Phật đường vừa tối lại vừa tĩnh lặng, gió đêm theo cửa sổ thổi vào, rất lạnh.
Minh Tâm quỳ gối trên bồ đoàn, cả gáy đầy mồ hôi, nhưng vẫn không ngừng cầu xin Phật tổ phù hộ cho Minh Tuệ.
“Két” một tiếng, có người đẩy cửa gỗ đi vào.
Minh Tâm sợ tới mức kêu lên, run run quay đầu, nhận ra hình dáng mảnh khảnh
kia chính là Minh Tuệ, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Không bị ai
nhìn thấy chứ?”
Đường Hoan lắc đầu, xoay người đóng cửa lại,
ôm bụng đến bên cạnh Minh Tâm. Ở đó trải 12 chiếc bồ đoàn, chính là do
nàng tự lấy trải ra. Hơn nửa đêm rồi, mệt mỏi cộng thêm đói bụng đã cả
ngày, còn bắt nàng quỳ cả đêm sao?
Nằm mơ đi!
Minh Tâm nguyện ý quỳ ở đó là do nàng ấy ngốc, Đường Hoan mới không thèm chịu khổ thế đâu.
Nàng mệt mỏi nằm xuống, cuộn mình thành hình con tôm. Không có cách nào,
nàng đã đói cả ngày rồi, ngay cả nói cũng không có sức nói, ôm bụng giữ
chút hơi còn có thể dễ chịu hơn một tẹo.
Nàng như vậy, Minh Tâm không cần hỏi cũng biết, Minh Tuệ nhất định chẳng trộm được thứ nào ăn.
Cũng đúng, trong am chưa bao giờ nấu nhiều cơm, các tiểu ni cô bình thường
cũng chỉ có thể ăn no lưng lưng. Nàng với Minh Tuệ về muộn như vậy, cho
dù có thừa bánh bao với cháo trắng cũng đã bị các sư tỷ chưởng quản
phòng bếp ăn hết rồi. Sư phụ không nói lời nào, làm sao người ta có lòng để lại cho các nàng?
Nhưng mà nàng cũng không ngờ Minh Tuệ
lớn mật đến thế, trước kia tuy nàng ấy cũng rất cơ trí nhưng vẫn luôn
nhất nhất nghe lời sư phụ nói.
Nhìn theo bóng dáng đang nằm ở đó, nếu nói lòng không có hâm mộ là không thể nào. Nhưng nàng cũng
không dám nằm xuống, nàng không có can đảm như Minh Tuệ.
Bụng đói kêu vang, Minh Tâm không có khí lực nghĩ ngợi gì nhiều, nàng cố gắng vững vàng quỳ, tiếp tục yên lặng niệm kinh.
Đường Hoan nhắm mắt lại, một chút buồn ngủ cũng không có.
Nếu hôm nay không gặp Tống Mạch, Tĩnh Từ sư thái phạt nàng như thế, còn không cho cơm ăn, nàng chắc chắn sẽ trốn.
Thế mà cố tình nàng lại gặp.
Am Ngọc Tuyền ở phía tây cánh rừng, Tống Mạch là người giữ rừng, cho dù
hắn không có ý hỏi thăm, chuyện lớn gì ở am Ngọc Tuyền làm sao lọt qua
lỗ tai hắn được. Nếu Đường Hoan không ngoan ngoãn nhận phạt mà cứ chạy
trốn trước rồi chờ thời cơ quyến rũ Tống Mạch, e rằng ni cô ** nhất
định sẽ phái người đi tìm nàng, thậm chí còn tố cáo nàng với quan phủ.
Đến lúc đó Tống Mạch sẽ biết, lấy tính tình thành thật của hắn nhất định sẽ cho nàng là ni cô phá giới không tuân thủ quy củ, đến lúc đó thanh
danh của Đường Hoan đã bị phá hỏng, muốn tiếp cận hắn lại càng thêm khó.
