Tống Mạch không biết lúc nào thì mình ngủ, mơ mơ màng màng, nghe thấy có người gõ cửa.
Hắn ngồi bật dậy, nhìn ra bên ngoài, trời đã tảng sáng.
ở trong thôn, chỉ trừ khi có việc gấp thì mới đến gõ cửa vào sáng sớm.
Tống Mạch cao giọng đáp một câu, nói sẽ ra mở cửa ngay, sau đó gọi Đường Hoan dậy, bảo nàng ôm chăn về phòng phía tây, miễn để người ta nhìn
thấy.
Đường Hoan dụi mắt, nghe lời chuyển về phòng phía tây.
Người đến là ai, nàng đã đoán được rồi.
Quả nhiên, vừa về phòng phía tây, còn chưa kịp trải chăn ra đã nghe thấy giọng nói của Tương Ngọc Châu.
“Tống nhị thúc, thúc yên tâm, cháu tới đây chỉ để nói cho Cẩm Chi biết một
chuyện liên quan tới biểu ca mà thôi, cũng không phải đến để cãi nhau
với nàng ấy!” Mắt thấy Tống Mạch tựa như cây cột chắn trước mặt, Tương
Ngọc Châu ngẩng đầu lên, nói vô cùng bình tĩnh.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng với ta, ta sẽ thay ngươi chuyển lời cho Cẩm Chi.” Tống Mạch không hề động đậy.
Tương Ngọc Châu là cái gì? Dựa vào cái gì mà nàng ta muốn gặp Cẩm Chi thì hắn phải cho gặp?
Người này rõ ràng đã thích Đổng Minh Hoa. Sáng sớm tới đây, xem ra đã biết
chuyện Đổng Minh Hoa làm hòa với Cẩm Chi, vạn nhất nàng ta ghen tị mà
tổn thương Cẩm Chi thì làm sao bây giờ? Vừa rồi nhất thời sơ ý để nàng
ta đi vào, bây giờ nếu để nàng ta tiếp tục dễ dàng ra vào Tống gia, nàng ta coi
Tống gia là nhà không người sao?
Tương Ngọc Châu
không ngờ Tống Mạch không nể mặt như thế. Không vào được, nàng ta đành
dậm chân, xoay người đi đến dưới mái hiên phòng phía tây, nhỏ giọng gọi
Cẩm Chi.
Tống Mạch tức giận nhưng đối phương lại là Tương Ngọc Châu nên hắn cũng không có cách nào.
Bây giờ đổi lại là Đổng Minh Hoa, hắn nhất định sẽ đá cho tên đó một cái,
nhưng Tương Ngọc Châu là một đại cô nương, hắn không thể động vào.
“Ngươi…”
“Nhị thúc, thúc để nàng vào đi.” Vốn Đường Hoan còn muốn nhìn xem Tương Ngọc Châu có dám nói thẳng chuyện của nàng ta với Đổng Minh Hoa ra ngoài
không. Bây giờ xem ra, Tương Ngọc Châu cũng không ngốc như vậy. Nhưng mà nếu Tương Ngọc Châu định giấu người khác châm ngòi ly gián nàng và Đổng Minh Hoa, chẳng may nàng lại chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, nàng ta nhất
định sẽ phải thất vọng rồi.
Nghe chất nữ lên tiếng, Tống Mạch chợt không còn lo lắng nữa. Có lẽ, chất nữ thực sự muốn nghe chuyện
liên quan tới Đổng Minh Hoa…
Hắn trầm mặc lùi sang một bên,
nhìn theo Tương Ngọc Châu đang bước nhanh vào phòng phía tây. Ngơ ngẩn
trong chốc lát, Tống Mạch muốn đến hậu viện đợi, nhưng lại lo chất nữ bị người ta bắt nạt nên hắn đứng ở phía sau rèm cửa phòng phía tây, nhíu
mày nghe hai nữ nhân bên trong nói chuyện.
Tuy Tương Ngọc
Châu oán hận Đổng Minh Hoa ngoan tâm tuyệt tình, nhưng vừa bước vào
phòng, thấy nữ nhân đang lười nhác ngồi bên đầu giường, trong nháy mắt
ấy ghen tị đã chiến thắng oán hận.
