những người mới.
Cuối cùng Đường Hoan cũng nhìn thấy một điểm thuận mắt trên người Kiều Lục,
hắn cũng cùng suy nghĩ với nàng. Cách tốt nhất để yy hiếp một ni cô già
như Tĩnh Từ sư thái chính là lấy thanh danh trong sạch ra để bắt ép bà
ta.
Thực ra nàng vốn cũng không tính đối phó với Tĩnh Từ sư thái.
Qua ba bốn ngày nữa, vết thương trên bụng Tống Mạch sẽ tốt lên, tuy không
làm việc nặng được nhưng chuyện trên giường là không thành vấn đề, cho
dù có hơi quá sức một chút thì cùng lắm nàng ở trên là được. Thành công
sắp tới rồi, chỉ cần Tĩnh Từ sư thái không chỉ trích trách phạt thêm,
Đường Hoan thà rằng ngoan ngoãn vất vả gánh nước đốn củi thêm mấy ngày cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Nhưng Tĩnh Từ sư thái lại thích tìm thêm việc, còn phạt nàng quỳ cả đêm!
Đường Hoan không sợ làm việc nặng nhọc. Trước kia luyện công rất mệt mỏi, so
với việc sư phụ ép nàng học võ thì thủ đoạn bắt gánh nước nửa ngày của
Tĩnh Từ sư thái có là gì? Nhưng Đường Hoan từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ
chịu khổ sở vì quỳ cả đêm, một đêm nàng đã không chịu nổi, còn quỳ thêm
ba bốn đêm á? Vậy nàng đành phí chút tâm tư, dọn dẹp ni cô già này đi
thôi.
Chính vào lúc này lại găp đúng Kiều Lục, nàng thuận
nước đẩy thuyền đưa ra lí do muốn hoàn tục dụ Kiều Lục giúp nàng. Dù sao không có Kiều Lục, một là nàng phải tìm dược liệu chế thuốc, hai là
không có bạc mua thuốc, ba là không có vật kia của nam nhân để làm, nếu
làm giả, sợ là lão ni cô sẽ không mắc mưu.
Lúc bỏ thuốc bột vào trong trà, Đường Hoan bất đắc dĩ thở dài, trong lòng vẫn có chút không nỡ.
Mỗi môn phái đều có những mục tiêu theo đuổi riêng. Phật môn có mục tiêu
phổ độ chúng sinh, Đạo gia thì tu thân cầu tiên, những môn phái giang hồ khác nếu không tranh đoạt địa bàn của nhau thì cũng dốc lòng theo đuổi
ngôi vị thiên hạ đệ nhất võ công. Còn mục tiêu của “hái hoa” môn các
nàng chính là lên giường nếm thử vui sướng cực lạc, ai có thể lưu luyến
vạn khóm hoa mà không dính chút lá nào mới được coi là lợi hại.
Cứ như vậy, giống như hai phái chính tà luôn không thể bắt tay, Đường Hoan cũng không thích nhìn đám hòa thượng ni cô, đó không phải là căm hận
thù hằn gì, chỉ là thương thay cho những con người cả đời cũng không thể nếm được hương vị ngọt ngào của việc hoan hảo. Nay rõ ràng nàng không
vừa mắt với Tĩnh Từ sư thái, lại còn phải giúp Tĩnh Từ sư thái tìm người phá thân. Kiều Lục cũng được, mấy gã tay chân của Kiều Lục cũng được,
sau khi Tĩnh Từ sư thái nếm thử hương vị hoan hảo xong, hưởng thụ cũng
được, căm hận cũng chẳng sao, dù thế nào Đường Hoan cũng cảm thấy mình
đã cho Tĩnh Từ sư thái chiếm món hời lớn rồi.
Quên đi, nàng
có thể thoát khỏi am ni cô đã là chuyện tốt nhất rồi, không cần suy nghĩ đến cái khác nữa. Nói đến nói đi, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, đối thủ của nàng là Tống Mạch, đám người Kiều Lục chỉ là ảo ảnh,
nàng nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Ai cản trở chuyện của nàng, nàng sẽ khử người đó.
Trong thuốc bột cũng có sẵn mê dược, sau khi Tĩnh Từ sư thái uống xong một lát liền ngây ngốc hôn mê.