Đường Hoan thật sự rất muốn khóc!
Tĩnh Từ sư thái thật sự rất tàn nhẫn! Tận bốn lu nước đó.
Trước kia trong am đều sắp xếp hai tiểu ni cô gánh nước, gánh trọn vẹn hai
canh giờ từ giờ Dần đến giờ Thìn (3 – 9 h). Nay bắt một mình nàng làm,
cho dù nàng dậy từ lúc trời chưa sáng, cho dù nàng có khỏe mạnh mười
phần cũng phải gánh đến hết buổi trưa đi!
Có cho người sống không đây, số mạng ni cô đều khổ như vậy sao!
Đường Hoan không ngừng nguyền rủa Tĩnh Từ sư thái … trong lòng, rủa bà ta đời đời kiếp kiếp đều làm ni cô, vĩnh viễn cũng không được thưởng thức tư
vị của nam nhân.
Mắng xong nàng lại đem lửa giận ngập tràn chuyển lên người Tống Mạch.
Là hắn một kiếm hại nàng vào trong mộng chịu khổ, là hắn bỏ dở nửa chừng hốt hoảng chạy trốn.
Về phần nguyên nhân chân chính của 9 giấc mộng xuân này, là một hái hoa
tặc, Đường Hoan tuyệt đối không thừa nhận lỗi sai của mình.
Miên man suy nghĩ, mắng đến mắng đi thế mà cũng mơ mơ màng màng ngủ được.
Giống như vừa mới ngủ có một lát, Minh Tâm đã đẩy nàng: “Minh Tuệ, dậy thôi,
nếu không gánh nước xong trước giờ thìn tỷ sẽ bị phạt đấy!”
Đường Hoan lật người nhưng vẫn nằm trên bồ đoàn: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Hẳn là giờ sửu rồi. Minh Tuệ, tỷ mau đứng lên đi, nếu chậm trễ nữa, muội
chỉ có thể giúp tỷ có nửa canh giờ. Bây giờ gánh luôn, cả hai chúng ta
cùng nhau gánh, đến giờ dần là có thể đổ đầy rồi, đến lúc đó, sư phụ
thấy chúng ta chịu khó, nói không chừng còn cho chúng ta điểm tâm ăn.”
(giờ sửu: 1-3h
Giờ dần: 3-5h
Giờ thìn: 7-9h)
Giờ sửu, cho dù trời mùa hè mau sáng, bây giờ cũng vẫn tối đen đi?
Sờ soạng đi gánh nước, Đường Hoan sợ rằng nàng sẽ trượt chân ngã xuống núi mất!
“Không cần, không cần muội giúp đâu, muội tiếp tục niệm kinh đi, đến giờ dần thì gọi tỷ, một mình tỷ gánh đến trưa là được.”
Minh Tâm sửng sốt, “Như vậy sao được? Buổi sáng chúng ta còn phải quét tước đình viện, còn phải niệm kinh nữa!”
Đường Hoan không kiên nhẫn đáp: “Mặc kệ, dù sao bây giờ muội cũng đừng gọi tỷ dậy, sư phụ bắt tỷ gánh nước, tỷ không chậm trễ để giờ ngọ mọi người có nước mà dùng là được. Đùng gọi tỷ nữa, gọi nữa tỷ sẽ nói cho sư phụ
muội suýt chút nữa bị lưu manh khi dễ đấy!”
Niệm kinh? Xí, gánh nước thì nàng còn có cơ hội gặp Tống Mạch chứ niệm kinh thì chỉ có thể ngồi yên trong am ni cô thôi.
Nàng vô lại như thế, Minh Tâm cũng không còn lời nào để nói, chỉ đành âm thầm thay sư tỷ mình sốt
ruột.
