Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Sau khi thành thân, cuộc sống tựa hồ cũng không có bao nhiêu thay đổi, Tống Mạch dẫn theo Đường Hoan đi dạo cảnh đẹp quanh Cô Vân Phong một lần,
sau đó liền chuẩn bị cùng nàng trở về sơn cốc bái tế sư phụ. Nguyệt Hạ
mỹ nhân ở trên giang hồ tội ác chồng chất, rất bị nhân sĩ chính phỉ nhổ, nhưng bà dù sao cũng nuôi dưỡng Đường Hoan trưởng thành, hơn nữa đối
với Đường Hoan cũng là thương yêu dốc ruột dốc gan, Tống Mạch thật lòng cảm kích bà, không có nữ ma đầu này, hắn và nàng cũng sẽ không đến được với nhau.
Nhưng Đường Hoan không muốn đi, Ẩn trang nàng còn chưa có chơi đủ đâu. Tiết Trạm thích cười, Sở Bình xuất quỷ nhập thần, còn
có Tô Tham Nguyệt bị giam kia, cũng là mặt hàng tốt dung mạo hơn người,
không thể đụng vào, nhìn một chút được chứ? Hoa có trăm dạng hồng, nam
nhân có muôn vàn tuấn[1], Tống Mạch có đẹp hơn nữa, ngày ngày nhìn cũng
là như thế, giống như sơn hào hải vị ăn mãi cũng sẽ chán, thỉnh thoảng
nếm thử chút thức ăn bình thường, ngược lại càng có thể nổi bật điểm đặc biệt của món ăn quý và lạ.
[1]Hoa có trăm dạng hồng, nam nhân có muôn vàn tuấn: câu gốc “hoa có trăm dạng hồng, người cùng chó bất
đồng”, có nghĩa là hoa có trăm loại màu đỏ, nhưng mỗi loại màu đỏ lại có sắc thái khác nhau, người và chó đều là động vật nhưng vẫn khác nhau
(câu này thường dùng với ý mỉa mai), còn câu của mụ Hoan là hoa có trăm
loại đỏ, nam nhân có trăm loại đẹp, mỗi loại đẹp đều khác nhau.
Tống Mạch biết rõ sắc tâm của nàng, tuy nói thê tử muốn nhìn nam nhân khác
khiến cho trong lòng hắn không quá thoải mái, nhưng nàng chính là một
người không đứng đắn như vậy, hắn nếu là trói buộc nàng, hai người nhất
định sẽ gây lộn ấy chứ? Lại nói, trong một năm kia nàng cũng không phải
là chưa từng nhìn, Tống Mạch lúc ấy cũng đã có thể tiếp nhận, lúc này
càng sẽ không ngăn cản. Nàng nhìn người khác cũng không phải là người
khác nhìn nàng, không thiệt thòi là được. Lại nói, nàng có thể thấy hay
không còn là một chuyện khác.
"Nàng muốn nhìn thì nhìn đi." Hắn thoải mái nói, bàn tay bóp mông nàng lại tăng thêm sức lực, làm chút trừng phạt nhỏ.
"Tống Mạch chàng đối với ta thật tốt." Đường Hoan nằm sấp ở ngực hắn khen
hắn, hôn một cái, cười xấu xa nói: "Vậy chàng để cho mười sáu hộ vệ đều
cởi sạch quần áo cho ta nhìn, ta so sánh hộ bọn họ một chút, nhìn xem
người nào có dáng người tốt nhất. Chẳng qua ta cũng sẽ không nhìn không
bọn họ, ta sẽ hỏi thăm rõ ràng bọn họ thích cô nương như thế nào, tương
lai chúng ta xuống núi, nhất định tìm cho bọn họ, mang về cho bọn họ làm vợ. Cũng không thể trang chủ chàng hàng đêm sênh ca, bọn họ chỉ có thể
trơ mặt nghe tiếng động chứ?"
"Yên tâm, bọn họ ở xa, không nghe
được." Tống Mạch còn không đến mức hành hạ những thuộc hạ kia như thế,
đã sớm sắp xếp bọn họ đi đến trong góc tường nào đó rồi, bảo đảm nàng
kêu đến lớn tiếng hơn nữa cũng không truyền tới bên kia đâu."Chẳng qua,
ta là đường đường trang chủ, có thể phân phó bọn họ làm chuyện nghiêm
chỉnh, loại yêu cầu cởi quần áo vô lại này, ta thật là không mở miệng
được. A Hoan, nàng thật sự muốn nhìn thì tự mình nghĩ biện pháp, ta
không ngăn cản nàng cũng không giúp nàng, còn có, không cho bỏ thuốc,
lại càng cho phép lấy danh nghĩa của ta ép buộc bọn họ."
