Trong bóng đêm, tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân dần dần lắng xuống.
Dục hỏa lui xuống, Tống Mạch chết lặng thắt lại dây lưng cũng không muốn về phòng ngay. Hắn dịch sang một bên, tựa vào vách tường, ngửa đầu nhìn
mặt trăng.
Mới đầu tháng năm, trăng vẫn còn khuyết, cong cong như chiếc móc câu.
Tống Mạch thống khổ nhắm mắt lại.
Vì sao hắn lại có thể sinh ra ** với chất nữ chứ? Chất nữ là vì hiếu thuận nên mới xoa bóp vai cho hắn, vì sao hắn có thể!
Không được, từ giờ trở đi, sẽ không bao giờ để nàng chạm vào nữa, cho dù nàng có buồn cũng còn hơn là để hắn sinh ra tâm tư không nên có, càng lún
càng sâu.
Nhẹ nhàng rửa tay, Tống Mạch bước vào trong nhà.
Nàng đã nằm xuống, Tống Mạch nhẹ nhàng thở ra, cởi giày rồi lên giường, đắp
chăn lên. Mệt nhọc cả một ngày, lại thêm vừa mới tự mình động tay giải
quyết, lúc này hắn đã không thể chịu đựng được nữa, vừa đặt lưng lên
giường đã ngủ luôn.
Hô hấp của nam nhân bên cạnh nhanh chóng trở nên đều đặn, từ từ, còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Tối hôm qua vốn không có ngáy, có thể thấy được hôm nay hắn mệt biết bao nhiêu.
Đường Hoan mở to mắt, tay kéo bả vai hắn, chỉnh hắn nằm thẳng.
Tống Mạch hoàn toàn không biết gì cả, tiếng ngáy chỉ ngừng một lát rồi lại vang lên ngay sau đó.
Bàn tay nhỏ bé của Đường Hoan lén lút chui vào trong chăn, nắm lấy tay hắn. Tống Mạch không có phản ứng, nàng xốc chăn hắn lên rồi lặng lẽ dịch
người sang. Tống Mạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, Đường Hoan phát hiện
hình như hắn sắp tỉnh nên nhanh chóng cọ cọ lên vai hắn, mềm nhẹ rên
khẽ, “Nhị thúc, một mình Cẩm Chi ngủ rất sợ, nhị thúc ôm con đi, nhị
thúc…”
Ý thức của Tống Mạch cũng chưa hề tỉnh táo, nghe chất
nữ làm nũng, hắn hoảng hốt nhớ về kí ức 10 năm trước, nên theo bản năng
xoay người, kéo Đường Hoan vào lòng, vỗ nhẹ hai cái, mơ màng dỗ nàng:
“Cẩm Chi ngoan, nhị thúc ôm con ngủ, ngoan a…” Bàn tay to vỗ vỗ vài cái
rồi không cử động nữa, hắn lại một lần nữa lâm vào giấc ngủ say.
Đây là lần đầu tiên nam nhân này chủ động ôm nàng.
Đường Hoan nằm trong vòng tay rắn chắc của nam nhân này, thành thật đợi một
lát. Chờ đến khi hắn ngủ say, tay trái nàng dịch đến dưới thắt lưng hắn
chạm vào vật kia, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Sắc đẹp ở
trước mặt mà vẫn không thể xuống tay, cảm giác này thực khó chịu. Vừa
rồi hắn ở bên ngoài đến non nửa canh giờ, tự mình làm đã lâu như vậy,
nếu làm cùng nàng, nhất định còn dài hơn?
Aizzz, quá lãng phí, có đại mỹ nhân nũng nịu nằm bên cạnh mà còn vậy, nam nhân này…xứng đáng bị nàng hái 9 lần nha!
Một đêm ngủ thật ngon.
Đã có kinh nghiệm một lần, buổi sáng tỉnh dậy lại phát hiện chất nữ ngủ
cùng một chăn với mình, Tống Mạch đã nhanh chóng bình tĩnh lại, hơn nữa
xiêm y trên người chất nữ rất chỉnh tề, hắn không cần lo lắng nàng đột
nhiên tỉnh lại sẽ khiến hai người lâm vào xấu hổ.
