Tống Mạch vẫn rời đi.
Liên tiếp năm ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn.
Mỗi ngày Đường Hoan đều quét tước sạch sẽ tiểu viện của hắn, giống như một
tiểu nương tử, chờ hắn về nhà nhưng hắn vẫn không trở lại.
Một tháng đã trôi qua một nửa, Đường Hoan thầm sốt ruột. Nàng biết nhất
định Tống Mạch vẫn còn trên núi nhưng nếu Tống Mạch thật sự không muốn
gặp nàng, cho dù nàng có tìm được, Tống Mạch vẫn có thể chạy trốn mất
tiêu.
Hắn vẫn còn chưa nguôi giận hay là thực sự không thích nàng nữa?
Đường Hoan không rõ.
Đường Hoan chưa từng thích ai, cũng chưa từng suy nghĩ cố gắng lấy lòng một
nam nhân nào. Sư phụ nói, hái hoa là để hưởng thụ lạc thú trên giường,
chỉ cần kĩ thuật của nam nhân đó tốt, không cần quan tâm tới các thứ
khác, cũng không cần để ý xem lòng đối phương có mình không, không cần
để ý sau khi đối phương rời đi có nhớ mình không, chỉ cần là nam nhân có kĩ thuật tốt sẽ chọn thêm vài lần nữa, nếu không tốt thì từ nay vĩnh
viễn không gặp lại. Trên đời có nhiều nam nhân như vậy, không cần quá
quan tâm tới một người làm gì. Mà cái Đường Hoan học được từ sư phụ nàng chính là làm sao để quyến rũ nam nhân. Sư phụ nàng lợi hại như vậy, mỗi lần ra tay đều có thể nhanh chóng ôm mỹ nam về nên Đường Hoan thực sự
không biết, khi nam nhân tức giận chạy đi, nàng nên làm sao đuổi theo
bây giờ.
Không có ai dạy nàng, hiểu biết của nàng hoàn toàn
trống rỗng trong việc phán đoán tâm tư của nam nhân đối với mình. Nàng
cần gặp Tống Mạch, gặp được hắn, nàng mới có thể căn cứ vào sắc mặt, ánh mắt thậm chỉ là động tác của đối phương để nhìn thấu hắn, sau đó tóm
gọn hắn.
Lấy củi, đong gạo, Đường Hoan bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Nàng ở trong bếp chất một đống củi, tự mình châm lửa.
Tống Mạch, ngươi đã không cần ta, vậy ngươi cũng phải cần nhà của mình chứ?
Nếu lần này còn không thành công…
Không, không có nếu như, Tống Mạch nhất định sẽ trở về, chỉ cần hắn trở về, nàng sẽ có cơ hội.
Trong lòng Tống Mạch vẫn còn có nàng, nếu không hắn sẽ không rời đi để nhà mình lại cho ngươi hắn căm hận đâu.
Lửa càng lúc càng lớn, nhà gỗ đơn sơ nhanh chóng bốc cháy.
Đường Hoan giống như đang đùa với lửa vậy. Nàng chạy vào nhà ôm lương thực,
túi tiền đến hậu viện, sau đó lại tiếp tục chạy vào ôm đệm giường, ôm tủ đồ, phàm là cái gì có thể ôm được, nàng đều ôm ra hết. Lửa bén lên
người nàng, nàng phủi phủi dập lửa một chút rồi lại tiếp tục chuyển đồ,
mắt thấy lửa cháy dần dần không thể không chế được nữa, khói bụi xám
xịt bốc lên, Đường Hoan vui vẻ nằm ở cửa nhìn xà nhà ngập lửa rơi xuống, ở bên dưới nàng cố tình vươn đùi phải ra.
Nếu Tống Mạch nhẫn tâm không trở lại, nàng chỉ có thể chờ chết.
Nếu sau khi trở về hắn lại tiếp tục thờ ơ với nàng, nàng cũng không ép buộc hắn nữa. Nếu hắn đau lòng, nàng nhất định sẽ hái hắn ngay.
Đường Hoan rất muốn sống nhưng nàng cũng không sợ chết, bởi nếu nàng chết,
Tống Mạch cũng sẽ phải theo cùng. Thế là nàng thoải mái rồi.
