Bị gạch ném sang, sợ bóng sợ gió một hồi.
Ở bên kia tường, nam nhân tức giận đẩy cửa đi vào, không bước vào hậu
viện nữa, mà Đường Hoan cũng không có ý định tiếp tục khiêu khích Tống
Mạch. Sắc trời đã tối, nàng phải chuẩn bị ứng phó với Lâm Phái Chi, sau
đó, nếu như không có gì ngoài ý muốn, giấc mộng này, chừng đêm nay sẽ
kết thúc.
Gõ cửa lớn Mai gia, Lâm Phái Chi vào lúc sao sáng đầy trời, đúng giờ tới thăm.
Thang Viên đi ra mở cửa, đưa người tới hậu viên rồi lặng lẽ lui về
sương phòng ở tiền viện. Phu nhân đã dặn, đêm nay nếu không có lệnh của
người thì không cho phép nàng bước vào hậu viên quấy rầy.
Lúc Lâm Phái Chi tới, Đường Hoan đang uống canh. Tay nghề của nha hoàn phòng
bếp rất tốt, canh xương ngon ngọt, vào buổi tối ngày xuân gió đêm hơi
lạnh, mới uống mấy ngụm, trên người nàng đã toát mồ hôi, cả người thư
thái.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng mỉm cười ngẩng đầu lên, “Sao trễ vậy rồi huynh mới đến? Ta đã sắp uống xong một bát rồi.”
Nàng ngồi ở dưới chân tường, cây thang bên cạnh còn treo một cái đèn
lồng đỏ. Cũng không biết có phải do ánh đèn hay là do nàng vừa uống canh nóng, khuôn mặt trắng nõn chợt ửng hồng, dải lụa trắng mềm mại quấn
quanh trán, giống như tiên nga trên cung trăng hạ phàm. Nàng lại còn có
một đôi mắt quyến rũ, chỉ thoáng liếc nhẹ qua, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để toàn thân Lâm Phái Chi nóng lên.
Không cần uống rượu, sắc đẹp đã say lòng người.
Hắn nhanh nhẹn ngồi xuống bên nàng, vô cùng tự nhiên cầm tay nàng, “Không
phải là ta tới muộn mà là tại con mèo tham ăn này lén ăn vụng trước của
ta đấy.”
Đường Hoan rụt tay về, “Buông ra, huynh như vậy sao ta còn có thể uống canh?”
“Ta bón cho nàng uống.”
Ánh mắt của nàng khi nhìn hắn quá đẹp quá mê hoặc, Lâm Phái Chi nhất thời
không nhịn được, trực tiếp ôm người vào trong lòng mình, cánh tay trái
vươn lên ôm chặt eo nàng, tay phải đè lại hai tay đang cố giãy dụa của
nàng, cúi đầu thầm thì vào tai nàng, “Ngoan nào, ta chỉ muốn ôm nàng rồi bón cho nàng, chỉ cần nàng không đồng ý, ta đảm bảo sẽ không làm cái
gì khác.”
Hơi thở nam nhân phả vào tai nàng, môi phảng phất
chạm vào vành tai nàng, lại thêm giọng nói trầm thấp êm tai của hắn,
thật sự khiến cho người ta khó có thể ngăn cản.
Đáng tiếc, mấy chiêu này chỉ đáng là trò đùa đối với Đường Hoan.
Nhưng Đường Hoan cũng không tiếp tục phản kháng. Nếu hắn làm cho nàng thoải
mái như vậy, vì sao lại không hưởng thụ chứ? Nàng chỉ cần ngăn cản không cho hắn làm bừa là được.
Ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, tay
phải Đường Hoan đặt ở thắt lưng hắn, tay trái nắm lấy ngọc bội của hắn
ngắm nghía, ngước mắt lên, thấy hắn ngơ ngẩn nhìn mình, nàng mắng hắn,
“Thất thần cái gì? Mau bón canh cho ta a, nếu để lâu, canh sẽ nguội mất. Hừ, vết thương trên trán ta vốn do huynh mà thành, nếu huynh làm trễ
nải việc dưỡng thương của ta, vậy về sau đừng hy vọng bước vào cửa của
ta nữa!”
“Cửa nào của nàng?”
