Vốn đã dậy muộn, bên
ngoài lại có nhiều hộ vệ chờ như vậy, da mặt của Tống Mạch dù dày hơn
nữa, cũng không tiện theo tâm ý tiếp tục đùa giỡn tiểu nữ nhân tối hôm
qua còn khóc lóc cầu xin đủ loại với hắn, tự mình bưng nước rửa mặt giúp nàng, lời ngon tiếng ngọt trấn an hai câu, rồi dẫn người vội vàng đi ra ngoài.
Lúc bước ra cửa lớn, hắn dùng dư quang đánh giá nàng. Dù
ngốc dù to gan hơn nữa, suy cho cùng là cô nương gia, lúc trước ngay cả
cưỡi ngựa cũng sợ bị bọn họ chê cười, bây giờ có thể càng mất mặt mặt
hay không? Sớm biết thế, tối hôm qua nên cuốn lấy miệng nàng, nhưng là
như vậy, sẽ không nghe được thanh âm mềm mại đáng thương của nàng ...
Trên người lại bắt đầu kéo căng, Tống Mạch vội vàng dừng những suy nghĩ.đáng khinh này lại. Dù sao đã có cớ tiền lệ, sau này có cả đống cơ hội.
Đường Hoan biết Tống Mạch đang nhìn nàng, cũng biết lo lắng của hắn. Thật ra
nàng không xấu hổ chút nào, chẳng qua nếu lần này giả bộ có chút ngốc,
vậy làm mình làm mẩy với hắn một chút đi, ai bảo hắn tối hôm qua bắt nạt người như vậy? Lăn qua lộn lại mà gặm, coi nàng là cục xương thịt sao?
Nàng bước nhanh đuổi tới trước ngựa của Tống Mạch, nhảy lên, quay đầu trừng
Tống Mạch: "Hôm nay chúng ta đổi ngựa cưỡi, ngươi dám đấu lại một trận
không?"
May mà con ngựa này có linh tính, biết nữ nhân cưỡi trên
lưng nó bây giờ có quan hệ với chủ nhân không phải là ít, cho nên nó chỉ là bất an nâng nâng chân, không có hất người xuống. Tống Mạch dắt cương ngựa vỗ vỗ ngựa yêu để trấn an, ngửa đầu nhìn nàng: "Thật sự muốn đấu?
Lần này thua sẽ làm thế nào?"
Cách đó không xa mười sáu hộ vệ đều nhìn về phía khác, không dám nhìn tướng quân cùng tướng quân phu nhân
tương lai đùa.yêu thêm gia vị.
"Chờ ngươi thắng ta rồi nói sau!" Đường Hoan cướp lấy cương ngựa, nghênh ngang rời đi.
Tống Mạch cười cười, nhảy lên con ngựa kia của nàng, đi chậm rì rì một lát
rồi mới đuổi theo. Đám hộ vệ đi theo xa xa phía sau, không dám quấy
nhiễu "nhã hứng" của tướng quân.
Vừa bắt đầu xung quanh đều là
thôn trấn, Tống Mạch cố ý nhường nàng, đợi đến trên sơn đạo hẻo lánh,
hắn lập tức đẩy tốc độ nhanh hơn.
Đường Hoan nghe thấy tiếng
động, thấy hắn vẫn là chút xíu cũng không nhường người ta, tức giận đến
mắng hắn: "Tướng quân ngươi có cần bụng dạ hẹp hòi như vậy hay không,
ngươi..."
Tống Mạch ở trong tiếng mắng của nàng vượt qua nàng,
kéo lấy dây cương xoay người ngăn cản ở phía trước, quay đầu nhìn nàng:
"Cái này chả liên quan gì đến độ lượng, là ngươi muốn so, ta nếu qua loa với ngươi, ngươi chẳng phải là càng tức giận hơn?"
Hai bên là
núi đen cây xanh biếc, đỉnh đầu là trời cao xanh thẳm, nam nhân ngồi
thẳng trên lưng ngựa, mặt mày thanh tú, nếu không phải là nụ cười yếu ớt trên khóe môi khiến cho trên người hắn có khói lửa nhân gian, chỉ nhìn
một cách đơn thuần phong thái khuôn mặt kia, nói thành trích tiên một
chút cũng không quá đáng.
Đáng tiếc một bộ túi da tốt như vậy, lại mọc ở trên người hắn!
Đường Hoan hừ một tiếng, quay đầu ngắm cảnh núi non, trong lúc vô tình lộ ra
một chút ửng đỏ dưới gáy, ở dưới áo xám cổ trắng bao quanh làm nền vô
cùng dễ thấy, đẹp tựa chu sa.