Nếu không có Tống Cẩm Chi, nhất định biểu ca sẽ thích nàng, sẽ lấy nàng.
Nếu không phải Tống Cẩm Chi hãm hại sau lưng, biểu ca sẽ không mắng nàng là tiện nhân, nàng cũng không phải gả cho một lão già đã sắp xuống mồ!
“Tống Cẩm Chi, vì sao ngươi lại hại ta?!”
“Lời này của ngươi là có ý gì? Ta hại ngươi lúc nào?”
Nhìn nữ nhân đang siết chặt hai tay nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, Đường
Hoan lại nhìn ra rèm cửa bên ngoài, rất “vô tội” hỏi: “Ngọc Châu, hôm
qua Minh Hoa nói muội phải trở về lập gia đình, sáng sớm mà muội đã tới
tìm tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Minh Hoa có biết không?”
Rất biết cách giả vờ a!
Tương Ngọc Châu khiếp sợ trừng to mắt nhìn Đường Hoan, giống như là mới biết
nàng lần đầu tiên vậy, “Ngươi, ngươi, được, đến hôm nay ta mới biết, thì ra Tống Cẩm Chi ôn nhu hiền lành tất cả đều chỉ là giả vờ! Ta tìm ngươi làm cái gì á? Ta hỏi ngươi vì sao lại hãm hại ta trước mặt biểu ca!
Ngay cả chuyện khăn trinh cũng có thể bịa được, ngươi còn có mặt mũi
không? Biết được nhiều chuyện như vậy, có phải ngươi đã sớm cùng với dã
hán tử nào làm qua rồi! Ngươi…”
Có thể đi thẳng vào vấn đề được không?
Đường Hoan lười phải vòng tới vòng lui với nàng ta, cũng sợ Tống Mạch ở ngoài cửa bị Tương Ngọc Châu chọc tức mà xông vào đuổi người đi, nên nàng
tiếp tục giả vờ không biết gì ngắt lời nàng ta: “Tương Ngọc Châu, muội
nói gì vậy, ta thật sự không biết muội đang nói gì. Lúc trước ta hiểu
lầm Minh Hoa thích muội, ta cảm thấy rất khó chịu, ta còn chuẩn bị thành toàn cho hai người. Nhưng ngày hôm qua nghe Minh Hoa giải thích xong,
ta biết chính mình đã hiểu lầm nên liền tha thứ cho chàng. Ngọc Châu,
rốt cuộc muội muốn nói với ta chuyện gì? Chẳng lẽ muội với biểu ca có
chuyện gạt ta sao?”
Nghe nàng ta một tiếng lại một tiếng Minh Hoa, vừa thân thiết vừa tin cậy, ghen tị trào dâng, Tương Ngọc Châu
cũng không muốn dài dòng thêm nữa, chỉ muốn để nàng ta nhanh chóng biết
ngay chân tướng khủng khiếp đằng sau. Vì thế, Tương Ngọc Châu ngược lại
không hề tức giận nữa, cười khẽ hai tiếng, vừa thương hại lại nhìn Đường Hoan châm chọc: “Hiểu lầm? Ngươi xác thực đó chỉ là hiểu lầm sao? Vậy
ngươi có biết ngày cha ngươi chết đó, ta với biểu ca đã làm cái gì
không?”
Sắc mặt Đường Hoan biến đổi, “Ngươi có ý gì?”
Lo lắng sợ hãi của nàng đương nhiên đều là giả vờ, nhưng Tống Mạch ở ngoài cửa thì lại chau mày thật sâu.
Tương Ngọc Châu rất hài lòng. Nếu nàng đã không chiếm được, nàng sẽ khiến cho Đổng Minh Hoa và Tống Cẩm Chi cùng thống khổ cả đời! Một kẻ sắp mất đi
nữ nhân yêu thương, một kẻ sẽ nhanh chóng biết được người thực sự giết
chết cha mình rồi sau đó sẽ là hối hận tự trách, vừa nghĩ thôi đã cảm
thấy sảng khoái rồi!