Lâm Phái Chi buông tay
nàng ra, tay đặt ở lưng nàng khẽ vuốt, giọng nói đầy ái muội, “ Cửa lớn
nhà nàng ta có thể không bước vào, dù sao ban ngày ở tiệm cơm ta cũng có thể gặp được nàng… Nhưng cửa trên người nàng… ta muốn tiến vào đến chết rồi, Thủy Tiên tốt, giờ ta bón nàng uống canh, chốc nữa nàng mở cửa cho ta vào, được không?”
Đường Hoan có thể cảm giác được cái gì đang đâm vào chân nàng.
Nàng giả vờ như nghe không hiểu, “Huynh nói cái gì cơ? Trên người ta
làm gì có cửa? Được rồi, mau bón cho ta đi, đói muốn chết rồi.”
Cũng không phải là tiểu cô nương chưa lấy chồng, làm gì có chuyện nghe không hiểu đây?
Lâm Phái Chi biết nàng giả ngu, cũng may hắn không phải hạng người hấp tấp, tạm thời buông tha nàng, nâng tay cầm thìa lên, múc canh bón cho nàng.
Tư thế thân mật như vậy, cùng hành động thân mật thế này, một người đầy
bụng kĩ thuật, một kẻ lại là lão làng dạo khóm hoa, vốn là một chuyện
rất đơn giản, nhưng sau khi hai người ngươi tới ta qua, đã nhanh chóng
thay đổi không khí.
Thật vất vả mới làm chén canh thấy đáy, Lâm Phái Chi là người không chịu nổi trước tiên, bàn tay to định chui vào
trong xiêm y của nàng.
Đường Hoan tựa vào vai hắn, giữ tay hắn lại, “Khoan đã, huynh có mang theo đồ tốt tới không?”
Lâm Phái Chi cúi đầu cắn lỗ tai nàng, “Không cần vội, thứ kia đêm nay
uống mới tốt, cứ để ta hầu hạ nàng thật tốt trước đã, để cho nàng nếm
thử cái gì gọi là dục tiên dục tử.” Sau lại hôn từ cổ nàng xuống.
Gáy ngọc được hôn, cực kì thoải mái, Đường Hoan chỉ cầm tay Lâm Phái Chi
không cho hắn lộn xộn, nhưng cũng không ngăn cản hắn hôn hôn bên trên.
Sau đó nàng ngửa đầu lên, miệng khẽ hừ, ánh mắt lại lạc ở cánh cửa sổ
bằng gỗ tường bên. Người trên trấn, phần lớn đều là phụ mẫu trưởng bối ở tại đông ốc, trẻ con ở tây ốc hoặc sương phòng. Nhà nàng cũng vậy mà
nhà Tống Mạch cũng thế. Bây giờ, nàng cố tình đặt cái bàn này ở chân
tường phía tây, có thể nói là chỉ cách Tống Mạch đúng một bức tường.
Trong buổi đêm yên lặng thế này, chỉ cần hắn còn thức, nhất định sẽ nghe thấy tiếng rên nàng cố ý kêu to.
“Lâm Phái Chi, đừng như vậy, ta chỉ muốn mời huynh tới ăn canh thôi…”
Phát hiện gã nam nhân này tăng thêm lực, muốn lưu lại giấu vết trên
người nàng, Đường Hoan đẩy đầu hắn ra, lớn tiếng chống cự.
“Nói nhỏ chút!”
Lâm Phải Chi đương hôn đến vui vẻ, trên người nàng có mùi thơm của con gái, nàng lại còn da mịn thịt mềm, tất cả đều chọc cho ý chí hắn sục sôi.
Chợt nghe nàng lớn tiếng kêu lên, hắn mặc kệ tức giận, che miệng nàng
trước, “Nói nhỏ chút, đừng để người bên ngoài nghe thấy… Thủy Tiên tốt,
nàng đã dặn ta chuẩn bị đồ rồi, vì sao bây giờ lại muốn cự tuyệt ta?Nàng sờ mà xem, nếu đêm nay nàng còn không cho ta, ta sẽ chết mất.”
Đường Hoan sờ sờ, cách lớp quần, chạm vào cây gậy phình ra, không to như của Tống Mạch nhưng cũng khá.
Trong lòng nàng vô cùng tiếc hận, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, lại bổ nhào vào lòng hắn lần nữa, để hắn lấy đồ ra.