Đường Hoan lấy dây thừng trói tay chân lão ni cô lại, nhét khăn vào miệng, bình tĩnh đứng canh.
Bóng đêm càng ngày càng lan tràn, Tĩnh Từ sư thái tỉnh dậy vì nóng bức.
Đường Hoan mỉm cười ngồi bên cạnh bà, dịu dàng trấn an: “Sư phụ, người đừng
sợ, Minh Tuệ sẽ không tổn thương người đâu. Nhưng mà Minh Tuệ thật sự
không thể nào chịu nổi “đãi ngộ” của mình ở am Ngọc Tuyền nữa, muốn sư
phụ để con hoàn tục. Trong am này, trừ sư bá trụ trì, lời của sư phụ ai
mà không nghe, chỉ cần người làm chủ cho Minh Tuệ, ngày mai để con rời
đi, những chuyện tiếp sau xảy ra với sư phụ, Minh Tuệ cam đoan sẽ không
để người thứ tư biết được.”
Tĩnh Từ sư thái mở to hai mắt
nhìn, muốn giãy dụa nhưng trên người chẳng có chút sức lực nào, dưới
bụng như có lửa đốt, càng không ngừng lan tràn ra khắp cơ thể.
Nhìn sắc mặt bà càng ngày càng hồng, Đường Hoan đứng lên, vừa đi ra ngoài
vừa nói: “Sư phụ yên tâm, chốc lát nữa người sẽ rất thoải mái. Tư vị đó, Minh Tuệ cũng chưa hưởng qua đâu, con hiếu kính người trước.” Nói xong
nàng đẩy cửa rời đi.
Trong phòng không có chút đèn đuốc nào, chỉ nghe thấy tiếng nữ nhân thở dốc, càng ngày càng gấp gáp.
Tĩnh Từ sư thái ở một tiểu viện riêng, Đường Hoan không sợ có người nào nghe được tiếng động gì, nàng lặng yên đưa Kiều Lục và Khỉ Ốm tới đây.
Đứng trước cửa, Khỉ Ốm chà xát hai bàn tay, nhìn Đường Hoan đang bị Kiều Lục ôm trong ngực nịnh bợ: “Lục tẩu, Minh Tâm ở bên trong thật sao?”
Đường Hoan phải cắn môi mới nhịn được cười, gật đầu đáp: “Đúng vậy nhưng mà
vào trong đó ngươi đừng nói chuyện, cũng không được đốt đèn, càng không
được lấy khăn bịt miệng Minh Tâm ra, cứ thế làm xong chuyện, chiếm thân
thể nàng trước, về sau không cần lo nàng không theo ngươi. Thời gian chỉ có một khắc, chậm nhất là hai khắc ngươi phải đi ra, không được quá. Ta với Lục ca sẽ ở ngoài cửa chờ ngươi.” Nàng vốn định nói một khắc nhưng
ngẫm lại, thời gian quá ít, sợ là không giải được hết độc cho lão ni cô
a…
Khỉ Ốm cười khà khà bước vào.
Đường Hoan đang
định ghé vào tường nghe trộm, đột nhiên nàng bị ôm ngang lên, nàng chớp mắt, quay đầu huých Kiều Lục một cái: “Huynh định làm gì?”
Kiều Lục ôm nàng đến dưới tàng cây hòe trong viện, giọng nói khàn khàn:
“Nàng nói xem ta muốn làm gì? Lục ca đã giúp nàng rồi, nàng cũng không
thể để Khỉ Ốm thì ở bên trong thoải mái mà ta thì nửa điểm tốt đẹp cũng
chẳng có chứ?”
Người đã bị tì lên cây, mắt thấy Kiều Lục sắp
cởi dây lưng xong, Đường Hoan mỉm cười nắm lấy tay hắn: “Còn có mặt mũi
ghen tị với Khỉ Ốm, hắn là huynh đệ của huynh, vậy mà huynh còn có thể
lừa gạt hắn?”
Kiều Lục cười nhẹ bên tai nàng, “Tên đó chay
mặn đều ăn cả, nàng tin không, cho dù ta có nói bên trong là sư phụ
nàng, hắn cũng sẽ đi vào. Được rồi, không nói cái này nữa, để cho Lục ca sờ một chút, Lục ca nhớ nàng sắp không chịu được rồi.”