***
Buổi sáng hôm sau, Đường Hoan ngủ nghê đầy đủ gánh hai thùng nước xuống núi. “Minh Tuệ” trước kia đã từng gánh nước, xuống núi nhanh leo núi chậm,
chắc cần chừng hai khắc đi. (30p)
Am Ngọc Tuyền cũng không có danh tiếng gì, ở trong tổng cộng có chưa đến 20 ni cô, bình thường đều
dậy muộn. Đường Hoan vưà gánh vừa nghỉ, trước khi đến giờ ăn điểm tâm đã đổ đầy một lu, trời lúc này đã sáng rồi.
Tĩnh Từ sư thái
phát hiện nàng không nghe lời, giận dữ, phạt nàng về sau không được làm
việc gì khác, tất cả việc nặng trong am đều giao cho nàng. Buổi sáng nấu nước, buổi chiều lên núi đốn củi, buổi tối phải quỳ trong phật đường
hai canh giờ mới có thể ngủ.
Đường Hoan một chút cũng không
màng. Hiện giờ nàng cần nhất chính là cơ hội ra ngoài, chỉ cần nàng sớm
hái được Tống Mạch, sẽ không cần sợ Tĩnh Tư sư thái. Bà già đó, bà ta
nghĩ rằng có thể phạt nàng cả đời sao? Chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nếu cảnh trong mơ không chân thật như vậy thì tốt rồi.
Đường Hoan ngồi bên bờ sống, nhìn hai bàn tay sưng đỏ lên, ủy khuất muốn khóc.
Nghĩ thì rất hùng dũng nhưng khi làm thật thì mệt mỏi quá! Nhất là cái thân
thể hiện giờ của nàng, gánh hai thùng nước mà hai chân đi trên đường đều run lên.
Đường Hoan thở dài thật dài, quay đầu nhìn về phía khu rừng bên cạnh. Trời đã sáng rồi, vì sao vẫn chưa gặp được Tống Mạch.
Quên đi, vẫn là mau mau trở về chút, giờ ăn điểm tâm đã quá rồi, cho dù có là bánh bao, nàng cũng muốn ăn.
Đường Hoan tiếp tục gánh nước, lắc lắc lư lư đi trở về.
Đường núi quanh co, cành cây bên đường còn đâm xiên ra ngoài đường, Đường Hoan đi thật cẩn thận, không tránh khỏi thở hồng hộc.
Đi rồi lại đi, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Có phải là Tống Mạch không?
Nhìn chằm chằm ngã rẽ trước mặt, Đường Hoan nghĩ ngợi một lát, sau đó nàng
đặt thùng nước xuống, co chân ôm đầu gối ngồi xuống cạnh đó, giấu mặt
trong lòng bàn tay, nho nhỏ thút tha thút thít. Tốt nhất nên là Tống
Mạch, nếu không phải Tống Mạch, nàng có diễn trò cũng uổng công.
Vì thế, khi Tống Mạch mang theo hai con thỏ xám đi tới, chỉ thấy một tiểu ni cô ngồi dưới tán cây, dường như đang khóc.
Hắn thoáng nhìn qua sau đó lập tức bối rối dời tầm mắt.
Y phục trên người ni cô nào cũng giống nhau, Tống Mạch cũng không biết ni cô kia là ai nhưng không hiểu vì sao, vừa mới thoáng thấy bóng người,
hắn liền nghĩ tới tiểu ni cô hôm qua gặp, chính là tiểu ni cô hại hắn
trằn trọc một đêm cũng không tài nào ngủ được.
Tống Mạch mím môi, không chớp mắt đi thẳng về phía trước.
Là ai thì cũng không liên quan, hắn đi đường hắn là tốt rồi, hai người bọn họ chẳng liên quan gì tới nhau.
Khoảng cách càng ngày càng gần, bước chân Tống Mạch càng thêm nhanh hơn.
Tuy Đường Hoan chôn mặt trong lòng bàn tay nhưng từ khe hở cô vẫn nhìn thấy ống quần của nam nhân với đôi giày vải.