Lâm Phái Chi cho rằng da mặt nàng mỏng, muốn mượn vật đó để buông thả
mình nên lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, đổ hai viên đan hoàn vào lòng bàn tay, nhỏ giọng giải thích: “Nhìn xem, viên lớn này là cho nam
nhân uống, viên nhỏ là cho nữ nhân dùng. Thế nào, nàng uống hay để ta
đây?”
Đường Hoan không đáp lời, nàng cầm đan hoàn, đặt trước chóp mũi ngửi.
Không sai, là đồ tốt, tuy không thể nào so với đồ trong tay sư phụ
nhưng đối với người thường, đồ này đã thuộc hàng thượng phẩm. Kích tình, chứ không phải những loại đồ bại hoại tổn thương thân thể như kiếm vàng không gãy một đêm bảy lần, ngọc lộ chảy mãi không ngừng, thượng vàng hạ cám.
Đoạt lấy bình sứ trong tay hắn rồi nhét vào trong tay
áo, Đường Hoan ngước mắt nhìn hắn: “Thứ này ta cứ cầm trước, lát sau chờ xem bản lĩnh của huynh, mới quyết định dùng hay không.”
Lâm
Phái Chi vui vẻ cười: “Yên tâm, ta tuyệt đối không cho nàng có cơ hội
dùng tới nó.” Dứt lời, lại ôm nàng, định đi vào trong phòng. Lam việc ở
bên ngoài tuy cũng có chỗ sướng riêng nhưng rốt cuộc thì đây vẫn là lần
đầu tiên cùng nàng, hắn chỉ muốn thực hiện một cách trôi chảy.
Dường như Đường Hoan bị động tác của hắn làm cho giật mình nên nàng lớn tiếng mắng hắn: “Lâm Phái Chi, huynh làm cái gì? Mau để ta xuống dưới!”
Lâm Phái Chi chỉ nhìn về phía trước, cũng không để ý tới nàng. Nghe nàng
mắng hắn nhưng lại không hề phản kháng, biết là nàng chịu rồi, chẳng qua là ngoài miệng giả vờ giả vịt nên cũng không lên tiếng trả lời, đi
nhanh vào phòng, tới giường của nàng. Đặt nàng lên giường, hắn thuận thế đè lên, vội vàng hôn cổ nàng, hai tay cởi xiêm y nàng ra.
Đường Hoan vốn tính vui vẻ hưởng thụ sự hầu hạ của hắn nên mặc hắn cởi
bỏ áo ngoài, chỉ nắm lấy đai lưng kiên quyết không cho hắn bỏ xuống,
“Lâm Phái Chi, trước, đừng, đừng cởi quần, huynh, huynh cứ ở bên trên,
ta có chút khẩn trương.”
Trước kia Đường Hoan cũng không biết
cơ thể mình mẫn cảm bao nhiêu, cho tới khi hai lần cùng Tống Mạch thân
thiết. Tuy lúc bắt đầu đều đau đớn khiến nàng chết đi sống lại nhưng khi Tống Mạch hôn một lát, đau đớn trên người đều biến mất. Đặc biệt là lần làm cùng Tống nhị thúc, có lẽ là vì thương chất nữ nên sau đó hắn không hề vội vàng xông lên, nàng bảo hắn làm gì, hắn sẽ làm cái đó, ngốc ngốc nghếch nghếch, lại chỉ hôn ngực nàng khiến nàng lên triều một lần. Khi
đó Đường Hoan còn tưởng rằng Tống Mạch có thiên phú, vừa học đã thành,
nào ngờ đến trưa này bàn tay được Lâm Phái Chi sờ sờ, sờ đến ẩm ướt,
nàng mới chợt bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là vấn đề ở cơ thể nàng.
Sư phụ từng nói có nữ nhân trời sinh đã lạnh nhạt, dù có trêu chọc thể nào cũng không sinh ra dục vọng. Có người lại bình thường, chỉ cần nam nhân chạm tới nơi mẫn cảm thì sẽ đáp lại. Cũng có người lại rất mẫn cảm, cả
người dường như không có chỗ nào không mẫn cảm, chỉ cần nam nhân hơi
trêu chọc là có thể chảy xuân tình. Theo như lời sư phụ thì nàng chính
là kiểu người mẫn cảm. Ngay cả lần đầu tiên đó cũng chỉ đau có một lát,
đương nhiên cũng do nàng chọn nam nhân có kĩ thuật tốt. Đường Hoan cảm
thấy hẳn là nàng cũng giống như sư phụ, chỉ tiếc Tống Mạch quá ngốc quá
thô lỗ, lúc bắt đầu đều không biết là thế nào cho nên cả hai lần đều làm nàng đau…đau chết đi đau chết đi!