Đương nhiên Đường Hoan nào có thể cho hắn thực hiện được ý đồ, đôi mắt đẹp
của nàng liếc xéo hắn: “Ta thấy vóc dáng Khỉ Ốm vừa lùn lại nhỏ gầy, cho nên mới cho hắn thời gian hai, ba khắc, có lẽ hắn cũng đủ làm 2,3 lần,
hay là Lục ca cũng chỉ như hắn, trong hai khắc cũng đủ làm xong rồi?”
Kiều Lục bị câu nói của nàng khiêu khích, hắn dán chặt người nàng dẫu cách
một lớp quần áo, rồi nâng cằm nàng lên: “Hai khắc ư? Lục ca có thể làm
nàng cả đêm! Nhưng mà hiện giờ thời gian không đủ, hai khắc thì cũng có
cái hay của hai khắc, yên tâm, Lục ca sẽ làm nàng vừa lòng, bảo đảm sau
đó nàng sẽ chỉ thấy Lục ca tốt.”
Đường Hoan không ngăn cản bàn tay to của hắn chui vào bên trong áo, nàng níu
cổ hắn xuống, nói một câu khiến Kiều Lục không thể nào cự tuyệt được:
“Lục ca, Minh Tuệ vẫn là hoàng hoa khuê nữ, lần đầu tiên không muốn làm
qua loa như thế, hơn nữa chốc lát chúng ta còn phải diễn kịch trước mặt
lão ni cô, huynh khiến chân ta mềm rồi, rất xấu hổ. Như vậy đi, buổi
trưa ngày mai ta hẳn đã có thể xuống núi, huynh đến sau núi chờ ta, nơi
đó yên lặng không có ai quấy rầy, đến lúc đó huynh muốn bao lâu, Minh
Tuệ đều nghe lời huynh.”
Kiều Lục suy nghĩ một lát cũng hiểu
được nếu lén lút như vậy cũng không đủ hưng phấn, hắn liền nắm lấy tay
nàng nói: “Cũng được, nhưng vì sao phải ra sau núi? Ta đón nàng ở dưới
chân núi nhé, đưa nàng đến nhà ta.”
Đường Hoan lắc đầu,
ngượng ngùng bổ nhào vào lòng hắn: “Chúng ta quen biết nhau ở trên núi,
ta, ta muốn đem tất cả của mình giao cho huynh ở trên núi. Hơn nữa, hơn
nữa, lần trước huynh nằm trên người ta, trên đầu là cây là bầu trời, cảm giác, rất, rất…” Đến nhà hắn, nàng làm thế nào mà xử lí hắn một cách
thần không biết quỷ không hay đây? Kiều Lục vừa độc ác lại có người bên
cạnh, nếu để hắn biết chuyện nàng với Tống Mạch, nhất định Tống Mạch sẽ
phải chết, nàng đương nhiên cũng chết theo.
“Ha ha, không ngờ một tiểu ni cô như nàng, còn biết đến dã chiến. Được, chờ xem, ngày mai nhất định Lục ca sẽ hầu hạ nàng thật tốt!”
Kiều Lục càng
ngày càng vừa lòng với tiểu ni cô này. Nếu không thể làm gì, hắn đành ôm người đẹp trong lòng khẽ cắn lỗ tai nàng. Đường Hoan cũng không ngăn
cản, nếu quá xa lánh trái ngược với lời nói sẽ khiến hắn hoài nghi. Hơn
nữa, chút nhẫn nhịn ấy, nàng vẫn nhịn được.
Không quá bao lâu, Khỉ Ốm mỹ mãn đi ra.
Kiều Lục dặn Khỉ Ốm ra ngoài chờ, hắn đưa Đường Hoan vào phòng. Hai người
thắp nến lên, ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với Tĩnh Từ sư thái.
Tĩnh Từ sư thái vốn cũng không phải một ni cô tốt, so trong sạch với tính
mạng, bà ta không chút do dự chọn vế sau. Nhìn thấy Kiều Lục, nghĩ đến
người vừa mới ở trên người mình chính là tên ác bá nổi tiếng, bà thậm
chí ngay cả một ánh mắt oán hận cũng không dám cho Đường Hoan đã vội hứa hẹn ngày mai sẽ thả Đường Hoan đi.