ở gần đây chỉ có một người nam nhân là Tống Mạch, người bước tới rất có khả năng là hắn.
ngay tại lúc người nam nhân kia chỉ còn cách nàng năm bước chân, Đường Hoan
dụi dụi mắt, nâng gánh nước lên, làm bộ muốn tiếp tục lên núi. Chẳng
qua, khi xốc gánh nước lên, quay ra, nàng vô tình nhìn thoáng qua phía
trước mặt, “Tống thí chủ?” Thùng nước trong tay bỗng “bùm” một tiếng rơi xuống, nước văng ra khắp nơi, chảy dài trên đường núi, thấm ướt một
khoảng đất rộng.
“A…”
Đường Hoan gấp gáp chạy tới nhặt lại thùng nước bị đổ, lại không cẩn thận trượt chân ngã về phía trước.
Tống Mạch không kìm được vươn tay ra, bàn tay đã vươn ra nhưng trong lòng chợt do dự, rốt cuộc hắn vẫn không đỡ nàng.
Đường Hoan thành công ngã lộn đầu xuống đất.
Nàng kinh ngạc, không ngờ rằng nam nhân mới ngày hôm qua còn nhiệt tình giúp đỡ thế mà hôm nay lại không hề đỡ nàng. Nhưng mà nàng lại nhanh chóng
thay đổi chiến lược, một tay xoa xoa mắt cá chân, chỉ để sườn mặt đối
diện với Tống Mạch, đỏ mặt nói: “Minh Tuệ vụng chân vụng tay, đã để Tống thí chủ chê cười.” Trong giọng nói không giấu được ngượng ngùng và bất
an của bản thân khi gặp hắn, cũng có sự khẩn trương lo sợ khi giáp mặt
với người khác.
Tuy Tống Mạch kìm nén mình không ra tay giúp
đỡ nhưng thấy tiểu ni cô té ngã, ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo nàng, sợ
nàng lăn xuống. Mắt thấy nàng chỉ ngã ngồi ở đằng kia, Tống Mạch đang
muốn nhìn về nơi khác, bỗng nghe tiếng nàng nói.
Tầm mắt liền cứng lại.
Tia nắng rực rỡ xuyên qua cây rừng chiếu lên người nàng, mũ ni cô màu xanh
xám phía trên, càng nổi bật lên vẻ trắng nõn tinh tế của khuôn mặt nàng. Bởi vì nàng quay mặt đi nên Tống Mạch chỉ có thể nhìn thấy mi mắt như
cánh bướm của nàng rủ xuống, thấy nàng khẽ cắn cánh môi hồng nhuận, còn
có cái cằm thanh tú và cần cổ thon dài của nàng.
Cũng không
biết bởi vì nàng ngượng ngùng đáng thương hay là bởi giọng nói uyển
chuyển mềm mại của nàng mà tim Tống Mạch lại đập nhanh hơn.
Tiểu ni cô này, vì sao luôn khiến cho hắn sinh ra những cảm giác kì quái?
“Người, không có việc gì chứ?”
Lập tức bước đến có vẻ không tốt lắm, hắn cũng không tiện hỏi gì khác, trầm mặc một lúc chỉ có thể nặn ra một câu này. Nhưng làm sao có thể ngờ
được khi hắn vừa nói xong câu này, đối phương đột nhiên…khóc. Nàng không cử động gì, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, chỉ là mi mắt hình cánh bướm kia khẽ chớp vài cái, sau đó Tống Mạch liền nhìn thấy từng giọt nước
mắt trong suốt bắt đầu rơi xuống mặt nàng.
Hắn quả thực không thể ngờ được, Tống Mạch hắn thực không biết phải làm sao.
“Ngã bị thương sao?” Tống Mạch áy náy, là tại hắn vừa rồi cố ý không giúp nàng.
“Không…” Đường Hoan chậm rãi đứng lên, quay lưng lại không nhìn Tống Mạch, “Ta
không sao, Tống thí chủ mau xuống núi đi.” Giọng nói vẫn tràn đầy nức
nở.
