Thôn Bạch Thủy ở gần sông, cảnh sắc tươi đẹp, thôn dân chăm chỉ cày bừa vụ xuân thu hoạch vụ thu, cuộc sống bình yên.
Đoan Ngọ đến, ngày thu hoạch lúa sắp tới, nhà nào nhà nấy vừa bận rộn vừa vui vẻ như đón năm mới.
Nhìn năm mẫu ruộng vàng óng của nhà mình, nghĩ đến sau khi thu hoạch xong
lúa gạo có thể có đủ tiền mua đồ cưới cho khuê nữ nhà mình, cha Tống
thực sự rất vui vẻ. Ông đi qua đi lại hai vòng ở đầu ruộng, cười haha
xoay người, đến tận hoàng hôn mới về nhà. Từ ruộng lúa đến đầu thôn cách nhau chừng hai dặm, khi đi tới đầu thôn, cha Tống chợt cảm thấy quá
“mót” nên ông nhanh chóng chạy đến rừng cây nhỏ ven đường, cởi quần ra
rồi tiến hành hoạt động tưới nước bón phân cho cây dương già.
Tưới xong rồi, thoải mái hẳn, cha Tống run run hai lượt rồi đem “bình tưới” đút trở lại đũng quần, sau đó cúi đầu thắt đai lưng.
Chợt, khóe mắt liếc thấy cái gì đó màu đỏ.
Cha Tống tò mò nhìn qua, chỉ thấy xa xa có hai người dí sát vào nhau ghé
vào sau cây hòe già, lộ ra ít vạt quần màu đỏ, nam nhân đè lên mặc quần
áo màu xanh, hai người nhích tới nhích lui, ôm ôm ấp ấp. Cha Tống nhếch
miệng cười, ai mà không trải qua thời tuổi trẻ? Trước kia ông cùng với
nương tử cũng ở khu rừng này làm qua hai ba lần.
Cha Tống vừa nhấc chân đi, chợt nghe gã nam nhân phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “Đừng cắn đừng cắn, bị người nhìn thấy sẽ không giải thích được.”
Chân cha Tống khựng lại, giọng nói này sao giống hiền tế tương lai nhà ông vậy?
Vì đây là chuyện liên quan đến khuê nữ nhà mình nên cha Tống rón ra rón
rén lại gần, đến khi chỉ còn cách cây hòe già có vài bước, ông mới khụ
khụ, “Ai ở đằng kia?”
Đổng Minh Hoa hoảng sợ, cả người cứng
nhắc không biết nên làm sao cho phải. Mắt phượng của nữ nhân trong ngực
hắn khẽ đảo một vòng, sau đó nhanh chóng ghé tới gần lỗ tai hắn nói nhỏ
vài câu, rồi mới đẩy hắn ra ngoài, còn mình thì nín thở ẩn náu đằng sau
thân cây, dùng ống tay áo che khuất mặt mũi.
Vì thế nhạc phụ tương lai và hiền tế tương lai mặt đối mặt mắt đối mắt.
Cha Tống tức giận đến run run, “Ai? Con hồ ly tinh kia là ai?” Nói xong còn chuẩn bị tiến lên bắt người.
Thấy vậy, Đổng Minh Hoa không kịp nhìn rõ xem người đằng sau làm cái gì đã
lâm vào bối rối cực độ, xông lên trước ngăn cản, dùng sức đẩy nhạc phụ
tương lai về phía sau: “Người đừng nóng giận, là Minh Hoa không hiểu
chuyện, vụng trộm hẹn, hẹn Cẩm Chi ra ngoài. Người muốn mắng thì cứ mắng con đi, Minh Hoa nhận hết, người cứ mắng chửi. Cẩm Chi, nàng về trước
đi, để ta khuyên nhạc phụ đại nhân!”
Nữ tử quần đỏ do dự một lát, cắn cắn môi, hai tay che mặt nhanh chóng chạy ra ngoài rừng.
Giả mạo hôn thê của Đông Minh Hoa, đây chính là kế sách hai người vừa mới
thương lượng ổn thỏa, nào ngờ đâu, người đến bắt gian lại chính là phụ
thân của Cẩm Chi!
Người bên ngoài có thể không rõ nhưng cha Tống nào có thể không rõ hình dáng khuê nữ nhà mình?
Thấy hồ ly tinh kia sắp chạy xa rồi, Đổng Minh Hoa lại tìm mọi cách ngăn cản ông, cha Tống nâng tay tát đối phương một cái, “Ngươi là đồ súc sinh,
trước kia chính ngươi nói đời này chỉ đối tốt với một mình Cẩm Chi, bây
giờ ngươi ôm ấp làm loạn cùng hồ ly tinh, ngươi, chính ngươi làm con bé
thất vọng? Cút ngay cho ta!”