“Có ý gì à? Hừ, nói thật cho ngươi biết, hoàng hôn hôm đó biểu ca hẹn ta vào trong rừng, chàng nói chàng thích
ta, nói mấy ngày nữa muốn tới nhà ngươi từ hôn, tương lai sẽ lấy ta qua
cửa. Sau đó cha ngươi liền nhào ra, mắng biểu ca là vong ân phụ nghĩa
lòng lang dạ sói, còn muốn đánh hai ta. Biểu ca vì che chở cho ta, bất
đắc dĩ đẩy mạnh ông ta một cái, cha ngươi nhất thời đứng không vững, đầu đập vào tảng đá, chết ngay tại đó…Tống Cẩm Chi, ngươi có biết vì sao
chạng vạng hôm đó, vì sao nhà ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy Đổng Minh
Hoa cũng không ra ngoài rừng với ngươi không? Bởi vì ta rất sợ khi nhìn
thấy người chết nên biểu ca vẫn ở bên ta, nhắc đi nhắc lại cho ta biết,
là cha ngươi tự mình ngã chết, không hề liên quan gì đến chúng ta! Haha, Tống Cẩm Chi, nam nhân như vậy, ngươi còn cho rằng hắn sẽ thích ngươi
thật lòng sao?”
“Ta không tin!”
Đường Hoan chợt đứng lên, chỉ thẳng vào nàng ta, khóc lớn hét: “Ngươi nói bậy, Minh Hoa không phải loại người như vậy!”
Tương Ngọc Châu cười lạnh, “Tin hay không tùy ngươi, nhưng mà chuyện này chỉ
có mình ta và biểu ca biết, chỉ cần chúng ta không thừa nhận, cho dù
ngươi có ồn ào náo loạn, cũng chẳng có ai tin ngươi đâu. Tống Cẩm Chi,
ta đến đây nói cho ngươi, chẳng qua chỉ để ngươi biết, nam nhân ngươi
toàn tâm toàn ý muốn gả cho rốt cuộc có đức hạnh gì! So với loại nam
nhân như Đổng Minh Hoa, ta thà gả cho một lão già còn hơn! Haha, ngươi…”
Lời còn chưa dứt, rèm cửa đột nhiên bị kéo lên, không đợi Tương Ngọc Châu
kịp nhìn rõ, cái tát của Tống Mạch đã hạ lên mặt nàng ta.
Sức lực của nam nhân lớn biết bao nhiều? Khi Tương Ngọc Châu ngã xuống đất, má trái đã sưng to lên, khóe miệng còn chảy máu.
“Nhị thúc…” Đường Hoan nhào lên giường, khóc to.
“Đi xuống!”
Mắt Tống Mạch đỏ hồng quát nàng, “Đi, bây giờ chúng ta đến Đổng gia, để bọn chúng đối chất với nhau!” Nếu lời Tương Ngọc Châu là thật, nhất định
hắn sẽ đánh chết tên súc sinh Đổng Minh Hoa kia!
Tống Mạch nổi giận,
chuyện sau đó không phải là chuyện mà Đường Hoan hay Tương Ngọc Châu có
thể khống chế. Khi Đường Hoan vội vàng mặc xiêm y vào, Tống Mạch đã túm
tay Tương Ngọc Châu ra đến đại môn Tống gia. Tương Ngọc Châu sống chết
không chịu đi, khóc sướt mướt, nhà gần đó hầu như đều nghe thấy tiếng
động, tất cả chạy hết ra bên ngoài xem náo nhiệt.
Loại chuyện hại người ích ta này đương nhiên phải tuyên dương ra ngoài chứ. Tống
Mạch lười tranh cãi với Tương Ngọc Châu, Đường Hoan sẽ không mặc Tương
Ngọc Châu hắt nước bẩn lên người Tống Mạch đâu. Không phải là khóc sao,
sao nàng có thể để Tương Ngọc Châu khóc một mình chứ? Một thân đồ tang
đi sau hai người, Đường Hoan khóc so với Tương Ngọc Châu còn lớn hớn,
nức nở nói ra chân tướng sự thật cái chết của cha Tống.