Đường
Hoan bất mãn trừng hắn: "Nhìn chàng loại hẹp hòi này, yên tâm, không cần những thủ đoạn kia, ta vẫn có thể nhìn như thường!"
Tống Mạch
không nói chuyện, tung mình đè lên trên người nàng, làm chuyện mình
thích làm. Cho tới cuối cùng Đường Hoan khóc xin hắn dừng lại, Tống Mạch không nghe, "A Hoan, làm người phải công bằng, ta mặc nàng làm bậy,
nhưng mà sau khi nàng làm bậy một lần, cũng phải mặc ta làm bậy một
lần."
"Nhưng, ta còn chưa có ra tay đâu mà. . . . . ."
"Chính là bởi vì nàng chưa có ra tay, ta chiếm tiện nghi của nàng trước mới có thể phóng túng nàng, phải không? Nếu không nhìn thê tử của mình đi tìm
người khác, nàng nói trong lòng ta có thể dễ chịu sao?" Tống Mạch vừa
động vừa cắn tai nàng, "Dễ chịu không?"
"Khốn kiếp. . . . . ."
Kết quả bị đồ khốn chinh phạt một đêm, chính là ngày hôm sau ngủ thẳng đến
buổi trưa mới tỉnh. Đường Hoan nhắm mắt lại rầm rì, đưa tay tìm kiếm nam nhân, không có sờ thấy, bắt được một con mèo mập mạp. Mèo không tồi,
nàng ôm mèo tiếp tục ngủ một lát, ngủ đủ rồi, đứng lên mặc quần áo, vừa
lúc Tống Mạch đi vào gọi nàng ăn cơm.
Đường Hoan nghi ngờ nhìn hắn: "Hôm nay sao chàng dậy sớm như vậy? Có phải là nhắc nhở trước bọn họ hay không?"
Tống Mạch nhận lấy Tiểu Ngũ ngồi ở bên cạnh: "Nàng cảm thấy, ta sẽ tự nói
với thuộc hạ của mình, nói trang chủ phu nhân muốn đi nhìn lén bọn họ?
Trái lại là nàng, cố gắng làm kín đáo một chút, đừng để cho bọn họ
thoáng cái đã nhìn ra tâm tư hèn hạ của nàng."
Đường Hoan trêu
chọc hắn: "Ha ha, chàng có phải lo lắng bị bọn họ biết thân phận hái hoa tặc của ta, sau đó đoán được chàng là bị ta hái mới khăng khăng một mực với ta? Thật ra thì cho dù bọn họ không biết ta là hái hoa tặc, bằng
những thuốc bột kia cũng có thể nhìn ra ta không phải là cô nương đứng
đắn, chàng đó, ở trong mắt bọn họ, đã sớm không phải là trang chủ tựa
như thần tiên kia rồi!"
Tống Mạch chăm chú nhìn đôi môi hồng
nhuận không ngừng đóng mở của nàng, nói: "Tùy bọn họ đoán thế nào, chỉ
cần nàng đừng bại lộ thân phận của mình là được. Nàng nếu là dám nói cho bọn họ biết nàng là hái hoa tặc, sau này đừng nghĩ lại tiếp tục nhìn
nam nhân khác, ta nói được làm được."
Đường Hoan tức đến cầm gối
ném hắn: "Nam nhân sĩ diện đến chết, chàng chờ, sớm muộn gì có một ngày
khinh công của ta sẽ vượt qua chàng, đến lúc đó ta truyền bá rộng khắp
ra xung quanh những việc làm ngốc nghếch kia của chàng, xem chàng làm
thế nào!"
Tống Mạch cười một cái, dịu dàng nhìn nàng: "Vậy nàng luyện võ thật tốt, ta chờ."
~
Mặc dù nói mạnh miệng ở trước mặt Tống Mạch, Đường Hoan thật ra vẫn là rất
có tự mình hiểu lấy, biết cả Ẩn trang trừ những hạ nhân thô sử kia, sợ
rằng võ công của nàng là kém cỏi nhất, cho nên nàng không định nửa đêm
đi nhìn trộm, bởi vì như vậy nhất định sẽ bị Tiết trạm Sở Bình phát
hiện.