Đổng Minh Hoa ngơ ngắc, lúc phản ứng lại, cha Tống đã đi được vài chục bước rồi. Chân nữ nhân chưa gả
thì ngắn nào có thể xuất môn, làm sao trốn thoát một anh nông dân. Nếu
bị bắt gian ngay tại trận, thanh danh coi như xong rồi. Đổng Minh Hoa
khẩn trương, vội vàng chạy đuổi theo, lúc sắp túm được cánh tay cha
Tống, cha Tống bỗng bước hụt, cả người đổ rầm về phía trước, nào ngờ
không khéo, đầu ông đập ngay vào tảng đá, dòng máu chói mắt chảy ra.
“Nhạc phụ!”
Đổng Minh Hoa quỳ rạp xuống, bò tới, nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn kia,
lúc này mới ôm người chạy vào thôn, “Người cố gắng nhẫn nhịn, Minh Hoa
sẽ đưa người đến nhà Lí lang trung! Người nhất định phải cố gắng, Cẩm
Chi, Cẩm Chi, nàng còn chờ…”
Cha Tống oán hận trừng mắt: “Ngươi, ngươi không xứng, không xứng gọi, gọi tên con gái ta…”
E ngại áy này trào lên, nước mắt Đổng Minh Hoa rơi xuống, “Đúng, là Minh
Hoa không xứng, người cứ dưỡng thương cho khỏe, người khỏe rồi cứ tới
giết Minh Hoa, Minh Hoa không dám oán hận một câu!”
Cha Tống
còn muốn mắng tiếp chợt nghe phía trước có tiếng nữ nhân khóc lóc nói:
“Biểu ca, huynh ôm ông ta về, là bởi sau này muốn đeo cái danh chọc tức
chết nhạc phụ tương lai hay là muốn muội thân bại danh liệt đây?”
Ông cố hết sức quay đầu, chỉ thấy biểu muội của Đổng Minh Hoa đứng dưới
tàng cây, ai oán nhìn Đổng Minh Hoa, nước mắt tuôn như mưa.
Tương Ngọc Châu, hai tháng trước mới lưu lại Đổng gia làm biểu tiểu thư,
ngoại trừ thân phận này tiện nữ nhân kia nào có nửa điểm gì có thể so
sánh với Cẩm Chi nhưng Đổng Minh Hoa lại có thể vì nàng ta mà chỉ trong
ba tháng ngắn ngủi quên hết tình cảm thanh mai trúc mã của hắn với Cẩm
Chi, quên luôn người nương tử chưa qua cửa của mình?
Tức giận cùng buồn bực kìm nén trong ngực, cả người cha Tống co quắp, muốn mắng đôi cẩu nam nữ này chợt ông phun ra một ngụm máu.
Bởi vì bị người trong ngực phun một ngụm máu lên vạt áo, hai tay Đổng Minh Hoa buông xuống.
Cha Tống ngửa mặt ngã trên đất, tựa như con cá trước khi chết, giãy giãy hai cái rồi không bao giờ cử động nữa…
Chết không nhắm mắt.
Đổng Minh Hoa quỳ xuống, muốn ôm lấy ông lão, nào ngờ Tương Ngọc Châu quỳ
bên cạnh hắn, vừa khóc vừa nhỏ giọng nói. Ban đầu Đổng Minh Hoa còn phẫn nộ đẩy nàng ta ra, sau đó không biết Tương Ngọc Châu lại nói thêm với
hắn cái gì mà khiến hắn giật mình. Tương Ngọc Châu càng nói càng ủy
khuất, cuối cùng Đổng Minh Hoa dập đầu ba cái thật vang trước thi thể
ông lão rồi cứng ngắc đứng dậy, ôm người đến trước tảng đá, đặt nằm úp
sấp xuống rồi buông tay.
Hắn quỳ xuống, che mặt khóc rống. Trong lòng có tự trách, có hối hận, có mịt mờ, ngũ vị tạp trần.
Tương Ngọc Châu cũng khóc cùng một lát rồi chậm rãi đỡ hắn đứng lên, nắm tay hắn đỡ hắn trở về.
Đổng Minh Hoa quay đầu nhìn bóng dáng ông lão khuất trong bụi cỏ, nhìn, cứ
nhìn cho đến khi cây cối chỉ còn thấp thoáng, rốt cuộc cũng không nhìn
thấy nữa…
~
Tống gia.
Cẩm Chi làm xong cơm chiều, bỏ tạp dề ra, thấy phụ thân còn chưa trở về liền quyết định đi ra ngoài xem.