Nàng lại càng không sợ đau, đây chẳng qua chỉ là mộng, cho dù ở đây nàng có
tàn phế, nhưng miễn có thể quyến rũ được Tống Mạch, sau khi tỉnh lại
nàng vẫn có thể tiếp tục vui vẻ sống.
Điều duy nhất nàng cần
làm là quyến rũ Tống Mạch, bởi vì trước đó nhất thời sơ ý mà công sức đổ xuống sông xuống biển, bây giờ ăn khổ cũng coi như là một bài học.
Nếu còn có sau này, nhất định sẽ không tái phạm.
Một tiếng vang dội lên, chân bị đè trúng.
Đường Hoan khiếp sợ mở to mắt. Không đúng a, xà nhà to thế kia mà, vì sao lúc nện xuống lại không đau lắm?
Quên đi, không bị gãy chân vẫn tốt hơn, vết bỏng này cũng đủ dọa người lắm rồi.
Đường Hoan há miệng rút chân ra, chạy ra ngoài sân nhân tiện dập tắt lửa.
Nàng quay đầu, nhìn căn nhà tan tành lần cuối, khập khiễng rời đi từ cửa sau.
Tống Mạch, chúng ta cứ thế này gặp lại.
~
Tống Mạch đã nhiều ngày ở vào cảnh màn trời chiếu đất.
Núi rừng vào mùa hè, rau dại cùng chim muông thú rừng cũng đủ để bữa ăn
sung túc, tuy rằng để bắt được cũng có chút khó khăn nhưng đầu óc hắn
lúc nào cũng trong trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bất kể là xó xỉnh nào,
chỉ cần tìm được cái gì là ăn luôn. Năm ngày trôi qua, vết thương trên
bụng đã từ từ khép lại, hoạt động cũng thuận tiện hơn.
Hắn
không muốn về nhà, không muốn trở về gặp nữ nhân kia, nhưng mỗi khi nhìn ra khoảng không xung quanh, hắn đều không nhịn được nhìn về phía nhà
mình.
Còn thích nàng không?
Tống Mạch không biết.
Nữ nhân này rất gian xảo, không hề…rụt rè chút nào. Cứ nghĩ đến chuyện
nàng giả vờ bất tỉnh sau đó còn vờ không thể cử động được, còn hắn thì
bịt mắt vừa khẩn trương vừa xấu hổ mặc quần áo cho nàng, có lẽ lúc ấy
nàng còn mở to mắt quan sát hắn, khóe miệng giống như đang đùa giỡn cong lên, tươi cười giảo hoạt, nghĩ đến đó hắn sẽ không nhịn được mà tức
giận. Còn nữa, khi nàng chăm sóc hắn, nàng nói ngọt ngào như vậy, tất cả lại chỉ là lừa hắn…
Nàng nói nàng thích hắn là sự thật, Tống Mạch không tin. Cho dù nàng khóc nói hay cười nói, hắn đều không phân
rõ câu nào là thật câu nào là giả, cho nên hắn lựa chọn cách không tin
câu nào cả.
Thật cũng được, giả cũng được, nữ nhân phức tạp như vậy hắn không dám tiếp xúc.
Nhưng vì sao, mỗi đêm hắn đều ngủ không yên?
Hình ảnh nàng lúc nào cũng ẩn hiện trong đầu hắn. Nàng ngồi xổm ở ven đường
khóc, nàng đỏ mặt xin hắn hóa duyên cho nàng, nàng dịu dàng chăm sóc
hắn, nàng tàn nhẫn giết người, đôi mắt cười trong suốt của nàng, nàng
mặt dày bảo hắn có thể tùy ý kiểm tra thân thể nàng, nàng kiên định nói
đến chết cũng muốn làm nữ nhân của hắn…
Tất cả đều là nàng, dọa hắn đến đau đầu!
“Rầm” một tiếng, tay hắn đấm mạnh lên thân cây, vỏ cây xù xì thô ráp đập vào mu bàn tay, máu tươi chói mắt từ từ chảy ra.
Tống Mạch ngơ ngác nhìn dòng máu trên tay. Ngày đó, nước mắt của nàng rơi trên người hắn, hòa vào máu hắn.