Tống Mạch mắt sắc, liếc mắt một cái là nhận ra đó là cái gì, không khỏi thúc ngựa quay lại đi tới bên cạnh
nàng, ánh mắt nhìn đám hộ vệ chậm rãi đuổi theo phía sau, trong miệng
lại thấp giọng nói: "Ngươi thua, cho nên đêm nay phải ngoan ngoãn nghe
lời ta, không được lại nói xằng nói bậy làm hỏng hứng thú của ta. Ban
ngày ngươi có thể điều.khiển thân thể của nàng, buổi tối, ngươi tốt nhất thành thành thật thật đi ngủ, làm bộ như cái gì cũng không biết."
Đường Hoan căm tức nhìn hắn: "Ta cũng muốn làm bộ như không biết, nhưng ngươi..."
"Đi thôi, ở chỗ này nói cái này không thích hợp." Tống Mạch không đợi nàng nói xong đã giục ngựa đi trước.
Đường Hoan chỉ đành phải rầu rĩ theo sau.
~
Ngày gần xế chiều, trước không thôn sau không điếm, đoàn người ở trong núi rừng nghỉ chân.
Tống Mạch định ôm nàng xuống dưới giống như hôm qua.
Đường Hoan từ chối, tự mình xoay người xuống ngựa. Chạy hai ngày này rồi,
thân thể này ít nhiều đã thành thói quen, hơn nữa thuốc mỡ Tống Mạch
chuẩn bị cho nàng rất có tác dụng, trước khi ngủ bôi lên một lần, nghỉ
ngơi cả đêm, ngày thứ hai cảm giác đau nhức kia giảm đi có thể xem nhẹ
rồi.
"Đêm nay chúng ta ăn cái gì?" Nàng có vẻ quan tâm vấn đề cơm chiều.
Trên người bọn họ có lương khô rồi, chẳng qua trong núi rừng nhiều đồ ăn dân dã...
Tống Mạch gọi Chu Dật đến, bảo hắn ta dẫn bảy người đi săn bắn, còn lại ở gần đây nhặt củi chuẩn bị nhóm lửa.
Đường Hoan nhìn thấy Tiết Trạm muốn đi săn bắn, mặc kệ Tống Mạch ngăn cản,
bước nhanh chạy đến bên cạnh hắn ta, "Tiết Trạm, ta với ngươi cùng đi
đi? Để ta xem xem trình độ bắn tên của ngươi như thế nào."
Tiết
Trạm ngay từ lúc nàng chạy tới hai chân đã như nhũn ra rồi. Thấy mấy
đồng bạn vốn đang đi bên cạnh trong nháy mắt trốn ra thật xa, lúc này
hắn mà trốn càng lộ vẻ trong lòng có quỷ, bèn kiên trì nhỏ giọng cầu
xin: "Thư cô nương, ta van cầu cô, mau trở lại bên cạnh tướng quân đi
đi, cô còn như vậy, ta..."
"Ngươi làm sao?" Đường Hoan vỗ vỗ bả
vai hắn ta, tiếng cười cởi mở: "Yên tâm đi, tướng quân không để ý chuyện vặt vãnh, sẽ không để ý đến những chuyện này." Nói xong quay đầu, thoải mái hỏi nam nhân mặt không chút thay đổi đứng ở dưới tàng cây bên kia:
"Tướng quân, ta và Tiết Trạm cùng đi săn bắn, có thể chứ?"
Một
cái chớp mắt kia, Tiết Trạm chỉ cảm thấy chim sẻ trên cây dường như đều
ngừng kêu, bên tai vọng lại tất cả đều là thanh âm trong trẻo to gan của Thư cô nương.
Dễ nghe thì dễ nghe, nhưng là đòi mạng người đó!
"Thư cô nương..."
Tống Mạch đã đi tới phía bên này: "Ngươi đã muốn đi thì đi đi, ta đây cũng đi tham gia náo nhiệt."
Đường Hoan vừa muốn phản đối, Tiết Trạm vội bắt lấy cơ hội cung kính lên
tiếng cáo lui: "Tướng quân nhã hứng, chẳng qua là Tiết Trạm cùng với mấy người bọn họ thi đấu xem ai săn nhiều hơn, kính xin tướng quân châm
chước một lần, để Tiết Trạm đi đấu thoải mái."
"Chuẩn."
Tống Mạch bình tĩnh nói, khi nhìn về phía Đường Hoan mắt lại chứa đầy trêu
tức. Nàng muốn mượn người khác né tránh hắn, vậy cũng phải nhìn xem
những thủ hạ này có dám phối hợp với nàng hay không.