Kiều Lục cũng không sợ
lão ni cô này sẽ gian trá gì, hắn tự tay cởi trói, mỉm cười uy hiếp: “Sư thái yên tâm, một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, chỉ cần sư thái
ngoan ngoãn nghe lời, ta với Minh Tuệ sẽ không lan truyền chuyện này ra
ngoài, người vẫn là Tĩnh Từ sư thái đức cao vọng trọng của am Ngọc
Tuyền.”
Tĩnh Từ sư thái ngồi quay lưng về phía hắn, không tự giác khép lại hai chân, không hề lên tiếng.
Kiều Lục hiểu rõ, liếc mắt nhìn tiểu ni cô.
Đường Hoan mím môi cười trộm, không để ý tới Tĩnh Từ sư thái nữa. Sau khi đưa Kiều Lục với Khỉ Ốm rời đi, nàng đến phòng bếp trộm chút đồ rồi mới về
phòng ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Tĩnh Từ sư thái đã phân việc gánh nước cho người khác.
Đường Hoan ngủ ngon một đêm, bữa sáng cũng kha khá đầu đủ, có thể nói là thần thanh khí sảng.
Nàng cũng không hiếu kì Tĩnh Từ sư thái đã nói gì với trụ trì, người bên
ngoài gọi nàng đến Phật đường, quỳ hai khắc ở đó, nghe trụ trì nhắc một
đống chuyện chẳng hiểu nổi, sau đó có người đưa cho nàng bản khế ước bán mình, dẫn nàng rời khỏi.
Khoảng khắc bước ra am Ngọc Tuyền, nàng đã về với trần thế một lần nữa, và sẽ không bao giờ phải
làm ni cô.
Nhìn ngọn núi nho nhỏ khuất sau tầng tầng cây rừng, Đường Hoan cười đắc ý.
Tống Mạch ơi Tống Mạch, chờ ở đó nhé, ta sẽ nhanh chóng xử lí Kiều Lục rồi đi làm nương tử của ngươi!
~
Đường Hoan mang theo một bọc nhỏ đi đến phía sau núi.
Kiều Lục đã sớm chờ sẵn ở đó, thấy nàng lại gần liền ôm cổ, cúi đầu chuẩn bị hôn môi.
Đường Hoan nghiêng đầu né tránh, Kiều Lục vẫn tiếp tục dán chặt vào cầu xin:
“Minh Tuệ ngoan, chuyện nàng muốn làm Lục ca đã làm hết rồi, tối hôm qua nàng cũng đồng ý hôm nay sẽ ngoan ngoãn đền cho Lục ca, sao bây giờ lại nũng nịu vậy? Ngoan, Lục ca sẽ nhẹ, sẽ không làm nàng đau đâu!”
Đường Hoan ôm cổ hắn cười duyên: “Lục ca, Minh Tuệ không phải không đồng ý
huynh mà tại vì huynh quá nặng, Minh Tuệ muốn ở bên trên…”
Kiều Lục sửng sốt, sau đó cười to haha, “Thì ra Minh Tuệ muốn làm nhiều kiểu với Lục ca a! Được,
Lục ca nghe lời nàng, nhưng mà Lục ca nhắc nàng trước, ở bên trên rất tốn
sức, lúc nàng không đủ sức nữa, đừng trách Lục ca xoay người chủ động!”
“Huynh nói dối, ta mới không tin đâu!” Đường Hoan ngồi trên người Kiều Lục, hai tay nhanh nhẹn cởi áo ngoài của hắn.
Kiều Lục cũng muốn cởi của nàng, Đường Hoan xấu hổ nhìn hắn, “Lục ca, huynh
đừng động, ta muốn tự mình cởi. Còn nữa, huynh, huynh phải nhắm mắt lại, khi nào ta cho huynh mở huynh mới được mở. Huynh cứ nhìn ta chằm chằm
như vậy, Minh Tuệ sẽ ngượng ngùng không dám cởi.”