Vì thế Đường Hoan rất phối hợp, khi hắn vừa rụt tay lại nàng liền tỉnh dậy, “Nhị thúc…”
Lúc này, tay trái nàng đặt bên ngoài trung y của hắn, ôm chặt eo hắn, đầu nàng chôn ở hõm vai hắn.
Phát hiện ra tình trạng này, Đường Hoan chợt sửng sốt, vừa ngây thơ lại có
chút ngượng ngùng nói: “Nhị thúc, con, con làm sao lại chui vào
trong chăn của người chứ?”
Tống Mạch cũng không nhớ rõ. Nhưng khiến hắn buồn bực là, vì sao nàng vẫn chưa bỏ tay ra?
Đường Hoan không hề ngẩng đầu, rầu rĩ nói: “Nhị thúc, con ôm thúc như vậy
khiến thúc tức giận sao?” Tay có rụt lại nhưng vẫn khoác lên người hắn.
Tống Mạch cử động không được mà bất động cũng không ổn, đầu giống như hồ
dính, ngốc nghếch giải thích: “Không, không tức giận. Cẩm Chi, Cẩm Chi
gặp phải ác mộng mới ôm nhị thúc như vậy. Chỉ cần, chỉ cần Cẩm Chi có
thể ngủ ngon, chỉ cần con không ngại ôm nhị thúc sẽ nóng, nhị thúc đâu
có tức giận gì…”
Cũng biết tìm cớ đấy chứ!
Nhưng
Đường Hoan cũng thực vừa lòng nên nàng dựa theo lời hắn nói mà đáp lại:
“Vậy mấy ngày này Cẩm Chi đều ngủ bên nhị thúc nhé, buổi tối có tỉnh dậy cũng chỉ hoảng sợ trong chốc lát. Nhị thúc, có thể không?”
Tống Mạch muốn nói không thể nhưng hắn nên từ chối thế nào đây? Nói nàng đã
lớn rồi không thể ôm một đại nam nhân như hắn ngủ sao? Vậy tình cảnh bây giờ của hai người tính là cái gì? Loại sự tình này, trừ khi nàng cảm
thấy không ổn chủ động tránh đi, nếu không, vì thể diện của chất nữ, hắn là nhị thúc, tuyệt đối không có đạo lý nào có thể mở miệng trước. Về
phần chất nữ vì sao đột nhiên trở nên to gan ỷ lại hắn như vậy, nhất
định là do đại ca qua đời quá đột ngột đã gây cho nàng chấn thương quá
lớn!
“Cẩm Chi, con, con cứ nằm đó, nhị thúc phải dậy đây.”
Miễn cưỡng giải quyết nan đề, Tống Mạch cứng ngắc đứng dậy, mặc quần áo vào.
Đường Hoan ngửa đầu hỏi hắn: “Nhị thúc, vai thúc còn mỏi không?”
“Không mỏi, tối hôm qua con xoa bóp rất thoải mái.” Tống Mạch vừa xách giày đi vào, vừa thuận miệng bịa chuyện.
Đường Hoan cười nói: “Vậy tối nay con lại xoa bóp giúp nhị thúc!”
“Không cần, một lần là đủ rồi, nhị thúc, nhị thúc đi nấu cơm đây!” Tống Mạch vội vàng rời đi.
Đường Hoan thoải mái duỗi lưng, nghiêng tai nghe tiếng Tống Mạch đun nước nhóm lửa.
Sau khi ăn xong, Đường Hoan vẫn không được đi theo hắn đến ruộng, cho đến trưa nàng mới cắp rổ đưa cơm cho hắn.
