Tiện phụ?
Đường Hoan có chút hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, Tống Mạch cũng, cũng biết mắng
chửi người khác sao?
Không nói tới Tống nhị thúc ngàn y trăm thuận với Cẩm Chi, kể cả Tống canh
rừng cho dù bị nàng làm loạn tới mức khó chịu, nhiều lắm cũng chỉ phát
mông nàng hai cái, chưa từng mắng nàng chút nào…
Xem ra Tống đồ tể cảm ghét Thủy Tiên cũng không hề ít đâu!
Buông quạt tròn trong tay, Đường Hoan u ám nhìn gã nam nhân đang nhìn mình
với ánh mắt khinh bỉ, nàng từ từ đi đến bên hắn, cuối cùng dừng lại
trước cái thớt, giọng nói réo rắt thảm thiết: “Tống Mạch, chàng biết ta
thích chàng, chàng không thích ta thì thôi đi, cần gì phải làm người
khác tổn thương đến vậy? Ta bình thường có chút hành động quá trớn với
người khác, nhưng chàng nói xem đối với một quả phụ như ta, không xuất
đầu lộ diện làm sao có thể nuôi sống mình được? Ta tự nhân mình không có làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý, vậy vì sao ta lại là tiện
phụ? Bởi vì ta để nam nhân vào nhà sao? Tống Mạch, bọn họ đều là ta dùng để chọc tức chàng, chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc chàng có thể ghen chút
nào không, thực ra ta cũng chỉ uống với họ hai ly rượu, cái gì cũng
không làm, chàng đừng coi là thật! Ồ, ta biết rồi, chàng để ý chuyện ta
quá thân thiết với nam nhân khác nên tức giận mới mắng ta như vậy, có
phải không? Chàng nên nói sớm chứ, chàng mà nói sớm ta liền…”
“Cút, còn ở trong này nói linh tinh, đừng trách ta không khách khí.”
Tống Mạch thực sự không thể ngờ được da mặt của quả phụ này có thể dày đến
mức này, thấy nàng vẫn không để ý tới sắc mặt của hắn còn muốn tiếp tục
lải nhải, hắn hét lớn một tiếng ngắt lời nàng, trợn mắt nhìn nàng.
“Chàng lớn giọng như vậy làm gì?”
Đường Hoan sợ hãi thụt lùi từng bước, mắng hắn một câu rồi lập tức đổi quạt
tròn sang bên tay trái che bên trái lại, tay phải nâng lên chạm vào cổ
áo, khẽ kéo kéo nới lỏng trước mặt Tống Mạch, quyến rũ nhìn hắn: “ Chàng định không khách khí thế nào? Tống Mạch, chàng có khí khái nam tử như
vậy, thật sự khiến ta càng ngày càng thích chàng. Chỉ tiếc rằng bây giờ
là ban ngày, trên đường nhiều người hiếu kì, chúng ta sẽ không tiện. Hay là đến tối chàng trèo tường tới tìm ta, hoặc là ta tới tìm chàng, để
cho chàng trút giận lên ta? Yên tâm, thân thể này của ta là trong sạch,
chàng tự mình kiểm tra, sẽ biết Thủy Tiên vì chàng mà thủ thân như
ngọc!”
Tay khẽ kéo, lộ ra một mảng da thịt trắng mịn như
tuyết, vì còn có quạt tròn che khuất, hơn nữa nàng đứng rất khéo nên
ngoại trừ nam nhân ở đối diện thì không có ai có thể nhìn thấy cảnh này.
Từ lúc nàng kéo áo ra Tống Mạch đã xoay người đi, nhắm mắt, giọng nói càng thêm lạnh lùng:
“Ngươi còn có cảm thấy…”
Đường Hoan cười khẽ bước lên, nghiêng đầu nhìn hắn, “Cảm thấy thẹn ư? Đương nhiên là không.
Chàng lạnh lùng như thế, nếu da mặt ta không dày làm sao có thể theo đuổi
chàng được đây? Nhưng mà Tống Mạch, chàng yên tâm, cử chỉ hư hỏng này,
ta chỉ làm với một mình chàng. Thế nào, buổi tối ta tới tìm chàng nhé?”