Nàng chuẩn bị quang minh chính đại!
Nàng đi đến bên
hồ trên lưng chừng núi dạo một vòng, trở lại gọi Tiết Trạm Sở Bình tới
trước người: "Ta luyện kiếm ở bên hồ, không cẩn thận quăng Thanh Tuyền
kiếm vào trong hồ rồi, nhưng ta không biết bơi, hai người các ngươi giúp ta đi mò kiếm nhé." Đến lúc đó trên người hai người ướt tí ta tí tách,
Tiểu Tiết Trạm Tiểu Sở Bình nhất định cũng sẽ hiện ra hình dáng.
Tiết Trạm còn đang suy nghĩ làm sao cự tuyệt, Sở Bình đã mở miệng trước:
"Phu nhân, trong đám người thuộc hạ kỹ năng bơi của Tiết Trạm tốt nhất,
chuyện tìm kiếm giao cho hắn dư dả, thuộc hạ còn có chuyện quan trọng
trong người, lui xuống trước." Nói xong chạy như một làn khói, căn bản
không cho Đường Hoan cơ hội cứu vãn.
Đường Hoan hận đến nghiến
răng nghiến lợi, thấy ánh mắt Tiết trạm xoay tới xoay lui cũng đang tìm
cớ, trực tiếp quát: "Tiết trạm, có phải ngươi cũng không để trang chủ
phu nhân là ta đây ở trong mắt hay không?"
"Không phải, chỉ là thuộc hạ. . . . . ."
"Không có chỉ là, lập tức đi tìm kiếm cho ta, nếu không phải trang chủ của các ngươi đang bế quan, ta phải cần tới các ngươi giúp? Đi mau!" Đường Hoan mới không nghe hắn giải thích, quơ vỏ kiếm muốn đánh hắn.
Tiết Trạm liếc trang chủ "bế quan luyện võ" nơi xa một cái, nhận mệnh mà đi.
Đường Hoan vui thích đi theo phía sau, ánh mắt ở trên người Tiết Trạm trên
dưới đánh giá, ngẫm nghĩ xem có biện pháp nào để cho hắn cởi sạch quần
áo hay không.
Đến bên hồ, Tiết trạm không chút do dự nhảy xuống
nước, rất nhanh đã mò được trường kiếm Đường Hoan cố ý ném xuống, sau đó bơi lên mặt nước, cánh tay dài vung lên, Thanh Tuyền kiếm liền đâm vào
trong một gốc cây khô bên hồ. Tiết Trạm rất hài lòng với ngón này của
mình, xa xa gọi Đường Hoan: "Phu nhân, người nhanh đi thu lại đi!"
"Làm phiền ngươi rồi, mau đi lên đi." Đường Hoan cười khen hắn, bước nhanh
đi lấy kiếm, dư quang lặng lẽ để ý động tĩnh của Tiết Trạm.
Tiết
Trạm từ từ bơi đến bên hồ, đến chỗ nông, vừa muốn đứng lên, chợt ý thức
được không ổn, lúng túng sờ sờ đầu: "Phu nhân, thuộc hạ bây giờ bề ngoài không ngay ngắn, người trở về sơn trang trước là được rồi, lát nữa
thuộc hạ sẽ trở về."
"Như vậy sao được? Được rồi, Tiết Trạm ngươi mau lên đây đi, chớ như đại cô nương còn coi trọng cái gì mà bề ngoài
hay không bề ngoài, mau đi lên, giúp ta luyện mấy chiêu, trang chủ của
các ngươi không rảnh, ngươi tạm thời chỉ điểm ta một chút."
Nàng
cười ngây thơ hồn nhiên, trái tim của Tiết Trạm lại trên dưới nhảy loạn, trang chủ phu nhân lại đang nói láo rồi, nhất định là có mục đích gì
không thể cho ai biết. Từ chối thẳng dĩ nhiên không được, hắn suy nghĩ
một chút, sảng khoái nhận lời: "Nếu phu nhân không chê thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ liền bêu xấu rồi, kính xin phu nhân ở chỗ này chờ một lát,
thuộc hạ trở về sơn trang đổi lại bộ quần áo, rồi lập tức trở lại." Vừa
nói, người đột nhiên vọt ra khỏi mặt nước, chỉ là không có bay đến chỗ
Đường Hoan bên này, mà là đạp nước bay đến một bên khác, mấy lần tung
người đã mất đi bóng dáng.