“A, nhẹ chút, nếu huynh để lại một chút dấu vết trên người ta, vậy huynh lập tức cút đi!” Trong lúc
miên man suy nghĩ, ngực lại bị cắn, Đường Hoan đẩy đầu Lâm Phái Chi ra,
cảnh cáo. Bị hắn để lại dấu vết, sau đó nàng gặp Tống Mạch thế nào?
“Vừa rồi nghĩ gì vậy?”
Không biết từ khi nào Lâm Phái Chi đã cởi hết xiêm y ra, trên người chỉ còn
lại tiết khố, lồng ngực trần trụi đè lên người nàng, đôi mắt hoa đào mê
ly đa tình.
Đường Hoan vô cùng hài lòng với tướng mạo của
người này, bàn tay nhỏ bé từ thắt lưng hắn chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng dừng ở khóe môi hắn. Lâm Phái Chi phối hợp hé miệng, nàng mỉm cười cho một ngón tay tiến vào, vừa hướng thụ hắn khẽ cắn vừa quyến rũ nhìn
hắn, “Ta đang nghĩ bản lĩnh của huynh liệu có được như miệng huynh vẫn
nói không… có thể chỉ dựa vào liếm mà khiến cho người ta không chịu nổi
không?”
Sư phụ dặn không được để nam nhân khác chiếm thân mình chứ không nói không được hôn nam nhân khác.
Mặt nàng đỏ ửng, lộ ra tư thái tiểu nữ nhân thẹn thùng, nhưng lời nói
lại dâm lãng chẳng khác gì danh kĩ thanh lâu. Lâm Phái Chi không nhịn
được cầm một bên ngực tròn của nàng vuốt ve xoa nắn, “Nếu ta có thể, vậy nàng sẽ báo đáp ta thế nào?” Rồi chuẩn bị đút ngón tay vào miệng nàng.
Đường Hoan nghiêng đầu tránh tay hắn, cười đáp: “Vậy huynh chỉ được hôn từ eo lên trên, nếu huynh làm được, ta sẽ tùy huynh xử trí.” Phía dưới
cũng muốn để hắn hôn nhưng nàng lo nếu thế có thể sẽ ép nam nhân này đến bức bách, khó có thể thu tay, phá hỏng kế hoạch đằng sau của nàng.
“Được, nàng hãy giữ lời.” Con ngươi Lâm Phái Chi tối lại, vừa nói xong câu này liền cúi người, ngậm một bên ngực nàng.
“Ưm…”
Trong sa trướng mềm mỏng, nữ nhân ôm đầu nam nhân, mắt đẹp khép lại, nhanh chóng chìm trong vui sướng do thân thể mang lại.
Đây mới là cuộc sống chân chính mà hái hoa tặc nên có.
Nếu không phải tại nàng xui xẻo gặp phải Tống Mạch, nàng cũng sẽ không
hưởng thụ được chút thoải mái nào đã phải chết rồi, cũng không phải nén
nhịn giống như bây giờ, chỉ có thể hưởng thụ nửa người trên.
May mà nàng là nữ nhân, ngực cũng dễ thoải mái hơn so với nam nhân…
Chừng một khắc sau, Đường Hoan lười nhác nằm trên giường, thở hổn hển.
“Thế nào, vừa lòng không?” Lâm Phái Chi ngồi xổm trên đùi nàng, tự hào nhìn
nữ nhân này đã bại bởi tay hắn, bàn tay to chậm rãi chuyển xuống dưới
quần nàng, chuẩn bị hưởng thụ thứ hắn nên được hưởng.
“Vừa lòng,
huynh quả nhiên rất giỏi.” Được Hoan thực lòng đáp. Nam nhân bình thường sẽ không thể nào săn sóc nữ nhân như vậy, cũng không có cái kiên nhân
này. Lâm Phái Chi có thể thuần thục tự nhiên như vậy, chứng tỏ rằng hắn
rất để ý tới những việc nhỏ nhặt này, cũng thích tư vị sung sướng khôn
kể khi ngươi tình ta nguyện.