“Cút!”
Tống Mạch hất tung quạt tròn đi, mắt như lưỡi dao phóng thẳng về phía nàng,
giống như cảnh cáo nàng nếu còn dám tiếp tục lải nhải, hắn nhất định sẽ
lấy dao chém nàng.
Hắn quát to như vậy, khiến cả con đường như tĩnh lặng lại.
Từ lúc Đường Hoan tới đây tìm Tống Mạch, có khá nhiều người xung quanh
luôn để ý tới tình hình bên này. Bây giờ Tống đồ tể lạnh lùng quát tháo
tiểu quả phụ, câu nào câu nấy chấn động tinh thần, người đi đường đều
phải dừng lại, người bán hàng thì quên cân đong, người mua cũng không
vội vã thúc giục, tất cả đều hưng phấn tò mò nhìn hai người chăm chú.
Một người là phụ nhân lẳng lơ nhất trấn, một người là đồ tể lạnh lùng vô cảm, cũng không biết làm sao mà hai người này lại cãi nhau?
Nếu là nữ nhân khác, bị người ta hất đồ đi trước mặt mọi người, hẳn đã sớm
xấu hổ giận dữ chực khóc, nhưng mặt Đường Hoan còn chẳng đỏ lên chút
nào, nàng đi ra đường nhặt quạt tròn lên, phủi đất đi, sau đó một tay
chống eo, một tay phe phẩy quạt, cứ như vậy đứng trên đường mà quát,
“Tống Mạch, huynh đúng là người không thể nói lí được! Chúng ta tốt xấu gì
cũng là hàng xóm, đêm đó ta bị người bắt nạt, ít nhiều gì cũng nhờ huynh ở tường bên quát lớn mới dọa hắn chạy, trong lòng Thủy Tiên thật sự
biết ơn huynh! Chỉ có điều mấy hôm trước ta vẫn hôn mê bất tỉnh, không
thể nào tới cửa nói lời cảm ơn. Hôm nay ta khó khăn lắm mới từ quỷ môn
quan trở về, cái gì cũng chưa làm, cố chạy tới đây nói lời cảm ơn huynh
trước. Huynh nhìn trên đầu ta vẫn còn băng vải trắng này , chỉ bằng phần tâm ý này thôi, huynh cũng không nên đối với ta như vậy chứ! Bây giờ ở
trước mặt mọi người, ta nói rõ cho huynh biết, huynh bảo ta ngủ với
huynh một đêm, đó là chuyện không có khả năng, ta còn phải thủ tiết với
tướng công ta, nhưng hôn huynh một cái thì ta có thể chấp nhận, thế
nào?”
Lời vừa nói ra, quần chúng ồ lên, thầm thì chỉ trỏ.
Đường Hoan đắc ý phe phẩy quạt tròn, khiêu khích nhìn về phía Tống Mạch.
Tống Mạch nhíu mày, nhìn nữ nhân kiêu ngạo đứng ở kia, đáy mắt hiện lên vẻ
nghi hoặc. Trước kia quả phụ này cũng đeo đuổi hắn, bị hắn trừng mắt một cái, quả phụ đã không chịu nổi, sau đó cũng có khiêu khích nhưng cũng
chỉ dám ném hòn đá nhỏ qua tường quấy rối, hắn không muốn ầm ĩ với một
quả phụ nên mới không dạy dỗ nàng. Nhưng mà vì sao hôm nay nàng lại đột
nhiên trở nên … không biết xấu hổ đến vậy?
“Tùy ngươi nói cái gì.”
Đối mặt với cái nhìn nghi kỵ khinh bỉ của mọi người, Tống Mạch cũng chẳng
thèm giải thích. Giằng co chửi bới với một phụ nhân chanh chua, hắn
khinh thường làm chuyện này vì vậy hắn xoay người, tiếp tục làm việc của mình.
Động tác của Đường Hoan chợt khựng lại.