Tống Mạch không nói gì nhưng nghĩ đến lúc vừa đến nàng cũng khóc, bây giờ lại khóc, hay là nàng đang khổ sở vì cái gì?
Trong lòng muốn hỏi nhưng lại sợ nàng nghĩ nhiều, Tống Mạch suy nghĩ một
lát, cuối cùng vẫn quyết định không muốn dây dưa quá nhiều với nàng
liền đi thẳng.
Đường Hoan choáng váng. Lạt mềm buộc chặt mà, nàng còn đang chờ Tống Mạch hỏi nàng mà, vì sao hắn lại đi thật chứ?
Ngăn hắn lại bảo hắn hỏi?
Khẳng định không được a, như vậy quá mất mặt!
Chẳng lẽ cứ thế mà thả hắn đi?
Đường Hoan tức đến hộc máu, đúng là lãng phí một thùng nước nàng dùng để diễn trò!
Nàng cắn răng nhìn chằm chằm bóng dáng lạnh lùng kia, ánh mặt chậm rãi dừng ở hai con thỏ đang lắc lư trong tay hắn.
“Tống thí chủ!” Nàng vội vàng đuổi theo.
Bước chân Tống Mạch khựng lại, nghiêng đầu nhưng không có xoay người.
Đường Hoan đứng lại bên cạnh người hắn, sợ hãi liếc hắn một cái sau đó nhìn
hai con thỏ xám bằng ánh mắt đầy thương tiếc, nhỏ giọng hỏi: “Tống thí
chủ, hai con thỏ này, là do ngươi vừa mới bẫy được sao?”
Lòng Tống Mạch còn đang vì cái thoáng nhìn đầy sợ hãi kia của nàng mà loạn,
nghe thấy vậy liền thuận miệng giải thích: “Không phải, là vừa rồi ta đi tuần trong rừng về, bắt được chúng nó mắc kẹt trong hàng rào.”
Đường Hoan nhẹ nhàng thở ra, đỏ mặt nói: “Nếu đây không phải do Tống thí chủ
bẫy được, vậy Tống thí chủ có thể tặng cho ta hai con thỏ này được
không? Ta, ta cảm thấy bọn chúng thật đáng thương, không đành lòng…” Nói được một nửa, nàng cố lấy dũng khí ngẩng đầu, thấy Tống Mạch kinh ngạc
nhìn mình, lại liên tục lắc đầu: “Cái đó, nếu Tống thí chủ không muốn,
ta cũng không dám ép buộc…ta, ta đi đây!”
Nàng xoay người định chạy đi, tựa như đứa trẻ sợ người mắng mỏ.
Đột nhiên một cánh tay rắn chắc chặn lại phía trước, Đường Hoan nghi hoặc nhìn về phía Tống Mạch.
Tống Mạch không nhìn nàng, chỉ nói: “Cho người đó.” Trước mặt tiểu ni cô đi săn thỏ, quả thực là không đúng.
Đường Hoan tiếp lấy hai con thỏ nặng trịch, thật lòng nở nụ cười: “Tống thí chủ thật sự là người tốt.”
Da mặt Tống Mạch nóng lên, vội vàng rời đi.
Đường Hoan nhìn theo bóng dáng hắn, cúi đầu sờ hai con thỏ trong tay, nghĩ
đến đồ ăn ba ngày sau đều không cần phải lo nữa, tâm trạng cuối cùng
cũng tốt hơn.
Ăn no trước đã, sau đó đi hái hắn cũng không muộn!
___^^___^^___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đổi 8 cái lu ở chương trước thành 4 cái,
hehe, để Đường Hoan một mình làm hết, chắc chắn đủ 8 giờ! Về phần nàng
có tìm được cu li hỗ trợ hay không, còn phải trông chờ vào khả năng của
nàng ~