Nhìn bóng
dáng Tiết Trạm chạy trối chết, lại chống lại ánh mắt khiêu khích của
Tống Mạch, Đường Hoan hận nghiến răng nghiến lợi, xoay người đi trở về:
"Thôi, ta đột nhiên cảm thấy hơi mệt, tự tướng quân đi săn thú đi."
Nam nhân này thật sự là hết thuốc chữa, nàng quấn quít hắn không tha, hắn
không cảm kích, nàng cố ý lạnh nhạt với hắn, hắn ngược lại đuổi theo
không thôi, đáng giận nhất là hắn quá có thể nhịn, làm cho nàng muốn
chết hắn cũng chỉ chịu lấy tay giải quyết, phụ lòng mong đợi chứa chan
của nàng. Hiện tại nàng muốn tìm nam nhân kích thích hắn, những hộ vệ
này lại đều là người của hắn!
Tống Mạch nắm lấy cổ tay nàng khi
nàng đi qua bên người, kéo nàng đi vào trong rừng: "Bản tướng quân còn
chưa có nghỉ ngơi, ngươi là sai vặt làm sao có thể lười biếng? Đi, lát
nữa ta bắn được vật, ngươi đi nhặt về."
Đường Hoan không lay chuyển được hắn, nhỏ giọng cãi lại hắn: "Lỡ như ngươi không bắn được một con nào thì sao?"
Tầm mắt của Tống Mạch đảo nhanh ở trong bụi canh xung quanh, thờ ơ trả lời
nàng: "Vậy chúng ta đành phải đói một bữa rồi, tự ta không bắn được thứ
gì, cũng ngại ngửa tay xin cơm ăn."
Đường Hoan ngoan ngoãn đi về phía trước cùng hắn, vẫn dùng lời chọc tức hắn: "Muốn đói tự ngươi đói, ta đi ăn cùng Tiết Trạm!"
Tống Mạch cúi đầu, nhìn bàn tay đang giao nhau của hai người, thanh âm trầm
thấp: "Ngươi nếu không sợ hắn ta ngẹn, cứ việc đi đi."
Đường Hoan không phản đối.
Sau nửa canh giờ, sắc trời đã tối, Chu Dật đưa hai con gà rừng Tống Mạch
bắn được tới, đã nhổ lông làm lòng rồi, trực tiếp gác trên lửa nướng là
được rồi. Hắn ta muốn giúp việc, Tống Mạch nhận lấy đồ, "Đi đi, nơi này
không cần ngươi hầu hạ."
"Dạ, tướng quân." Chu Dật “mắt nhìn thẳng” mà rời đi.
Đường Hoan đưa mắt nhìn hắn ta rời đi, nhìn sang đống lửa trong bóng tối xung quanh, cách bên này tất cả đều có trên dưới một trăm bước, vì cây cối
che chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa nhảy múa, không thấy rõ bóng người, bèn nghi hoặc hỏi: "Vì sao bọn họ không ăn cùng chúng ta? Tập trung lửa vào một chỗ, như vậy không phải ấm áp hơn một chút sao?" Ban đêm đầu hạ,
đặc biệt ở trên núi, vẫn hơi lạnh.
Ánh lửa chiếu rọi, vẻ mặt Tống Mạch chuyên chú xiên vào hai con gà rừng, vừa gác lên cái giá vừa giải
thích: "Bọn họ phải thay phiên nhau gác đêm, dĩ nhiên, nguyên nhân chủ
yếu hơn là ta với ngươi ở cùng một chỗ, bọn họ không tiện tới quá gần."
Mắc xong rồi, hắn quay đầu nhìn nàng, bên trong con ngươi đen có ánh lửa di động.
Đường Hoan cúi đầu, một chút một chút lặng lẽ dịch sang bên cạnh, "Cái đó, chính là bởi vì ta với ngươi ở cùng một chỗ, mới
càng phải để cho bọn họ ở lại bên cạnh chứ, bây giờ ngươi đuổi bọn họ ra xa, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Bọn họ, bọn họ có thể hiểu lầm ngươi muốn làm gì đó hay không?"
Thân hình Tống Mạch bất động,
chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của nàng: "Bọn họ sẽ không hiểu lầm, bởi vì ta vốn muốn làm gì đó với ngươi. Nhưng thật ra ngươi …. ngươi sợ cái gì? Ta chạm vào cũng không phải ngươi."
Đường Hoan đỡ trán lên đầu gối, lấy tay che mặt, "Ta không sợ, chẳng qua là, ngươi như vậy, ta … ta cũng khó chịu mà..."
Tống Mạch cười khẽ, lật hai con gà một cái, "Phải không? Sao ta nhớ được,
tối hôm qua ta muốn lấy ra, có người cầu ta chớ đi. Nữ quỷ, ngươi đừng
có cái dạng thiệt thòi đó đi, ta chạm vào là "nàng", ngươi là hưởng ké
"nàng" mới được hưởng thụ loại tư vị này."