Đã
chửi mắng, nàng không sợ đối thủ chửi lại, không sợ đối phương mắng lại
mà nàng còn có thể dùng giọng lớn hơn nữa mắng ngược trở về, hoàn toàn
đánh bại đối thủ. Nhưng nàng sợ nhất là gặp loại như Tống mạch, nếu hắn
đỏ mặt ấp úng không nói nên lời, đó chứng minh hắn đang chột dạ. Nhưng
sắc mặt hắn chẳng có chút thay đổi nào, nửa câu giải thích cũng không
có, hoàn toàn coi nàng thành chó điên cắn loạn, điều đó sẽ khiến người
ta nghi ngờ nàng nói dối.
Nàng lại đi tới trước cửa tiệm
thịt, vô cùng oán giận nói: “Được rồi được rồi, mỗi lần nói không lại
huynh đều làm bộ dạng này với ta. Bỏ đi, không nói tới cái đó nữa, Tống
Mạch, chặt cho ta hai cân sườn, đầu ta bị thương, muốn đun chút canh tẩm bổ.”
Tống Mạch vẫn quay lưng về phía nàng, nghe nàng nói
thế, hắn buông việc trong tay, cầm lấy con dao phay sắc bén buổi sáng
mới mài xong, xoay người, từ từ đi về phía cái thớt.
“Này, mấy người nhìn ánh mắt của Tống đồ tể đi, có phải hắn muốn chặt tiểu quả phụ không?”
“Chắc là không đâu, cho dù tiểu quả phụ nói bịa đặt linh tinh thì cũng đâu
tới mức phải chặt người ta? Chúng ta có nên tới khuyên nhủ không? Nháo
thành tai nạn chết người cũng không phải chuyện tốt gì?”
“Câm miệng đi, vợ chồng son người ta liếc mắt đưa tình, liên quan gì tới lão già nhà ông. Đi thôi, nhàn rỗi không có việc gì thì lau lại bên trong
bàn lần nữa đi!” Người phụ nhân đứng sau nổi giận đùng đùng đi tới, kéo
tướng công mình về cửa hàng. Trước khi vào trong, bà chủ đó còn hung
hắng trừng mắt với bóng lưng Đường Hoan, thầm nghĩ con hồ ly tinh này
nên bị ai đó chém chết đi mới tốt, tỉnh dậy một cái là ra ngoài câu hồn
nam nhân.
Đường Hoan cũng không tin Tống Mạch sẽ xúc động tới mức có thể chém nàng, làm như không nhìn thấy ánh mắt hung ác của hắn,
nàng cúi đầu, tay lật lật miếng sườn lợn đặt trên thớt, cuối cùng chỉ
vào một chỗ rồi bảo: “Chỗ này đi, huynh chặt nhỏ cho ta.”
Vừa dứt lời, con dao phay đã nhanh chóng chặt xuống chỗ tay nàng mới chạm vào.
Hai mắt Đường Hoan híp lại, tay không một chút run rẩy, vẫn vững vàng đặt
trên miếng sườn, giọng nói nhỏ nhẹ ái muội: “Tống Mạch, nếu huynh dám
chém vào tay ta thật, vậy sau này chúng ta làm việc sẽ giảm bớt rất
nhiều lạc thú đấy.”
Cho tới khi nàng nói xong, con dao phay
vẫn dừng trên mu bàn tay nàng một lúc lâu, lưỡi dao sắc bén chỉ cách làn da mềm mại chưa tới một ngón tay.
Đường Hoan cười quyến rũ, “Nhìn đi, ta biết huynh không nỡ mà, Tống Mạch, đêm nay…”
“Bỏ tay ra.” Tống Mạch cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng đáp trả.
Lúc này Đường Hoan cũng biết điều mà thu tay lại, nàng vui sướng rụt tay
về, quay đầu cho những người trên đường tò mò vây xem một cái liếc mắt
thật quyến rũ, vô cùng hả hê.
Tống Mạch không nhìn nàng, giơ
tay chặt xuống, nhanh chóng chặt xong sườn, vừa đúng hai cân sườn. Gói
lại xong xuôi, hắn đặt bao giấy dầu ở trên thớt, “Hai chỉ.”