“Vậy nàng mau nhanh lên!” Kiều Lục nuốt nước miếng, giọng nói khàn khàn, nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Đường Hoan cười khẽ, cởi áo ngoài được một nửa, nàng chậm rãi nằm lên ngực
hắn, thấy hắn định mở mắt, nàng vội vàng sẵng giọng: “Không được mở,
cũng không được cử động, người ta còn chưa có cởi xong đâu.”
Kiều Lục bị nàng ma sát khiến phía dưới muốn nổ tung, hắn dường như đang run run cầu xin nàng: “Minh Tuệ ngoan, Lục ca của nàng chờ không kịp nữa,
nàng cứ…” Lời còn chưa dứt, trên cổ chợt cảm thấy lạnh lẽo, hắn khiếp sợ mở to mắt, chỉ thấy tiểu ni cô mỉm cười hai mắt híp lại, nàng thẹn
thùng như vậy nhưng…trong tay lại cầm một con dao nhỏ dính máu.
“Minh Tuệ, ngươi, ngươi…” Hai mắt hắn trợn trừng, trong mắt truyền đến phẫn nộ, không cam lòng cùng với tuyệt vọng.
Đường Hoan buồn bã nhìn hắn: “Lục ca ơi Lục ca, huynh đối tốt với ta như vậy, thực ra ta cũng không muốn giết huynh đâu nhưng ai bảo ở đây ta chỉ có
thể có duy nhất một người nam nhân là Tống Mạch chứ. Huynh mà còn sống,
ta còn có nguy hiểm, ta đây đành phải cho huynh chết. Nhưng mà huynh yên tâm, đây chỉ là một giấc mộng thôi, không đau đâu.”
Kiều Lục đã không thể nghe được những lời nàng nói. Hai mắt hắn trợn trừng nhìn nàng, nhưng lại giống như nhìn phía sau nàng.
Đường Hoan thở dài, vừa mặc xiêm y vào vừa lầm bầm: “Nếu ngươi là Tống Mạch
thì tốt rồi, ta cũng không phải tốn chút sức lực nào.”
“Ta chỉ là một người canh rừng, vì sao ngươi phải tìm cách lấy ta?”
Giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau, nhưng trong giọng nói kia không hề có dịu dàng hay lo lắng thường có, chỉ là lạnh lẽo như băng, trong đó còn
pha lẫn sự thất vọng khó nhận ra.
Đường Hoan như bị sét đánh, đối diện với con ngươi sâu thẳm của Tống Mạch, nàng không nhịn được sợ
run cả người: “Tống, Tống đại ca, sao huynh lại ở trong này?” Không phải hắn, hắn phải ở
nhà dưỡng thương sao?
Tống Mạch mỉm cười tự giễu, nhìn nàng đáp: “Tối hôm qua ngươi không đến tìm ta, sáng nay
cũng không, ta lo lắng ngươi xảy ra chuyện nên đến am Ngọc Tuyền tìm,
sau đó lại đến sau núi tìm, không ngờ…Minh Tuệ ngươi thật là giỏi, ngày
đó cho dù ta không xuất hiện, ngươi cũng sẽ không bị hắn làm gì phải
không?”
Cho dù Đường Hoan có thông minh bao nhiêu nhưng trong lúc này nàng cũng không biết nên giải thích thế nào trước tất cả mọi
chuyện.
Càng khiến nàng sợ hãi hơn là Tống Mạch trước mắt
nàng, vừa quen thuộc lại vừa lạnh lùng xa lạ, đó không phải là khí chất
một người canh rừng nên có.
Nàng mở miệng nhưng không nói nên lời, Tống Mạch cũng không muốn nghe nàng nói nữa, hắn xoay người rời đi trước, “Từ giờ trở đi, ngươi là ngươi, ta là ta, không ai nợ ai cái gì, càng không bao giờ ở chung.”
Hắn cứu nàng rồi tin nàng; nàng cứu hắn lại lừa hắn.
Một người ngay cả một con thỏ cũng không nỡ giết, một kẻ lại giết người
không chớp mắt. Tống Mạch không biết rốt cuộc người nào mới thật sự là
nàng.
Hắn chỉ biết một điều, nàng đối tốt với hắn, miệng nàng nói thích hắn, tất cả đều là giả.
Nữ nhân như vậy, hắn không dám chạm vào.