“Vậy nàng mau thực hiện lời nàng đã hứa đi.” Giọng Lâm Phái Chi khàn khàn, đứng thẳng dậy, cởi quần ra.
Đường Hoan nghiêng người, ánh mắt dõi theo hắn, tay lại chui xuống dưới gối,
lấy ra một cái khăn, lại vờ như đang tìm kiếm cái gì ở phía dưới, lời
nói tràn ngập vẻ lo lắng: “Đừng vội, vừa rồi hình như phía dưới của ta
chảy ra cái gì, chẳng lẽ là nguyệt sự tới rồi?”
Lâm Phái Chi cười nàng: “Đến chuyện này mà sao nàng cũng không hiểu? Khi nữ nhân thoải
mái sẽ chảy ra nước…” Nói được một nửa chợt khựng lại, không thể nào tin nổi nhìn chằm chằm cái khăn trong tay Đường Hoan.
Vốn là tơ lụa tuyết trắng, lúc này lại nhiễm một màu đỏ chói mắt.
“A, thật sự đến rồi, này, này…”
Đường Hoan bối rối đứng lên, vứt khăn xuống dưới đất, nhanh chóng mặc đồ vào, sau đó kéo chăn che kín mặt, “Xấu hổ quá, thế mà lại khiến huynh nhìn
thấy thứ bẩn thỉu kia.”
Lâm Phái Chi mờ mịt nhìn nàng, một lúc
lâu sau mới có phản ứng lại, lại nhìn xuống huynh đệ dưới thân mình, tuy có chút ủ rũ nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ.
“Thủy Tiên,
ta, ta không chê nàng bẩn.” Đã tới lúc này rồi, sắp tới bước quan trọng
nhất, ai còn để ý đến bẩn hay không? Nhắm mắt lại rồi tắt đèn, không
phải cũng giống như không có sao? Nghĩ tới đây, Lâm Phái Chi nuốt nước
miếng, kéo chăn trên người Đường Hoan ra.
Chê cụ tổ nhà ngươi ấy!
ở trong lòng Đường Hoan mắng Lâm Phái Chi tới máu chó ngập đầu! Đương
nhiến là hắn không chê bẩn rồi, hắn cứ xông vào rồi xuất ra, xong việc
thì lau khô sạch sẽ chạy lấy người. Nhưng sư phụ vẫn luôn dặn dò nàng,
trong lúc nguyệt sự tuyệt đối không được sinh hoạt vợ chồng, người bảo
như vậy sẽ không tốt cho cơ thể!
Nàng là hái hoa tặc, chỉ thuận
tiện mà hái Lâm Phái Chi, cũng không phải là tới để hầu hạ hắn! Hơn nữa, khăn này là do nàng chuẩn bị sẵn, bên trên có đổ tiết gà vào, vừa rồi
không hề chạm tới phía dưới của nàng, chỉ là đồ vật nàng dùng để ngụy
trang, lấy cớ đuổi hắn đi mà thôi, sao có thể để hắn tiến vào thật được?
Mặc kệ Lâm Phái Chi mềm giọng năn nỉ thế nào, Đường Hoan cũng kiên quyết
bảo rằng bây giờ cơ thể nàng không sạch sẽ, không thể làm bẩn hắn. Lâm
Phái Chi không có cách nào, đánh lấy lùi làm tiến, cầu Đường Hoan dùng
miệng giúp hắn. Lúc này, Đường Hoan cũng không cần giả vờ nữa, trực tiếp đẩy hắn xuống dưới giường, “Ngươi cút đi, ngươi cho rằng ta là kĩ nữ
thanh lâu hay sao? Còn dùng miệng giúp ngươi ư, dẹp lại mộng đẹp của
mình đi!”
“Thủy Tiên! Nàng nhìn ta đi, của ta thật sự rất khó
chịu! Hay là hay là nàng lấy tay cũng được!” Lâm Phái Chi đã sớm quên
luôn cái gì gọi là phong độ, chỉ ngóng trông nữ nhân này mau chóng giúp
hắn giải tỏa.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Nếu hắn không để ý gì mà xông lên cưỡng bách nàng, tuy Đường Hoan có hận
nhưng ít nhất trong lòng cũng phục hắn còn có chút sức lực nam nhân.