Trên đường gặp không ít con dâu các nhà cầm theo làn đưa cơm cho người nhà,
các nàng mỉm cười chào hỏi với Đường Hoan, Đường Hoan học Cẩm Chi dịu
dàng đáp lại các nàng ấy. Có một phụ nhân hiếu kì hỏi vì sao Đổng Minh
Hoa không tới Tống gia hỗ trợ lại bị Đường Hoan vờ xấu hổ cho qua.
Nàng không muốn nói ra chuyện hai nhà đã từ hôn, người trong thôn thích nhất là tán chuyện, truyền ra ngoài, ngày tháng sau này nàng khỏi cần ra
khỏi cửa nữa, đi ra ngoài sẽ chọc người ta quấn lấy hỏi thăm.
Đường Hoan thích nhất là sự yên lặng. Sư phụ nói nhiều người rất phiền, nàng
cũng vậy. Cho nên làm một hái hoa tặc thực sự rất tốt a, ban ngày tính
hái nam nhân nào, buổi tối mò tới là được, một đêm vợ chồng, buổi sáng
lại tách ra, ai cũng không cần dây dưa với ai.
Đến đầu ruộng, thấy còn hơn bốn mẫu ruộng chưa gặt, Đường Hoan âm thầm phát sầu. Việc
nhà nông chưa làm xong, nhất định Tống Mạch không thể nào có tâm tư
khác, chẳng lẽ bao nhiêu ngày như vậy chỉ có thể trêu cợt hắn thôi sao?
Nàng nên tìm cơ hội nào để tỏ tình với hắn đây? Không có cơ hội tốt,
chất nữ mạo muội quyến rũ nhị thúc, đây, đây rõ ràng không phải người
tốt gì, không đem Tống Mạch dọa chạy mới là lạ!
“Nhị thúc, thúc lại đây ăn cơm đi!”
Số lúa hôm qua Tống Mạch gặt xong được xếp thành một đống thật cao, Đường Hoan đi tới sau đống
lúa, lớn giọng gọi hắn, gọi xong thì ngồi xổm xuống bày cơm ra.
Tống Mạch đứng thẳng lưng, vừa lau mồ hôi vừa đi đến bên nàng.
Hai người sóng vai nhau ngồi.
“Con còn chưa ăn sao?” Thấy hai bộ bát đũa đặt trên cái áo cũ, Tống Mạch kinh ngạc hỏi.
“Trong nhà chỉ có một mình con, ăn cơm cũng không ngon.” Đường Hoan thân thiết nói, đầu tiên là đưa cho hắn một bát canh trứng hành, “Con sợ ăn mỗi
bánh sẽ khó chịu nên nấu một chút canh. Nhị thúc uống trước đi cho nhuận họng.” Canh cũng không còn nóng nữa, hành lá xanh biếc rắc lên trên,
trứng gà vàng xốp, mới mẻ mê người.
Đó chính là điểm khác
nhau giữa nhà có và không có nữ nhân. Nếu chỉ có mình Tống Mạch, làm sao có thể nghĩ ra việc nấu canh uống.
Hắn múc hơn nửa bát canh, ngửa đầu uống.
Đường Hoan nhìn cổ hắn, nam nhân này, vì sao lại đẹp thế chứ? Một thân áo
vải, da ngăm đen do phơi nắng vậy mà một chút cũng không ảnh hưởng đến
cảm giác hắn đem lại cho nàng. Cũng bởi vì thế, chín giấc mộng, Đường
Hoan biết nó không quá dài, càng đối nghịch với hắn, nàng lại càng cảm
thấy thích thú.
Tống Mạch một hơi uống cạn, toàn thân sảng khoái, trán lại chảy đầy mồ hôi.
Đường Hoan lấy khăn tay ra, nâng tay lau mồ hôi cho hắn.
Không ai nói gì.
Một khác kia, giọng nữ nhân đang gọi người nhà ở đằng xa xa kia dường như đều ngừng lại.
Đường Hoan nhìn vào trán hắn, chăm chú lau, tựa hồ không hề chú ý tới ánh mắt khiếp sợ của nam nhân kia. Mà ở trong mắt Tống Mạch, mặt nàng đỏ như
lòng đỏ trứng, môi đầy đặn đỏ mọng, lại gần hắn như vậy, gần đến mức hắn chỉ cần cúi đầu cũng có thể chạm vào nàng.