Tống gia ở góc Đông Bắc đoạn cuối con đường trong thôn, bốn nhà liền kề nhau ở đây, nhà nàng là nhà thứ hai tính từ bên phải. Nhà bên đã ngồi trong
viện ăn cơm chiều, nàng cười vui vẻ vẫy tay với người bên đó rồi đi đến
ven đường, nhìn ra con đường nhỏ của thôn.
Đáng tiếc, rừng cây bên phía đông nam con đường quá mức rậm rạp, cản trở tầm mắt.
Chẳng lẽ phụ thân đi tới nhà nhị thúc?
Cẩm Chi nghĩ ngợi rồi bước đến ngôi nhà lá phía bắc chân núi.
Đó là nhà nhị thúc.
Cẩm Chi rất thích nhị thúc. Nàng còn nhớ hồi bé nhị thúc vẫn luôn chơi với
nàng, nhị thúc rất khỏe, hai tay thúc ấy có thể nâng nàng lên thật cao.
Nhị thúc còn có thể thổi sáo, bán mấy món dân dã được bao nhiêu tiền đều mua vải bông cho nàng, để làm váy cho nàng mặc. Tiếc rằng nãi nãi luôn
không thích nhị thúc, bởi vì nhị thúc được gia gia nhặt ở ven đường khi
ông quét dọn vào mùa đông. Hơn nữa nhị thúc không phải con ruột của nãi
nãi, sau đó nãi nãi còn bảo nhị thúc có mệnh khắc thê, khắc chết liên
tiếp ba vị thê tử chưa qua cửa. Nhị thúc biết nãi nãi không thích mình, lúc gia gia còn sống, thúc không đành lòng khiến gia gia đau lòng, đến
khi gia gia mất đi, thúc liền chuyển đến căn nhà lá, từ đó về sau chỉ
một mình ở trong đó. Nãi nãi mất rồi, phụ thân khuyên nhị thúc chuyển về cùng ở nhưng dù phụ thân có nói thế nào nhị thúc cũng không trở lại,
còn nói một mình ở một nhà, rất thoải mái.
Nghĩ rồi lại nghĩ, chẳng mấy chốc đã đi tới ngôi nhà lá của nhị thúc.
Cửa ngoài khóa rồi, nhị thúc không ở nhà.
Cẩm Chi mất mát trở về. Muộn như vậy rồi, phụ thân với nhị thúc còn đi đâu?
Lúc sắp ra đến đường cái, chợt nghe thấy bên cánh rừng truyền đến tiếng chó sủa, ngay sau đó còn có tiếng người hô to. Cẩm Chi không để ý, đang
định rẽ vào nhà mình, chợt có một người hô to: “Chết rồi, Tống lão đầu
bị ngã chết!”
Tống lão đầu?
Ai là Tống lão đầu?
Cẩm Chi ngơ ngác nghĩ, nước mắt đã chảy xuống, nàng cắn môi, lảo đảo chạy về phía nam.
Không đâu, phụ thân chỉ đi ra ruộng thăm lúa, ông nói sẽ nhanh chóng trở về, nhất định là những người đó nhận lầm người rồi…
~
“Cẩm Chi, Cẩm Chi, mau tỉnh lại, ôi, đứa nhỏ đáng thương…”
Khi Đường Hoan khôi phục tri giác trở lại, còn chưa kịp mở mắt nhìn gì đã bị âm thanh náo loạn xung quanh dọa cho ngất xỉu.
Nàng đau đầu xoa trán rồi chậm rãi mở to mắt.
Trên đỉnh đầu là khuôn mặt vàng vọt của một bà lão, bên trên nữa là nam nữ
quần áo mộc mạc đứng thành vòng, tiếp tục ngước lên trên là màu xanh
tươi tốt của lá cây, cuối cùng chính là màu xanh xám của bầu trời.
“Tỉnh, tỉnh, nha đầu kia rốt cuộc đã tỉnh rồi!” Có người la lớn.
“Cẩm Chi à, đừng sợ, con còn có nhị thúc, còn có thẩm nữa, con đừng sợ!” Bà
lão ôm nàng vừa chảy nước mắt vừa nhẹ nhàng vỗ về nàng.
Nhị thúc? Thẩm?
Một lượng tin tức vô cùng lớn nhào vào trong đầu, Đường Hoan lại nhắm mắt một lần nữa.
ở giấc mộng này, nàng tên là Cẩm Chi, có tóc.
Sau đó, cha già của nàng, người coi nàng là bảo bối, là mụn cơm duy nhất
của ông đã chết rồi. Nói đúng hơn là không cẩn thận đụng phải tảng đá,
đầu rơi máu chảy.
Có giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống từ khóe mắt nàng.