Nhưng bây giờ Lâm Phái Chi giống như chó cầu xin nàng, Đường Hoan đột
nhiên cảm thấy chán ngán, nhìn hắn không còn thuận mắt như trước nữa,
lạnh mặt đáp, “Lâm Phái Chi, không phải ta không nghĩ cho huynh nhưng
chỉ có điều hôm nay đúng là không đúng lúc. Nếu huynh thật sự khó chịu
có thể tìm tới thanh lâu, nghe nói đầu bảng Yên Nguyệt Lâu chẳng khác
nào tiên nữ, cũng đủ để huynh giải tỏa. Huynh không đi cũng được, chẳng
qua cũng đừng hy vọng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời huynh nói!”
Trên mặt Lâm Phái Chi thoáng qua nét không vui.
Đường Hoan nửa nằm nửa ngồi tựa vào giường, lạnh lùng nhìn hắn.
Đúng là trái ớt nhỏ!
Lâm Phái Chi đột nhiên nở nụ cười, mặc lại xiêm y, ôm cả người cả chăn vào
lòng, định hôn nàng một cái, Đường Hoan hừ một tiếng né tránh. Lâm Phái
Chi đành phải xoa xoa mặt nàng, bất đắc dĩ nói: “Bỏ đi bỏ đi, nếu Thủy
Tiên không muốn, vậy chúng ta đợi vài ngày cũng được. Nàng ấy à, thật
sự là chiếm được tiện nghi mà còn không biết thỏa, gia hầu hạ nàng thư
thái đến vậy, nàng lại nhẫn tâm …”
“Ai là gia? Muốn làm gia thì tìm người khác đi!” Đường Hoan đẩy hắn ra, xoay người sang chỗ khác đáp.
Lâm Phái Chi có thói quen xưng “gia” ở trước mặt người ngoài, lúc trước
Thủy Tiên có nói không thích nghe, hắn đã cố thu liễm, vừa rồi nhất thời thuận miệng nói ra. Thấy nàng tức giận, hắn lại sáp lại gần, còn định
tiếp tục dính lấy nàng, làm nàng nguôi giận.
Đường Hoan không để ý tới hắn: “Huynh đi đi, ta mệt rồi, thu dọn một chút sẽ ngủ luôn.”
“Đã muộn thế này rồi nàng cho ta ngủ lại ở đây đi.” Lâm Phái Chi ôm nàng dỗ dành. Cho tới bây giờ chỉ có người khác cầu hắn ở lại, không ngờ rằng
đêm nay hắn lại bị người ghét bỏ.
“Không được, ta sợ buổi tối
huynh bột phát thú tính!” Đường Hoan làm sao có thể để hắn ở lại một đêm được? Nàng chỉ ước gì hắn mau đi đi! Cái hưởng thụ đã hưởng thụ rồi,
vừa rồi còn thấy một mặt ghê tởm của người này, Đường Hoan chỉ hận không thể khiến hắn biến mất trước mắt ngay lập tức.
Dù sao Lâm Phái
Chi vẫn là một thiếu gia, đã bị người ta ghét bỏ đến thế, cũng biết là
không thể nào chiếm được tiện gnhi gì nữa nên hắn thẳng thừng đứng dậy,
mặc xiêm y vào rồi dời đi. Trước khi đi còn lấy cớ, nói mấy ngày sau bận nhiều việc, sẽ không có thời gian rảnh tới đây tìm nàng.
Chẳng qua là lười tới đây uổng phí khí lực đi?
Đường Hoan xùy một tiếng, chờ Thang Viên tới bảo đã tiễn hắn đi rồi mới từ từ đứng dậy, gọi Thang Viên tới, nói vào tai nàng mấy câu.
Lúc đầu
Thang Viên còn liên tục lắc đầu, nói thế nào cũng không chịu, Đường Hoan liền trực tiếp lấy khế ước bán thân của nàng ra, thế này mới khiến nàng đồng ý ngoan ngoãn phối hợp. Sau đó, Đường Hoan còn chỉ vào đầu mình
bảo cho nàng vị trí, khi xác định Thang Viên đã nhớ kĩ rồi, nàng mới
rửa mặt, thay xiêm y, cùng Thang Viên trèo tường.
~
Tống Mạch vẫn còn thức.