Hắn muốn lùi
xuống nhưng lại hết mực yêu thích dịu dàng như nước mà hắn không thể
chạm tới, tham lam hưởng thụ động tác quá mức thân cận của chất nữ. Hắn
yên lặng khuyên bảo mình, không có việc gì, chất nữ chỉ đang hiếu thuận
với hắn, không cần ngạc nhiên.
Hắn khẩn trương nhìn đôi mắt
xinh đẹp của nàng lại phát hiện bên trong dần dần hiện lên hơi nước, chỉ một lát thôi nước mắt trong suốt đã đong đầy khóe mắt, nàng lại tựa như ý thức được điều gì đó không đúng, thu tay lại định xoay người nhưng
khi nàng cụp mi mắt xuống, nước mắt to như hạt đậu đã rơi xuống, chảy
xuống hai má mềm mại của nàng.
Lòng Tống Mạch cũng run theo,
không kìm lòng được giữ chặt hai vai nàng, bức nàng đối diện với hắn,
“Sao lại khóc?” Giọng nói tràn đầy lo lắng.
Đường Hoan lau
nước mắt, nghẹn ngào: “Nhị thúc, trước khi phụ thân mất con đã phát hiện ra người kia thay lòng, buổi tối chỉ biết trốn ở trong chăn khóc, nhưng con nghĩ con còn có phụ thân rất yêu con, trong lòng liền không còn khổ sở như vậy nữa. Ngày đó, con vốn muốn nói với ông chuyện từ hôn, ai ngờ ông đi ra ngoài mãi mà không về…Nhị thúc, mấy ngày nay vất vả cho thúc
rồi, nếu không có thúc, con thật sự không biết mình nên sống tiếp thế
nào, người đối tốt với con một đã thay đổi một lại đi mất, con…” Nàng ôm mặt khóc nức nở.
Tống Mạch cực độ đau lòng, nhưng hắn ăn nói vụng về chỉ biết nói đúng hai câu: “Không khóc không khóc, vẫn còn nhị
thúc bên con.”
Đường Hoan nhỏ giọng thút thít: “Nhị thúc,
thực ra con vẫn biết, hai ngày này cả đêm lẫn ngày con đều quấn lấy
thúc. Nhất định thúc, thúc cảm thấy con không tốt, không giống với dáng
vẻ nữ nhi nên có. Nhưng mà nhị thúc, con sợ lắm, nhắm mắt lại, trước mắt chỉ có một màu đen, dường như có người ở trong bóng tối bảo con, bảo
con đi với hắn. Con sợ lắm, chỉ có ôm nhị thúc, trong lòng mới bình ổn…
Nhị thúc, trải qua chuyện với Đổng Minh Hoa, chất nữ không còn muốn lập
gia đình, chỉ ngóng trông cả đời đều đi theo bên cạnh nhị thúc, để người che chở yêu thương.”
Tống Mạch nhìn xung quanh, phát hiện
thấy không có ai, hắn không nhịn được xoa đầu nàng, chân thành nói:
“Đừng nói ngốc nghếch, ta là nhị thúc của con, là thân nhân còn lại duy
nhất trên đời của con, con có ôm nhị thúc cũng là chuyện bình thường,
nhị thúc làm sao có thể trách con? Còn chuyện lập gia đình, con mới 16,
sau khi quên hắn hoàn toàn, có thể nghĩ thông, đến lúc đó nhị thúc mới
tìm cho con một chốn quy túc khác.” Nói đến đây, trong lòng hắn chợt dấy lên cảm giác khổ sở, nhưng khổ sở ở đây, hắn không dám tìm hiểu.
“Vậy vì sao nhiều năm như vậy mà nhị thúc vẫn không lấy vợ?”