(10 chỉ = 1 lạng bạc)
“Hai chỉ?” Đường Hoan trợn to mắt, “Tống Mạch, đừng cho là ta không biết ở
chỗ này huynh bán bao nhiêu tiền một cân sườn, vì sao huynh bán cho
người ngoài là 30 đồng mà bán cho ta lại là 1 chỉ một cân?”
Tống Mạch lấy vải lau tay, “Mua thì cầm lấy, không mua thì cút.” Khuôn mặt tuần tú không có chút cảm xúc nào.
Đường Hoan ôm bụng cười to, “Ha ha, Tống Mạch, huynh, huynh không hổ là tên
giết heo bán thịt, quả nhiên, quả nhiên rất biết làm ăn! Được, ta mua,
hai chỉ thì hai chỉ, chỉ cần huynh vui vẻ, đừng nói là hai chỉ, cho dù
có là hai lạng bạc ta cũng dám mua.” Tức giận nhưng không đánh lại nàng
nên mượn miếng sườn trả đũa lại nàng, gã đồ tể này sao có thể buồn cười
như vậy chứ!
Trong con mắt khác nhau của mọi người, Đường
Hoan ném bạc vụn lên trên thớt, nhân lúc Tống Mạch cầm lấy, nàng nhanh
chóng sờ tay hắn một cái, “Tống Mạch, huynh như vậy làm ta càng ngày
càng thích huynh, thích đến mức không ngại mùi thịt sống trên tay
huynh!” Dứt lời, trước khi hắn có thể chém chết mình, nàng cầm lấy túi
sườn nhanh chóng rời đi.
Tống Mạch không có chút phản ứng nào, hắn lau tay, giương mắt quét về phía mọi người: “Các vị muốn mua cái gì?”
Mọi người sửng sốt, ngươi đùn ta đẩy, lập tức giải tán.
Ai đến mua thịt đâu? Người ta tới là muốn xem trò hay thôi!
Đợi người bên ngoài tản đi hết, Tống Mạch không nhịn được liếc mắt về phía tiệm cơm bên kia, nhíu mày.
Nữ nhân không để tâm tới thể diện lại không màng sống chết kia, nếu còn
tiếp tục tới dây dưa, hắn nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ lại đè nàng ta
xuống đánh một trận?
Đường Hoan ở bên kia mang theo vẻ mặt
tươi tắn trở về tiệm cơm, Thang Viên vẫn còn sợ hãi: “Phu nhân, vì sao
người lại to gan như vậy, nếu Tống đồ tể nhẫn tâm thật thì…”
“Không có việc gì không có việc gì, không phải ta vẫn khỏe mạnh đứng đây sao.
Được rồi, mau bảo phòng bếp đưa đồ ăn lên, nếu còn không ăn cơm nữa ta
sẽ chết đói thật đấy.” Đường Hoan lại ngồi vào cái bàn ngay cạnh cửa,
xua tay thúc giục. Nàng để Thang Viên lại là vì muốn nàng ấy làm việc
cho nàng chứ không phải muốn nàng ấy quản giáo nàng.
Chờ khi
Thang Viên rời đi, Đường Hoan căn dặn một đứa tiểu nhị, “Về sau vị trí
này chỉ để cho ta ngồi, cứ cho khách tới ngồi chỗ khác đi.”
Tiểu nhị vô cùng khó xử: “Bà chủ, nếu, nếu tất cả các bàn khác đều đã đầy
thì phải làm sao?” Chỉ nghe nói tới đại tửu lâu giữ phòng riêng chứ nào
có tiệm cơm nhỏ giữ bàn ăn, lại còn do bà chủ mình chiếm? Rốt cuộc bà
chủ còn muốn làm ăn nữa không!
Đường Hoan trừng hắn: “Ta đã
bảo là giữ cho ta thì cứ giữ cho ta, cho dù ảnh hưởng tới tiền lời thì
cũng là ta kiếm thiếu đi chút tiền, ngươi lo lắng vớ vẩn cái gì?”