Hắn thực sự muốn hỏi nàng một câu, nước mắt đó của nàng, có giọt nào là
thật không, một giọt thôi, cho dù chỉ có một giọt, hắn cũng nguyện ý tin nàng.
Nhưng hắn không dám trở về, không dám hỏi nàng, không dám…tin tưởng nàng.
Đi vào rừng xem qua một lát.
Lúc Tống Mạch xoay người trở về, đang đi, thân thể hắn chợt cứng đờ.
Xa xa, có khói đen cuồn cuộn bốc lên.
Đó là nhà hắn, nàng còn ở bên trong…
Ngày đó hắn nhẫn tâm tách tay nàng ra, nàng khóc ở phía sau nói muốn chờ
hắn, sẽ mãi chờ hắn trở về. Khi đó hắn đã nói gì vậy? Để cho nàng hết hy vọng, hắn nói chỉ cần nàng còn ở hắn sẽ không trở về.
Khi lấy lại tinh thần, Tống Mạch đã chạy đi rồi.
Tiếc rằng cho dù hắn chạy có nhanh nhưng khi lên đến đỉnh núi, lửa đã tắt, chỉ còn mấy đốm lửa nhỏ lẳng lặng cháy.
Một vài ni cô đứng trong sân, hắt nước dập tắt tàn lửa còn lại.
Tống Mạch khó có thể hít thở, hắn nhìn chằm chằm mấy ni cô này, nhìn từng
khuôn mặt, một người lại một người, chỉ muốn tìm ra khuôn mặt của nàng.
Nhưng hắn phải thất vọng rồi, bởi vì nơi đó không có gương mặt nàng.
Một ni cô trung niên đi tới gần hắn, “Thí chủ là chủ nhân căn nhà này? Thí
chủ chớ sốt ruột, dù phòng ốc đã bị hủy, nhưng may mà tất cả đồ dùng đều không hề tổn hao gì, thí chủ chỉ cần vất cả mấy ngày là có thể dựng lại phòng ở rồi. Nếu thí chủ có khó khăn gì, cứ tìm đến bần ni, am Ngọc
Tuyền nguyện ý giúp thí chủ vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.”
Tống Mạch nhìn chằm chằm căn phòng đã san thành bình địa của mình, giọng nói run run: “Người, người có nhìn thấy nàng, một, một người…”
Ni cô trung niên kinh ngạc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, “Thí chủ
không cần lo lắng, khi đám người bần ni chạy tới đã xác nhận qua, trong
nhà không có người. Thí chủ yên tâm, có lẽ vị thí chủ kia đã chuyển hết
đồ ra cho ngài rồi, sau đó hẳn có việc gấp nên đã đi trước rồi.”
“Sư thúc, lửa đã hoàn toàn dập tắt.” Chúng ni cô đứng khắp trong sân cùng chạy tới.
Ni cô trung niên gật đầu, nói với Tống Mạch: “Đám người bần ni cáo lui,
nếu thí chủ có gì cần, có thể đến am Ngọc Tuyền xin giúp đỡ.” Nói xong
liền dẫn người rời đi.
Tống Mạch không hề quan tâm họ rời đi
thế nào, tai hắn chỉ quanh quẩn một câu: trong phòng không có người,
nàng ôm hết đồ ra ngoài rồi rời đi.
Nàng đối với hắn đã chết tâm, cho nên bỏ đi rồi sao?
Tống Mạch chết lặng đứng sững như một thân cây gỗ. Không được, hắn nhất định phải xác nhận nàng không có việc gì.
Tro tàn vẫn còn nóng hôi hổi, Tống Mạch tựa như dẫm lên lửa, ống quần đều
bị cháy khét. Hắn lại giống như không cảm thấy gì cả, chỗ nào cũng lật
lên xem, xác định bên trong không có thân xác ai, hắn mới đến hậu viện,
đi thật chậm.
Nàng không sao là tốt rồi.
Nhưng nàng đi đâu vậy, nàng có trở về nữa không?
Nàng là một tiểu ni cô vừa mới hoàn tục, cả người không có xu nào, nàng có thể đi tới đâu?
Ánh mắt Tống Mạch thoáng nhìn ra bên ngoài, đột nhiên có màu đỏ rơi vào trong mắt hắn, dưới chân có, phía trước cũng có.