Đường Hoan quay đầu hỏi hắn, thấy vẻ mặt hắn kinh ngạc, nàng chợt nói tiếp:
“Một mình nhị thúc một người rất tự do tự tại, con cũng muốn giống như
nhị thúc. Lập gia đình thì có gì tốt? Gả đến lại phải giúp tướng công
hiếu thuận với cha mẹ, việc trong việc ngoài, gặp phải người tính tình
khó chịu còn phải nhẫn nhịn, chẳng thể làm chủ được cái gì. Trước kia
con cảm thấy chỉ cần một nam nhân tốt với con là đủ rồi nhưng bây giờ
con mới hiểu, nam nhân chính là thứ không đáng tin cậy nhất, tốt với con chỉ là nhất thời, chẳng thể nào tốt với con cả đời, vậy vì sao con lại
không thể ở nhà trải qua những tháng ngày an ổn? Trừ khi…”
Trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, nàng cúi đầu, mặt phiếm hồng: “Trừ khi người nọ anh tuần giống như nhị thúc, cao lớn khỏe mạnh, trong nhà chỉ có một mình hắn, còn tốt với con y như nhị thúc, nếu không con chẳng muốn lấy
ai làm chồng!”
Giống hắn ư?
Vui sướng không thể
khống chế tràn đầy trong ngực, mặt Tống Mạch nóng lên, không dám nhìn đi đâu, khiêm tốn nói: “Nhị thúc chỉ là một người thô thiển, nào có tốt
như con nói. Con a, con từ nhỏ đã lớn lên ở trong thôn, chưa gặp qua
nhiều người, nếu…”
“Con chưa gặp qua nhiều người, vậy nhị
thúc gặp qua nhiều người chưa?” Đường Hoan mất hứng ngắt lời hắn, siết
chặt khăn giận dỗi nói: “Con mặc kệ, từ nhỏ con đã thích nhị thúc, có
nhìn ai cũng không thấy tốt bằng nhị thúc, thủa nhỏ không hiểu chuyện
còn mơ ước lớn lên sẽ gả cho nhị thúc…dù sao về sau nếu nhị thúc không
thể tìm thấy người nào sống chung cả đời, người cũng đừng ép con lập gia đình!”
“Ta…”
“Thôi, thúc mau ăn cơm đi, cơm nước
xong thúc còn có thể nghỉ ngơi một lát.” Đường Hoan gắp cho hắn miếng
bánh to nhất, bĩu môi nói.
Tống Mạch không còn lời nào để nói, vùi đầu ăn cơm, trong lòng vẫn nghĩ ngợi về câu nói kia của nàng.
Thì ra từ nhỏ chất nữ đã thích mình, nếu, nếu không có tầng quan hệ này…
quên đi, nghĩ thế nào cũng không có khả năng, hắn lớn hơn nàng 12 tuổi,
nếu không phải hắn là nhị thúc của nàng, cô nương nhỏ như vậy, sao có
thể coi trọng hắn đây?
Đến khi nằm xuống tạm nghỉ, trên ngực
giống như bị đá lớn đè nặng, đè đến không thể chịu nổi. Cố gắng mãi vẫn
không thể đi vào giấc ngủ, Tống Mạch đứng dậy, tiếp tục làm việc.
Đường Hoan đành phải mang rổ về nhà.
Con đường vào thôn kia chính là đường chính của thôn Bạch Thủy, căn nhà bề
thế nhất ở bên trái chính là Đổng gia. Đường Hoan không muốn đi đường
đó, giống như lúc đi tới, nàng tính đi con đường phía đông bên cạnh rừng cây, sau đó vòng qua.
Nàng không cần phải giả vờ, Đường Hoan đã tự tay giết người, nào còn sợ cánh rừng có người chết?
Nàng thoải mái đi, đang đi chợt nghe phía xa xa truyền đến tiếng nói cố tình đè thấp, hình như có nhắc tới tên Cẩm Chi.
Chẳng có việc gì làm, Đường Hoan tò mò lại gần.