Đừng nói đến hình dáng của Tiểu Tiết Trạm, Đường Hoan đến cả loại cảnh xuân quần áo ướt dính thân kia cũng không thấy!
Tiết Trạm chết tiệt, nàng coi như là nhận rõ rồi, nhìn dễ bắt nạt, thật ra thì xảo quyệt hơn ai hết!
Không có biện pháp túm được Tiết Trạm, Đường Hoan lại lần nữa theo dõi Sở
Bình, kiên nhẫn đợi mấy ngày, đợi xác định Sở Bình đi ra ngoài, Đường
Hoan lặng lẽ nấp ở trong phòng Sở Bình. Võ công của nàng không bằng hắn, nửa đêm tới đây nhất định sẽ bị Sở Bình phát hiện, nhưng cắm sào chờ
nước như vậy, chỉ cần nàng khống chế tốt hô hấp, Sở Bình tuyệt đối không phát hiện được.
Nàng mặc một bộ y phục dạ hành nằm sấp ở trên xà nhà. Bây giờ là giữa hè, Sở Bình bôn ba một ngày ở bên ngoài, trở lại
nhất định phải tắm gội đi? Cho dù tối nay không tắm, còn có tối mai đó,
nàng ngày ngày chờ, không sợ không chờ được ngày đó!
Rất nhanh bên ngoài đã truyền đến động tĩnh.
Đường Hoan hưng phấn mà ló đầu ra.
Kết quả là thấy Sở Bình trực tiếp ngồi xếp bằng ở trên giường, luyện công rồi.
Đường Hoan đã sớm làm xong chuẩn bị loại này, cũng không thất vọng, nhưng
liên tiếp đợi bốn năm lần, tính nhẫn nại của nàng cuối cùng hao hết,
trực tiếp nhảy xuống hỏi hắn: "Sở Bình, ngươi chẳng lẽ đều không tắm
sao?"
Sở Bình lập tức nhảy xuống giường, quỳ một chân trên đất,
cúi đầu nói: "Phu nhân tới đây giám sát thuộc hạ luyện công, thuộc hạ
không dám cởi quần áo mạo phạm phu nhân."
"Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này? Trang chủ của các ngươi nói cho ngươi?" Đường Hoan cau mày hỏi.
"Không phải, thuộc hạ trời sinh khứu giác hơn người, trên người phu nhân. . . . . . mặc dù rất nhạt, thuộc hạ vẫn là phân biệt ra được, cho nên luyện
công cả đêm, không dám lười biếng." Sở Bình bình tĩnh đáp.
Lỗ mũi thính thế?
Đường Hoan giơ cánh tay lên dùng sức ngửi, căn bản mùi gì cũng không có,
chẳng qua đúng là Tống Mạch từng khen trên người nàng thơm, nhưng Tống
Mạch cách nàng cực kỳ gần đó!
"Như thế mà ngươi cũng có thể ngửi thấy được, ngươi là chó sao!" Nàng tức giận hỏi.
"Phu nhân anh minh, thuộc hạ đúng là là “chó”." Sở Bình vẫn là giọng nói không có mảy may gợn sóng như trước kia.
Đường Hoan nhìn hắn, tâm tư chuyển đến nơi khác: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi lăm."
"Ha ha, cùng tuổi với trang chủ cửa các ngươi, nói như vậy hắn cũng là
“chó” rồi?" Đường Hoan cười to, trước kia nàng không nghĩ tới loại vật
này, bây giờ được Sở Bình nhắc tới như vậy, nàng mới nghĩ đến vấn đề cầm tinh. Nàng nhỏ hơn Tống Mạch sáu tuổi, cầm tinh là “rồng”, lợi hại hơn
“chó”.
Sở Bình không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thật
sự không hiểu là “chó” có cái gì đáng bật cười, chẳng qua trang chủ phu
nhân vốn là không phải là người thường, nhịn một chút đi.
Không
chiếm được tiện nghi của Sở Bình, Đường Hoan trở về trêu chọc Tống Mạch, khi hắn lại lần nữa quỳ gối phía sau nàng, nàng cười ha hả: "Không
trách được chàng thích tư thế này, thì ra là bởi vì chàng là “chó”!"