Hắn không kịp không chế hất tung đám tro tàn vùi lấp vết máu ra, đi đến cửa sau, xuống dưới triền núi, sau đó hắn thấy một bóng người ngã trong bụi cỏ. Người nọ mặc truy y màu xám quen thuộc, trên người lộ ra rất nhiều
vết bỏng.
“Minh Tuệ!”
Tống Mạch chạy nhanh tới, nhìn thấy chân nàng máu thịt lẫn lộn, hối hận cùng với tự trách đan xen đau lòng mãnh liệt ùa tới.
“Minh Tuệ, Minh Tuệ…” Hắn run rẩy ôm nàng vào lòng, nhìn đôi mắt nhắm chặt
cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, trên mặt nàng còn có mấy vệt
than đen, hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc nàng chạy vào trong
lửa. Nàng vì sao lại ngốc như vậy, so với nàng , mấy thứ kia có là gì?
Hắn ôm chặt nàng, chuẩn bị đứng dậy đưa nàng tìm lang trung.
“Tống đại ca?”
Đúng lúc này Đường Hoan chợt tỉnh lại, nàng túm lấy hắn, không cho hắn đứng
dậy, áy náy: “Tống, Tống Mạch, ta xin lỗi ngươi, buổi trưa nấu cơm, ta
không cẩn thận ngủ quên mất, lúc tỉnh lại phòng đã cháy hết rồi. Ngươi
yên tâm, đồ đạc bên trong ta đều ôm hết ra rồi, cả tủ đồ nữa, còn phòng
ở, ngươi tính đi, hết bao nhiêu tiền, sau này ta đền cho ngươi.”
“Trước không nói chuyện này, ngươi yên tâm, ta sẽ đưa ngươi đi tìm lang
trung.” Trong lòng Tống Mạch vừa đau vừa thẹn, không dám đối diện với
nàng.
Đường Hoan lắc đầu, cười khổ: “Không cần, chân của ta
không có việc gì, chỉ là bỏng thôi, tĩnh dưỡng hai ngày là tốt rồi.
Nhưng còn ngươi, ngươi ôm ta xuống núi, người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ
thế nào đây?”
Tống Mạch nhìn chân nàng, nơi đó là máu thịt
lẫn lộn, làn da trắng nõn nay cháy đen hòa trộn với máu đỏ tươi, trông
thật ghê người. Hắn đau lòng đến tột đỉnh, nàng là một cô nương, sao có
thể không để ý đây?
“Ngươi bị thương, chữa bệnh quan trọng hơn, cái khác không cần để ý.” Nói rồi hắn chuẩn bị đứng lên.
Đường Hoan nhìn hắn đau lòng tự trách, hắn càng áy náy, nàng càng chắc thắng. Nàng không nghĩ nhiều, mà đẩy hắn ra, giãy dụa tự mình đứng lên, cười
lạnh: “Tống Mạch, không cần ngươi giả mù sa mưa đối tốt với ta. Trận hỏa hoạn ngày hôm nay coi như khiến ta hiểu rõ, ngươi không thích ta, ta có thích ngươi bao nhiêu cũng không bù đắp nổi. Nay chân ta đã bỏng thành
như vậy, không cần ngươi nói, ta cũng biết mình không xứng với ngươi.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không dây dưa với ngươi nữa, là ta hủy nhà của
ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ đền lại cho ngươi thôi.” Nàng xoay người
đi về phía trước.
Tống Mạch túm tay nàng, “Ngươi đi đâu vậy?”
Đường Hoan trả lại cho hắn không thiếu một chữ: “Không nhọc ngươi lo lắng!”
“Chân của ngươi…” Nói được một nửa, bỗng Tống Mạch phát hiện ra đoạn đối
thoại này vô cùng quen thuộc, một lát sau hắn liền hiểu ra, nàng đang
tức giận.
Liên tục năm ngày không thấy hắn đâu, nàng cũng không phải người hiền lành gì, sao có thể không tức giận đây?
Bây giờ là đang tức giận phải không?
Hắn xoay người ôm nàng lên, xị mặt nói: “Ta dẫn nàng đi tìm lang trung.”