Sau một cái cây, Tương Ngọc Châu quỳ gối trước người Đổng Minh Hoa, ôm đùi hắn đau đớn rơi lệ, “Biểu ca, vì sao huynh có thể đối với muội như vậy? Tống nhị thúc đã nói rõ muốn từ hôn, huynh không cho ta nói với cậu mợ, ta nghe lời huynh. Nhưng bây giờ kế mẫu của muội sắp xếp một mối hôn
nhân như vậy cho muội, nếu huynh không nói chuyện của hai ta với cậu
mợ, nếu huynh không hướng cha nương cầu hôn muội, muội sẽ phải gả cho
Trương lão gia đã ngoài 50 kia làm kế thất! Biểu ca, huynh sao có thể
nhẫn tâm nhìn muội gả cho người như vậy?”
Đổng Minh Hoa không đành lòng.
Nhưng hắn vẫn chưa chết tâm với Cẩm Chi.
“Biểu muội, không phải ta không muốn giúp muội nhưng cha mẹ làm mối khó cãi, ta với Cẩm Chi là thanh mai trúc mã, hôn sự là do trưởng bối hai
nhà định ra, Tống nhị thúc không có tư cách làm chủ. Hơn nữa, bây giờ
Cẩm Chi chỉ đang giận ta thôi, đến khi ta hỏi rõ nàng vì sao giận mình
sau đó giải thích thỏa đáng, nàng nhất định sẽ tha thứ cho ta. Trong
lòng Đổng Minh Hoa ta chỉ có một thê tử duy nhất là Cẩm Chi, trừ khi
nàng không cần ta nếu không ta sẽ không lấy người nào khác. Biểu muội,
mặc dù Trương lão gia có già nhưng gia cảnh hắn tốt, dưới gối không có
con trai, muội gả đi thay Trương gia khai chi tán diệp, ngày sau cũng có thể an hưởng phú quý.”
Tương Ngọc Châu sững sờ nhìn hắn, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch, “Nhưng, ta đã là người của huynh a!”
Đổng Minh Hoa nhẫn tâm nhìn về nơi khác, “Ngày ấy do ta say rượu, tỉnh lại
không thể nhớ ra chuyện gì, không biết muội và ta rốt cuộc có như vậy
hay không, ta…”
“Biểu ca!” Nước mắt Tương Ngọc Châu tuôn như
mưa, “Biểu ca, chẳng lẽ ta ở trong mắt huynh chính là người ti bỉ vô sỉ
đến vậy sao?”
Trong mắt Đổng Minh Hoa hiện lên tia không đành lòng nhưng nghĩ đến chính trong cánh rừng này, nghĩ đến sự bình tĩnh lý trí đến đáng sợ của nữ nhân này, hắn nắm tay thành quyền: “Trước kia ta cảm thấy muội thực thiện lương nhưng ngày đó nhạc phụ vì chúng ta mà
ngã vỡ đầu chết đi, việc thứ nhất muội nghĩ đến không phải là xin lỗi
Cẩm Chi mà là thanh danh của muội của ta, khi đó ta hoảng hốt nên mới
nghe theo chủ ý của muội, sau ngẫm lại, muội thật đáng sợ. Hơn nữa, ngày ấy nhị thúc hiểu lầm ta, vì sao muội lại không giải thích cho ta lấy
nửa câu? Chẳng lẽ là đang cố tình làm hiểu lầm của nhị thúc càng thêm
sâu, khiến ta chỉ có thể lấy mình muội? Biểu muội, nếu ta không thể vãn
hồi tình cảm của Cẩm Chi, ta có thể lấy muội, nhưng bây giờ, ta sẽ không buông tay đâu.”
Đường Hoan kinh ngạc nhíu mày, thì ra cha Tống chết là vì vậy?