Đường Hoan nhỏ giọng giải thích: "Ta còn không muốn hưởng ké như vậy đâu!"
"Vậy ngươi cứ ngoan ngoãn ngủ, vờ như cái gì cũng không biết là được rồi."
"Vờ thì vờ, vậy lúc ngươi chạm vào "nàng" cũng đừng nói chuyện với ta!"
Đường Hoan nhặt một cù đá nhỏ lên ném về phía hắn, ngả vào trên lá cây
ngủ.
Tống Mạch không trốn, cù đá cũng không nện vào hắn, liếc mắt nhìn bóng dáng nhỏ xinh cuộn tròn bên kia, hắn chỉ cảm thấy vô cùng
thỏa mãn, chờ gà rừng nướng xong rồi, đi qua gọi nàng dậy, hai người
cùng nhau ăn.
Đường Hoan từ lúc ngửi được mùi thơm bụng đã kêu
rồi, lúc này dường như cũng quên mất trận cãi vã này ngồi ở bên cạnh
hắn. Bắt đầu hai người mỗi người cầm một con, dần dần nàng ngại trên tay dính mỡ, bèn dùng lời ngon tiếng ngọt cầu tướng quân bón cho nàng. Tống Mạch cũng không tính toán với nàng vào lúc này, tự mình ăn một miếng,
bón cho nàng một miếng, chẳng mấy chốc đã ăn hết cả hai con mồi.
Trong ống trúc có nước, hai người giúp nhau rửa tay, Đường Hoan muốn đi xung
quanh tiêu thực một chút, bị Tống Mạch kéo xuống, thoáng cái đã bị hắn
ấn ngã vào trên lá cây thật dày.
Bên cạnh ngọn lửa rực rỡ, trong mắt hắn cũng đốt hai đám lửa.
Đường Hoan đỏ mặt nhắm mắt lại: "Được, ta …. ta ngủ, ngươi chạm vào "nàng" nhẹ một chút, đừng đánh thức ta."
Cũng không biết nàng có bao nhiêu ngu ngốc càng khiến người thương yêu như vậy.
Tống Mạch mềm lòng mà rối tinh rối mù, theo như lời nàng nói, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, nhấm nháp một chút một chút, từ nông vào sâu, nghe tiếng
hô hấp của nàng càng ngày càng nặng, nghe tiếng thân thể của nàng vặn
vẹo cọ.sát lá cây, nghe tiếng hai tay nàng bóp nát lá cây khô héo. Đại
khái là lá cây không chịu được bóp vụn, tay nàng chậm rãi di chuyển đến
trên người hắn, mò vào bên trong áo bào, cào lưng hắn.
Khi hắn rời đi, nàng nhắm mắt lại, thở gấp gần chết.
Tống Mạch cởi áo bào ra, lấy ra bình sứ đặt vào trong tay nàng, sau đó một
lần nữa nằm ở bên người nàng, bàn tay to mò vào tầng áo cuối cùng, thuần thục lột quần xuống. Nàng kìm lòng không đậu khép hai chân lại, hắn
không nhịn được sờ sờ trước, lúc này mới đưa tay đến trước mặt nàng:
"Ngả vào trên tay ta, ta bôi thuốc cho ngươi."
Đường Hoan không nói lời nào, mi mắt run run run run.
Tống Mạch hôn nàng một cái, "Nhanh lên một chút, bôi thuốc xong mới tiện làm chuyện khác."
Đường Hoan quay đầu tránh sang bên cạnh: "Ngươi không phải bảo ta, ngủ sao? Ta … ta đã ngủ rồi."
Thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mang theo một chút thở gấp, mềm mại ngây thơ làm cho hắn yêu cực kỳ. Tống Mạch không nhịn được, tự mình bôi
thuốc, bàn tay to đặt lên trên đùi nhẵn mịn của nàng vuốt ve lên xuống,
bên trên thì lại chặn miệng của nàng một lần nữa, nuốt vào tất cả tiếng
cầu xin mềm mại.thở gấp của nàng.
Củi gỗ lẳng lặng cháy, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang “lốp bốp”.
Trong bóng tối nơi ánh lửa không chiếu tới, hơn mười bóng người lặng yên
không một tiếng động từ trên cây xuống đến mặt đất, tụ tập xung quanh
một người.
Người nọ một thân áo đen, trên mặt cũng che khăn đen,
chỉ có một đôi con ngươi đen thâm thuý sáng ngời như sao, sát ý bức
người, "Động thủ!"