Cẩm
Chi là cô nương ngoan ngoãn mọi người thôn Bạch Thủy đều khen, bây giờ
nàng khóc đến đáng thương như vậy tê tâm liệt phế như vậy, so với một nữ nhân bên ngoài mới đến đây có 3 tháng, thôn dân vây xem cơ hồ đều lập
tức lựa chọn tin tưởng lời Đường Hoan, thay nhau chỉ vào Tương Ngọc Châu lớn tiếng thóa mạ. Tiếng mắng truyền đi thật xa, đánh thức rất nhiều
người, cho đến khi đám người Tống Mạch đi tới Đổng gia, xung quanh đã
được vây quanh bởi một vòng lớn dân thôn chất phác, tất cả tập trung ở
trước cửa Đổng gia, đều tức giận mắng đôi cẩu nam nữ này.
Đổng Minh Hoa vốn không phải người trầm ổn bình tĩnh gì, trải qua một phen
náo loạn như vậy, vẻ mặt đã nhanh chóng lộ ra dấu vết, quỳ gối liên tục
dập đầu trước người Tống Mạch. Nghe hắn thừa nhận, Tống Mạch làm sao có
thể dễ dàng tha thứ cho kẻ thù giết hại đại ca? Một cước đá Đổng Minh
Hoa ngã lăn xuống, nắm đấm mạnh như chùy không ngừng rơi xuống ngực hắn.
Dân thôn vây xem chỉ cảm thấy như vậy là trừng phạt đúng tội, đừng nói đến
chuyện tiến lên can ngăn, ngược lại có người còn túm lấy cánh tay Đổng
phụ không cho ông ta đi ra che cho con, ngoài miệng còn nói rất êm tai,
“Con ông hại chết cha ruột người ta đại ca người ta, ông để cho nhị thúc Cẩm Chi đánh nó hai cái đi, xin hắn bớt giận, kẻo lại kéo đến quan phủ
thì khổ!” Về sau, nếu không phải Đổng mẫu liều mạng nhào lên người con,
chỉ sợ Đổng Minh Hoa đã bị Tống Mạch đánh chết thật.
Nhị đệ Tương
Ngọc Châu biết tình hình không tốt, sợ việc này sẽ phá hủy đường phát
tài của Tương gia nên nhân lúc lực chú ý của mọi người đều ở trên người
Đổng Minh Hoa, đã vội vàng ôm Tương Ngọc Châu khóc đến ngất xỉu vào
trong nhà, sau đó cõng người lặng lẽ trốn ra từ cửa sau. Hai thôn cách
nhau hơn 10 dặm, tin tức trong thời gian ngắn không thể truyền tới, lúc
trở về, hắn dặn cha mau chóng sắp xếp, sớm gả Tương Ngọc Châu qua, như
vậy sính lễ hậu hĩnh của Trương gia đã vào tay rồi. Khi đó, dù Trương
lão gia nhận được tin muốn từ hôn, lão ta cũng đừng mơ đòi được lễ hỏi
về. Sau này, thân thể Trương lão gia không tốt, chưa kịp làm gì đã chết
luôn!
Là tức chết người không đền mạng.
Đổng
Minh Hoa một mực khẳng định cha Tống là tự mình ngã chết, quan khám
nghiệm tử thi cũng không tìm được chứng cớ hắn giết người nên ngoại trừ
bị khiển trách về đạo đức, ngoại trừ từ hôn, ngoại trừ việc ân đoạn
nghĩa tuyệt với Đổng gia, Tống Mạch có tức giận, cũng chẳng có cách nào.
Thật vất vả mới nuốt trôi cơn tức này, đến lúc này mới nhớ tới chất nữ.
Tối hôm qua nàng còn vì chuyện hòa hợp lại với Đổng Minh Hoa mà vui vẻ, nay người trong lòng đột nhiên biến thành hung thủ hại chết phụ thân, chất
nữ, nhất định rất khổ sở?