Những kí ức tốt đẹp của cha Tống trong trí nhớ Cẩm Chi đột nhiên hiện lên,
Đường Hoan dâng lên phẫn nộ không cách nào nói rõ, mối hận với Đổng Minh Hoa và Tương Ngọc Châu càng thêm sâu. Tương Ngọc Châu không nói làm gì
nhưng đó là nhạc phụ của Đổng Minh Hoa đấy! Hắn hại chết cha ruột người
ta, bây giờ còn không biết xấu hổ lời nào nói ra cũng treo Cẩm Chi ở
trước miệng?
Đã gặp qua nhiều kẻ không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp một kẻ nào vô lại đến như vậy!
Đường Hoan thực lòng cảm thấy không đáng giá thay Cẩm Chi!
Tương Ngọc Châu vẫn chưa từ bỏ ý định cầu tình: “Biểu ca, biểu ca, huynh đừng nói vậy. Muội thừa nhận muội ích kỷ, nhưng muội thật lòng thích huynh
mà! Huynh xem, muội khuyên huynh phủi sạch quan hệ tới cái chết của cha
Cẩm Chi cũng là vì tốt cho huynh với Cẩm Chi thôi. Nếu để nàng biết sự
thật, nàng làm sao còn có thể thích huynh nữa? Nếu muội thực sự độc ác,
muội nên nói cho nàng, khiến nàng hận huynh, khiến huynh hoàn toàn hết
hy vọng mới phải! Nhưng muội không có, bởi vì trong lòng muội có huynh
a! Biểu ca, muội biết huynh thích nàng, muội cũng đã chuẩn bị tốt để làm thiếp thất của huynh nhưng Tống nhị thúc đột nhiên đưa ra quyết định
từ hôn, thái độ còn kiên quyết như vậy, muội cũng rất bất ngờ, nhất
thời quên mất giải thích, như vậy là sai sao? Chẳng lẽ mong muốn làm thê tử của huynh cũng là sai sao?”
Nàng khóc đến độ không thở
nổi, Đổng Minh Hoa cũng không đành lòng: “Đừng khóc, ta, ta không phải
cố ý, chỉ là, chỉ là ta không biết vì sao Cẩm Chi lại đột nhiên không
cần ta, ta không cam lòng!”
Tương Ngọc Châu nhào vào lòng hắn, oán
hận đánh lên vai hắn: “Huynh không cam lòng, huynh không cam lòng vậy
muội làm sao bây giờ? Người cha nhẫn tâm của muội rất xem trọng mối hôn
nhân này, bây giờ còn cho người đón muội về, chính là để bà mối Trương
gia nhìn tận mắt. Hôm nay muội vất vả lắm mới kéo được nhị đệ ở lại,
sáng mai nhất định muội sẽ phải đi với đệ ấy, chờ đến khi huynh xác định rõ Cẩm Chi thực sự không cần huynh, muội, muội với huynh cũng vô duyên
rồi! Biểu ca, biểu ca, huynh đừng đối xử với muội tàn nhẫn như vậy…”
Đổng Minh Hoa ôm nàng, ánh mắt lại nhìn đến triền đê phía xa xa, mới trước đây thôi hắn vẫn còn hay dẫn Cẩm Chi đến đó chơi.
“Biểu muội, muội yên tâm, buổi chiều ta sẽ tìm cơ hội gặp Cẩm Chi. Nếu, nếu
ta với nàng thật sự không thể, ta sẽ trở về với muội, hướng dượng cầu
hôn. Nhưng nếu Cẩm Chi nguyện ý tha thứ cho ta, ta, ta chỉ có thể cô phụ tâm ý của muội. Ta đã có lỗi với Cẩm Chi một lần, ta không thể có lỗi
với nàng
lần thứ hai.”
Trong lòng hắn, Tương Ngọc Châu tuôn trào nước mắt, nhưng trong mắt đều là căm hận.
Biểu ca, nếu huynh thực sự dám cô phụ ta, vậy ta tuyệt không để hai người sống vui vẻ!
Lại qua thêm một khắc nữa, có vẻ đã thương lượng tốt rồi, hai người lần lượt rời đi.
Đường Hoan miễn cưỡng dựa vào một thân cây, suy nghĩ.