Hắn cũng không rõ vì sao mình lại không ngủ được, không hiểu vì sao vừa rồi nghe thấy tiếng động ở bên kia, cả người liền cảm thấy phiền chán. Hắn
chán ghét quả phụ không tuân thủ nữ tắc cách vách dám câu tam đáp tứ với nam nhân, nàng nói thích hắn, hắn không thèm để ý cũng không tin nổi.
Hôm nay quả phụ còn đùa cợt hắn như thế, hắn đối với nàng càng thêm ghét lại càng thêm hận.
Bởi vì không ngủ được nên càng dễ suy nghĩ linh tinh.
Nàng thích hắn sao?
Hắn vốn không tin. Nhưng buổi trưa thấy nàng chuẩn bị đồ ăn cho hắn, đúng
là thật lòng… Tuy hắn không hề chạm vào. Nhưng mà nàng lại trêu đùa với
Lâm thiếu gia ở ngay trước mặt hắn, nếu thích hắn thật thì ít nhất cũng
nên kiêng kị trước mặt hắn chứ? Còn nữa, nàng bảo buổi tối sẽ mời Lâm
Phái Chi tới, thái độ rõ ràng như thế, hoặc là tại nàng quá vô sỉ, hoặc
là bởi nàng thật sự không thẹn với lương tâm.
Hắn thật sự không thèm để ý gì tới nữ nhân kia, chỉ có điều hắn thật sự không rõ rốt cuộc nữ nhân này nghĩ cái gì.
Hơn nữa, vừa rồi là Lâm Phái Chi lại ép buộc nàng sao?
Nàng chỉ hô lên một tiếng rồi tắt lịm, là nàng thỏa hiệp hay là tại Lâm Phái Chi đã dùng thủ đoạn gì?
Bỏ đi, cho dù nàng có bị Lâm Phái Chi ức hiếp, đó cũng là do nàng tự làm tự chịu.
Tống Mạch xoay người, xoa bóp trán, chuẩn bị đi ngủ.
Chợt nghe bên ngoài có tiếng người khóc lóc cầu xin, “Lâm Phái Chi, huynh
đừng như vậy, nếu huynh, huynh muốn thật vậy chúng ta vào trong phòng
đi, đừng ở hậu viện Tống gia. Ta cầu xin huynh, đừng để cho chàng nghe
thấy được không? Huynh muốn kích thích, ta, ta đáp ứng huynh ở nơi khác, chỉ cầu xin huynh đừng để cho Tống Mạch nghe thấy được không? Ta thích
chàng, ta không muốn để cho chàng nghe thấy ta bị huynh … A!”
Ngay sau đó là hai tiếng bịch, có người nhảy vào trong viện nhà hắn, một
người thì rơi xuống chắc chắn, người còn lại tựa như bị ngã, tựa như bị
buộc kéo xuống vậy.
Tống Mạch ngồi bật dậy. Nữ nhân chết tiệt, lại còn muốn chơi trò gì đây?
“Á…”
Có người va phải vách tường nhà hắn, tiếng cộp rõ ràng truyền tới, sau đó
là tiếng nàng nhỏ giọng khóc lóc cầu xin: “Cầu xin huynh, không cần ở
trong này, ưm, không cần, đừng chạm vào ta…Lâm thiếu gia, ngọc bội của
huynh thật sự là do ta không cẩn thận làm hỏng, ta, ta có bán nhà cũng
sẽ trả cho huynh, cầu xin huynh cho ta thời gian, đừng tới quan phủ báo
án… A, huynh, cầu xin huynh đừng như vật… Ta, ta không thích Tống Mạch,
ta, ta vẫn luôn thíc chưởng quỹ Trương, huynh dẫn ta tới Trương gia đi,
đừng ở chỗ này… Ô ô…”
Đường Hoan một tay che miệng, một tay ra sức giãy dụa, mà bên người nàng, ngoại trừ bóng đêm, cũng chẳng có lấy người thứ hai.
Thang Viên cầm cây gậy ngắn trốn ở cửa phía bắc Tống gia đã sớm bị mấy lời
lầm bầm lầu bầu của phu nhân nhà mình dọa đến ngây người. May mà trước
đó phu nhân đã ép nàng làm chuyện đủ để khiêu chiến hết nhận thức của
nàng rồi, đến khi trong nhà truyền tới tiếng bước chân phẫn nộ của nam
nhân, Thang Viên lập tức tập trung tinh thần, tựa sát vào tường, giơ
hung khí trong tay lên, chỉ chờ nam nhân kia đi ra là sẽ đập mạnh cho
hắn một gậy.