Đóng chặt cửa lớn, Tống Mạch vội vàng bước về phòng phía tây.
Dưới ánh nến mờ nhạt, Đường Hoan nằm trong chăn, khóc thút tha thút thít.
Tống Mạch cởi giày, ngồi xếp bằng bên cạnh chất nữ, do dự một lúc lâu sau,
vẫn không biết nên khuyên nàng thế nào, chỉ theo thói quen nắm bả vai
nàng, “Cẩm Chi đừng khóc, chúng ta không cần tức giận vì loại súc sinh
này, đừng khóc…”
Đường Hoan lau nước mắt, ngồi dậy,
nghiêng ngả nằm trong lòng hắn tiếp tục khóc, “Nhị thúc, con không phải
tức vì Đổng Minh Hoa, con chỉ là khóc thương cha con…”
Tống Mạch làm sao tin được?
Hắn biết chất nữ khóc thương đại ca, nhưng điều làm cho lòng nàng khó chịu, nhất định là Đổng Minh Hoa.
Thấy nàng không ngừng dựa vào người hắn, lòng hắn mềm nhũn, ôm nàng lên đùi
giống như hồi bé, vừa nhẹ nhàng vỗ về nàng vừa dỗ dành, “Không có việc
gì, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi, chúng ta không nhớ tới hắn
nữa. Bây giờ hắn đã thân bại danh liệt, về sau sẽ không có kết cục tốt,
con…”
“Nhị thúc, thúc đừng nói nữa, hắn có tốt không thì có
liên quan gì tới con? Từ ngày con nói với thúc chuyện từ hôn, con đã sớm không cần hắn rồi!” Đường Hoan buồn bực che miệng hắn, hai mắt nàng
chăm chú nhìn hắn.
Tay nàng trơn mượt ấm áp, hai mắt nàng vì
còn đọng hơi nước nên càng toát lên vẻ kiều diễm động lòng người, Tống
Mạch không biết làm sao, cố gắng áp chế rung động bất thình lình xuất
hiện nơi đáy lòng, khó hiểu hỏi: “Không cần? Vậy tối qua, tối qua…”
“Chuyện tối hôm qua con nói mình rất vui vẻ sao?”
Đường Hoan nhìn hắn, hai má trắng nõn từ từ phiếm hồng, “Nhị thúc, con, con là cố ý nói như vậy. Vì, con muốn biết, thúc, thúc…”
“Ta, ta như thế nào?” Vẻ mặt chất nữ, ánh mắt của chất nữ, giọng nói của
chất nữ, không có cái nào là không khiến tim Tống Mạch không đập nhanh
hơn.
Đường Hoan rũ mắt xuống, tay nhỏ bé nắm lấy góc áo hắn,
giọng nói khẩn trương, “Chất nữ muốn biết nhị thúc có vui không. Nhị
thúc vui, chứng tỏ thúc không quan tâm Cẩm Chi gả cho ai, chỉ coi Cẩm
Chi là chất nữ mà thôi. Nếu nhị thúc không vui, vậy chứng minh, nhị
thúc, trong lòng nhị thúc, cũng có, có, có ta…” Nói đến đây, mấy chữ
cuối cùng đã không thể nghe thấy nữa.
Nhưng Tống Mạch vẫn nghe thấy.
Lời nói của chất nữ là có ý gì? Chẳng lẽ trong lòng nàng cũng có…hắn?
Dường như sợ hắn không nghe rõ, Đường Hoan giương mắt lên, si ngốc nhìn hắn,
hai tay không biết từ khi nào đã vòng qua cổ hắn, kéo hắn đối diện với
mình. Ánh mắt nàng quá triền miên, Tống Mạch không kìm lòng được mà nghe theo nàng cúi người xuống, cho tới khi nàng nhẹ nâng đầu lên, ghé vào
lỗ tai hắn, ngượng ngùng nói một câu, “Nhị thúc, chất nữ đã thích thúc
từ lâu rồi, thúc cũng thích ta, đúng không?”
Âm còn chưa dứt, môi thơm mềm mại đã in một dấu son lên má hắn.