“Không cần ngươi giả bộ tốt bụng, mau để ta xuống!” Đường Hoan cố ý giãy dụa, tay duỗi chân đá.
Tống Mạch sợ chạm phải vết thương trên chân nàng, hắn dừng một chút sau đó
hất người lên vai khiêng đi, hai tay đè chặt đầu gối với đùi nàng, không để cho nàng tiếp tục lộn xộn.
Sức lực của nam nhân với nữ
nhân rất khác biệt. Thời điểm Đường Hoan níu kéo hắn, sức lực của nàng
không bằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi. Nay đến phiên Tống Mạch, dù nàng có cào hắn đánh hắn mắng hắn, hắn không buông tay, nàng cũng
chẳng có biện pháp nào đấu lại hắn.
“Tống Mạch, ngươi thả ta
xuống! Ngươi không cần ta, ta sẽ xuống núi tìm nam nhân tốt, bây giờ
ngươi ôm ta xuống núi, người bên ngoài thấy sẽ nghĩ thế nào? Ngươi là
nam nhân, bị lan truyền ra cũng không sao, bao nhiêu cô nương dịu dàng
lương thiện vẫn muốn xếp hàng gả cho ngươi. Nhưng nữ nhân xấu xa độc ác
không ai muốn như ta, chân cũng hỏng rồi, nếu ngay cả thanh danh cũng
không còn, ngươi bảo ta làm sao lập gia đình? Ngươi buông mau! Tiền xây
lại nhà ta sẽ đền cho ngươi, ngươi không cần nhỏ mọn đến mức khiến ta cả đời cũng không gả cho ai được chứ?”
Tống Mạch không nói một lời, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Đường Hoan nằm trên lưng hắn, không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng nàng có thể
căn cứ vào cánh tay càng ngày càng siết chặt của hắn để đoán xem hắn
đang nghĩ gì. Nàng đắc ý mỉm cười, tiếp tục kích thích hắn: “Tống Mạch,
ngươi mau thả lão nương xuống, nếu không về sau lão nương không tìm được nam nhân tốt, ta sẽ ăn vạ không rời khỏi ngươi! Lão nương cảnh cáo
ngươi, nếu ngươi muốn sống an ổn với cô nương tốt của ngươi, tốt nhất là lập tức thả lão…”
“Bốp”, mông bị người vỗ mạnh một cái, theo sau đó là giọng nói lạnh như băng của nam nhân, “Nói
thêm hai chữ nữa ta sẽ ném ngươi xuống dưới núi.”
Ngoại trừ sư phụ, Đường Hoan lớn thế này vẫn chưa từng bị ai đánh mông. Nàng
thật sự tức giận, cào hắn thật mạnh một cái: “Lão nương cứ thích nói
đấy, ngươi không muốn nghe nữa thì mau thả lão nương xuống dưới, lão…A,
đừng đánh, mũ ta rơi rồi, ngươi mau tìm lại cho ta!”
Tống
Mạch dừng chân, xoay người nhìn mũ ni cô rơi ở đằng kia, chuyển nàng đặt vào lòng, châm chọc: “Không phải ngươi nói không muốn làm ni cô sao, vì sao còn đội mũ ni cô làm gì?”
Đường Hoan không muốn để hắn
thấy, nàng ôm đầu chui vào ngực hắn: “Ta đúng là không muốn làm ni cô
đâu nhưng đầu trọc nhìn rất xấu a, đội mũ vào chẳng phải vẫn đẹp hơn
chút chút sao?”
Tống Mạch không nhịn được cười, đột nhiên nhớ lại ngày đó nàng tìm tới hóa duyên, tươi cười liền cứng đờ, “Lần trước
ngươi đói đến choáng váng cũng là giả vờ, bởi vì mũ bị ta làm rơi nên
mới tỉnh lại có phải không?”
Đường Hoan không nói gì.
Tống Mạch cười lạnh, nâng tay ném nàng lên vai, không để ý tới nàng hô to gọi nhỏ, nhanh chóng đi xuống núi.
Nàng là một ni cô, cần gì để ý đẹp xấu cơ chứ? Đội mũ, đẹp hơn, nàng còn muốn đi quyến rũ ai?