Tống Mạch cũng đi đến thật, không phải là vì cứu quả phụ kia mà bởi vì muốn dạy dỗ Lâm Phái Chi. Hắn mặc kệ lời quả phụ kia
nói là thật hay giả, nhưng Lâm Phải Chi đưa người tới nhà hắn, ở dưới
mái hiên của hắn, điều này không nghi ngờ gì chính là một loại khiêu
khích. Nếu hắn ngay cả việc này còn có thể nhẫn nhịn thì hắn sống uổng
phí rồi!
Kéo cửa hậu viện ra, Tống Mạch siết chặt nắm tay đi ra ngoài, đi thẳng về bên phải, ánh mắt lạnh như băng.
Nhưng nơi đó không hề có màn ác nam ức hiếp nữ nhân như dự kiến, chỉ có nàng
lõa lồ đứng ở đó. Nhờ ánh đèn lồng treo bên tường mà hắn liếc mắt một
cái đã nhìn thấy hai bầu ngực trắng nõn …
Không kịp nghĩ gì, Tống Mạch đã theo bản năng xoay người.
Sau đầu đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, Tống Mạch thầm nghĩ không ổn
rồi, lắc mình định trách, nhưng cơn đau nhức từ sau gáy đã đánh úp hắn.
Trước khi ngã xuống đất, trước mắt hiện lên hình ảnh, là nàng vừa phủ
thêm xiêm y vừa đi tới bên hắn.
Nữ nhân chết tiệt …
Tống Mạch không cam lòng ngã xuống đất.
“Phu nhân …” Thang Viên run rẩy, nàng đã đánh đúng vào vị trí phu nhân dặn,
nhưng vạn nhất, vạn nhất nàng đánh chết người thì làm sao bây giờ….
Đường Hoan đã mặc xong xiêm y, nàng ngồi xuống sờ gáy Tống Mạch, xác định
không chảy máu thì mới bảo Thang Viên cùng nàng khiêng Tống Mạch tới
dưới tán cây hòe bên tường. Dưới tán cây nàng đã sớm cất giấu đệm trải
giường và dây thừng. Trải đệm ra, đặt nam nhân đang hôn mê ngồi lên rồi
cho hắn dựa vào thân cây, sau đó trước khi cởi áo tháo thắt lưng của
hắn, Đường Hoan bảo Thang Viên quay về.
Xung quanh không có một
ai, Đường Hoan cười thầm, nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người Tống
Mạch rồi trói hắn lại. Biết nam nhân này rất khỏe nên Đường Hoan ngoặt
hai tay hắn ra sau cây trói lại, cũng trói thêm vài vòng dây thừng quanh lưng hắn, lại dùng một sợi dây thừng khác cuốn chặt hai đùi hắn, thắt
lại ở mắt cá chân, cuối cùng còn cột một đầu dây thừng ở thân cây khác.
Như vậy tay chân hắn không thể cử động, xem hắn còn dám phản kháng thế
nào!
Đương nhiên, hắn sẽ không thể nào phản kháng, nàng sẽ làm cho hắn cam tâm tình nguyện mới được.
Đường Hoan đặt đèn lồng sang một bên, mỉm cười ngồi lên đùi Tống Mạch, nâng
cằm hắn lên, cho viên hoàn đan lớn hơn vào trong miệng hắn, tay khéo léo vừa động, nam nhân còn đang hôn mê không thể khống chế nuốt viên hoàn
đan xuống.
Cứ uống thuốc không phải là hắn sẽ cam tâm tình nguyện sao. Chỉ chốc lát sau hắn tiến vào, nhất định là rất cam tâm tình
nguyện đây.
Đường Hoan tham lam vuốt ve lồng ngực rắn rỏi của hắn.
Nếu Tống đồ tể đã chán ghét Thủy Tiên đến vậy, đã có đường tắt, nàng việc gì phải lãng phí thời gian chiếm lấy tim hắn nữa?
~
Tác giả có lời muốn nói:
“Hoan Hoan: Trong từ điển của ta không hề có hai chữ “thủ thân”, chỉ có “bị buộc thủ thân”…
Tống Mạch: Thế hả? Cứ chờ xem.”