Đường Hoan hoang mang sờ nó. Kì lạ, sau khi tiếp nhận trí nhớ, mặc dù cũng
tiếc thương thay cho Cẩm Chi cũ nhưng nàng không muốn khóc a. Cẩm Chi là Cẩm Chi, chỉ là một ảo ảnh giả dối trong mộng của Tống Mạch, cũng giống như tiểu ni cô kia, các nàng tồn tại chỉ vì cho nàng một thân phận để
nàng quyến rũ Tống Mạch, nhưng tại sao nàng lại vì những ảo ảnh đó chảy
nước mắt?
Đúng rồi, Tống Mạch…còn là vị nhị thúc trên danh nghĩa kia của nàng ư?
Chắc cũng sắp 30 rồi?
Già rồi a!
Đường Hoan khiếp sợ mở to mắt, muốn đi gặp nhị thúc “tốt” của nàng. Tuy trong trí nhớ có tồn tại hình bóng nhị thúc nhưng nàng vẫn muốn nhìn tận mắt.
Thấy nàng mở to mắt nhìn xung quanh, Trương thẩm thẩm đau lòng trấn an nàng: “Cẩm Chi tìm nhị thúc của con à? Đùng nóng vội đừng nóng vội, đã sớm có người đi tìm cậu ấy rồi, sẽ lập tức đến a. Cẩm Chi à, con đừng dọa
thẩm, con còn như vậy, cha con ở trên trời cũng không yên lòng!”
Nước mắt của bà rơi trên mặt Đường Hoan, Đường Hoan chợt bừng tỉnh. Đúng
vậy, Cẩm Chi không phải là nàng, nhưng hiện giờ nàng lại là Cẩm Chi, cha ruột đã chết, nàng sao có thể không đau lòng? Giấc mộng lần này khác
với lần trước, người canh rừng Tống Mạch không biết tiểu ni cô cho nên
nàng có giả vờ nhu nhược trước mặt hắn hoặc làm mấy chuyện xấu sau lưng
hắn cũng được nhưng lần này hai người lại là quan hệ thúc cháu, cùng
nhau sinh hoạt mười năm, cho dù năm năm này
Tống Mạch chuyển ra
ngoài, hai người bọn họ hầu như mỗi ngày đều gặp mặt, nếu nàng đột nhiên thay đổi tính tình, nhất định Tống Mạch sẽ hoài nghi?
Nghĩ đến đây, Đường Hoan chợt gạt Trương thẩm ra, bổ nhào tới bên thi thể, vùi đầu khóc to.
Thực ra nàng nghĩ mình sẽ phải giả vờ khóc nhưng nào ngờ, vừa đến gần thi
thể cha Tống, nước mắt nàng không khống chế được mà chảy ra, trong lòng
có nỗi bi ai không thể tả nổi. Ngay cả hình ảnh
Tống Mạch
trong đầu nàng cũng biến thành hình ảnh cha Tống, ông mỉm cười xoa đầu
nàng, mỉm cười kể chuyện cổ tích cho nàng, từ nhỏ đến lớn, tựa như chính nàng trải qua vậy.
Đường Hoan buông tha cho bản năng giãy dụa phản kháng của mình, nếu thân thể này muốn khóc, vậy nàng sẽ khóc.
“Cha…”
“Đại ca!”
Giữa một rừng tiếng thở ngắn than dài, chợt có giọng nói hùng hậu của nam
nhân từ xa xa truyền vào trong tai, Đường Hoan nghẹn ngào ngẩng đầu, chỉ thấy thôn dân tự động tách ra một khe hở, có một nam nhân mặc áo vải
thô đang vội vàng chạy tới. Đến gần bên, hắn sững sờ bước chậm lại, sau
đó chợt chạy nhanh tới, quỳ gối đối diện nàng, ánh mắt đau đớn kịch liệt nhìn khuôn mặt cha Tống.
Đường Hoan kinh ngạc nhìn Tống
Mạch. Nam nhân trước mắt nàng đã gần 30, nhưng thoạt nhìn không hề già,
so với người canh rừng, hắn đen hơn một chút, khuôn mặt lạnh lùng anh
tuấn hơn một chút, càng khiến cho người ta có cảm giác trầm ổn nội liễm, như gió như núi.
Thật sự hắn một chút cũng không nhớ được sao?
Đường Hoan chậm rãi mở miệng gọi, “Nhị thúc?”
Tống Mạch thu lại bi ai trong mắt, khó khăn dời tầm mắt khỏi gương mặt đại
ca, nhìn cháu gái hai mắt đẫm lệ nhìn mình, ánh mắt vừa bất lực lại đáng thương, hắn áp chế nỗi đau thương quá lớn trong lòng, nâng tay, lau đi
nước mắt của nàng: “Cẩm Chi đừng sợ, còn có nhị thúc bên con…”
Đường Hoan cúi đầu khóc.
Nhị thúc, có thúc ở đây, ta một chút cũng không sợ.