Lúc nàng nằm sấp trên xà ngang, Tống Mạch cũng đứng ở nóc nhà, tự nhiên
nghe được nàng và Sở Bình nói những cái gì, nghe vậy cũng không cảm thấy chỗ nào buồn cười, chẳng qua là thấy nàng cười thành như vậy, hắn không nhịn được hỏi nàng: "Vậy nàng nói cho ta biết, “rồng” làm sinh hoạt vợ
chồng, như thế nào?"
Đường Hoan không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên là bay lên làm. . . . . ."
Tống Mạch giữ lấy eo nàng, vừa động vừa nói: "Bay sao? Tốt lắm, ngày mai
nàng nhìn Tô Tham Nguyệt xong, đến bên bờ vách đá sau núi tìm ta, ta để
cho nàng bay."
Tim Đường Hoan bị hắn dụ ngứa ngáy, "Làm sao . . . . . . bay?"
"Ngày mai sẽ nói cho nàng biết."
"Chàng. . . . . . A, nhanh lên một chút. . . . . ."
"Còn chưa đủ nhanh sao? Được, như vậy như thế nào?" Tống Mạch cố ý xuyên tạc ý của nàng, ra vào như gió, đâm vào phần nàng chỉ có thể kêu lên, cũng
không còn cách nào thúc dục hắn nhanh lên một chút cho nàng nữa.
Có cái này treo, lúc Đường Hoan lại đi tìm Tô Tham Nguyệt cũng có chút
không yên lòng rồi, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là Tống Mạch. Đợi nàng phát hiện Tô Tham Nguyệt bị Tiết Trạm trói giống như cái bánh chưng dài mảnh, mà Tiết Trạm phụng lệnh của trang chủ không chịu mở trói cho Tô
Tham Nguyệt, Đường Hoan cười gõ gõ một đám dây thừng buộc chặt với nhau
trên người Tô Tham Nguyệt, chửi nhau hai câu với hắn, xoay người chạy về phía sau núi.
"Tống Mạch, chàng mau đi ra ngoài!" Nàng đứng ở đỉnh núi, hướng về vực sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy lên dưới hô to.
Lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến một luồng lực mạnh, Đường
Hoan khiếp sợ quay đầu lại, đối diện với áo trắng phần phật của Tống
Mạch. Hắn vươn tay tiếp được nàng, ôm nàng hạ xuống trên vách đá dựng
đứng cao chót vót, dưới chân là tảng đá gồ ra chỉ có thể chứa một người
độc lập. Trái tim Đường Hoan đã vọt lên tới cổ họng rồi, cơ thể dính sát vào vách đá, quay đầu nhìn: "Chàng không phải nói muốn bay “làm” sao?"
Tống Mạch đứng vững không có chật vật như nàng, vừa cởi quần vừa nói: "Có
thể bay một lát, nhưng không phải là bây giờ. A Hoan, nàng thích ở bên
ngoài, hay là bên trong?" Ngón tay buông lỏng, quần rơi ngay xuống,
tròng mắt đen mỉm cười nhìn nàng.
Đường Hoan khẩn trương vừa hưng phấn, trái tim đập “thình thịch thình thịch” liên tục: "Bên trong bên ngoài gì?"
Tống Mạch mỉm cười, không có chút nào báo trước mà nhấc người lên, hắn dựa
vào vách đá, nâng bắp đùi nàng giống như bế trẻ con “xuy xuy”, để cho
nàng mặt quay về phía mây mù mịt mờ lưng chừng núi: "Như vậy là nàng ở
bên ngoài" , sau đó bước chân chuyển một cái, ở trong tiếng kêu to của
nàng đỡ nàng ở trên vách đá dựng đứng, hắn đứng ở giữa hai chân nàng,
nhấc chân nàng lên vắt lên ngang hông mình, chôn ở bộ ngực phập phồng
kịch kiệt của nàng nói: "Như vậy chính là nàng ở bên trong, thế nào,
nàng chọn cái nào?"
"Muốn, ta đều muốn, Tống Mạch, ta yêu chàng chết mất!" Đường Hoan nhắm mắt kêu to, hai tay ôm thật chặt nam nhân của nàng.
Nam nhân có thể cho nàng loại kích thích này, độc nhất vô nhị.
Mà mẫu nam nhân độc nhất vô nhị, là của nàng rồi,
Đời đời kiếp kiếp.