Tiểu nhị vô cùng oan uổng: “Con đây không phải là lo thay bà chủ sao…”
Đường Hoan xua tay đuổi người: “Đi đi, mau đi làm việc của ngươi đi, đừng
đứng chắn trước mắt ta nữa.” Dứt lời nàng lại nhìn về phía Tống Mạch bên đối diện, đúng lúc thấy Tống Mạch cũng đang nhìn về phía bên này, Đường Hoan lập tức đáp lại hắn bàng một nụ cười tươi xán lạn nhiệt tình, nàng vẫy tay với hắn, ý bảo hắn mau lại đây ăn cơm. Đáng tiếc tay nàng vừa
mới giơ lên, Tống Mạch đã bước vào trong rồi.
Đường Hoan
thuận thế đổi thành một tay chống má, khóe môi vẫn mang theo ý cười như
cũ, tầm mắt chuyển trở về, chợt dừng lại trên người nam tử mặc áo bào
màu xanh.
Lâm Phái Chi sâu xa nhìn nàng , vẻ mặt ảm đạm tổn
thương: “Thì ra Thủy Tiên thích tên đồ tể kia, thà mất tiền lời cũng
muốn nhìn ngắm người từ xa.”
Dứt lời, chưa để Đường Hoan nói
gì hắn đã lập tức đi tới, ngồi xuống bên phải Đường Hoan, thấy dải lụa
trắng trên trán Đường Hoan, vừa đau lòng lại buồn bã nói: “Đêm đó ta say rượu hồ đồ, làm nàng bị thương. Đã nhiều ngày nay ta vẫn thấy thẹn
trong lòng, muốn tới thăm nàng nhưng lại sợ chọc nàng giận. Hôm nay thật sự là không nhịn được nữa mới lại đây trông chờ vận may, mong có thể
gặp nàng, ai ngờ Thủy Tiên của ta đã nhanh chóng thích người khác rồi?”
Khuôn mặt gã nam nhân này trắng nõn tuấn tú, đôi mắt hoa đào phong lưu đa
tình, lời tán tỉnh từ trong miệng hắn nói ra, cho dù có là giả, chỉ cần
nhìn vào mắt hắn, hơn phân nữa cũng có thể bị hút vào, vùi sâu không thể tìm thấy lối ra.
Cũng là mặt hàng tốt đó nha!
Đường Hoan thật lòng khâm phục Thủy Tiên, gã nam nhân trước mắt tốt như vậy
thì không muốn, thế mà lại khăng khăng một lòng với khối băng Tống Mạch
kia!
Tình cảm quả nhiên là một điều không thể lí giải…
Khẽ cười một tiếng, Đường Hoan nhíu mày nhìn hắn: “Nhìn một lần, lời này
của Lâm thiếu gia thật là dễ nghe, nhưng nếu đêm đó ta bạc mệnh chết
thật, vậy Lâm thiếu gia sẽ thế nào?”
Lâm Phải Chi thâm tình
ngắm nhìn nàng: “Nếu Thủy Tiên thật sự vì ta mà chết, vậy ta đây sẽ đi
cùng nàng, làm một đôi uyên ương chốn âm phủ.”
Còn có thể nói ra mấy lời này nữa cơ chứ…
Đường Hoan mỉm cười nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, ngón tay
đi đến khóe mắt hắn, tiếc hận đáp: “Đôi mắt của ngươi đúng là đẹp thật
nhưng đáng tiếc cho dù nhìn vào nó, ta cũng không thể tin ngươi được.
Lâm thiếu gia, ngươi vẫn nên tỉnh lại đi, bây giờ ta chỉ thích Tống Mạch thôi, đối với ngươi, một chút hứng thú cũng không có.”
Lâm Phải Chi cầm tay nàng, ái muội vuốt ve, “Nhưng ta lại càng thích nàng hơn, vậy làm sao đây?”
***
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, hôm trước có bạn bảo đồ tể đẹp trai là
không có logic? Nhưng mà thực ra đẹp trai đâu có phân biệt nghề nghiệp
hay giai cấp gì, trước đây không phải còn có trai đẹp bán thịt dê sao?
Hehe, cho nên giờ đây chúng ta cũng có trai đẹp bán thịt lợn, rất có
logic mà!