9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 502: Chương 502: Bảo mẫu của chúng tôi cũng nấu ăn rất ngon




Thang máy rất nhanh đã đến tầng mười sáu, năm đứa nhóc cùng lúc đi ra từ bên trong thang máy.

Mấy đứa Vũ Tuệ đi đến trước cửa phòng số một nghìn sáu trăm linh một, gõ cửa.

Long Thiên cầm lấy tay của em trai, trực tiếp cầm lấy cái chìa khóa, mở cửa phòng một nghìn sáu trăm linh hai ra.

Tô Cẩm nhìn thấy hai đứa nhóc đã trở về, nhanh chóng đi ra nghênh đón: “Cậu chủ, hai cậu trở về rồi. Cơm nước đã chuẩn bị xong hết rồi”

Ngay tại lúc này, cửa phòng đối diện mở ra, gương mặt Mạc Hân Hy tràn đầy ý cười, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Cẩm, nụ cười chợt đông lại trên khóe môi cô.

“Tô Cẩm?” Cô bước hai bước liền đến trước cửa phòng một nghìn sáu trăm linh hai.

Tô Cẩm theo bản năng lùi về sau một bước: “Bà chủ Lục?”

Mạc Hân Hy kích động kéo lấy cổ tay của Tô Cẩm: “Sao cô lại ở chỗ này vậy, mẹ của cô đâu?”

“Tôi.” Nhớ tới người mẹ đã khổ cực cả một đời của mình, sống mũi Tô Cẩm cay cay, hốc mắt trở nên đỏ hoe.

Long Bách vừa thấy, trong nháy mắt tính khí nóng nảy lại bốc lên, trực tiếp đẩy Mạc Hân Hy ra: “Làm sao, bảo mẫu nhà chúng tôi cũng không phải người cô muốn bắt nạt thì bắt nạt được đâu, cũng phải hỏi ông nhỏ tôi đây xem có đồng ý hay.

không đã”

Giọng của cậu kinh động đến hai bố con Lục Khải Vũ đang sắp xếp quần áo và đồ dùng hàng ngày trong phòng một nghìn sáu trăm linh một, hai người bọn họ đồng thời đi ra ngoài.

Long Bách chống vào cái eo nhỏ mũm mĩm của cậu, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lục Khải Vũ với Mạc Minh Húc một cái: “Làm sao, ỷ vào nhiều người muốn bắt nạt người khác sao!”

Lục Khải Vũ lúc này cũng đã nhìn thấy Tô Cẩm, con ngươi lạnh lùng sâu thẳm khẽ lóe lên, kéo Mạc Hân Hy đến bên ngươi.

“Sao cô lại ở chỗ này làm bảo mẫu? Mẹ của cô chẳng lẽ..?” Anh cũng không tiếp tục nói vế đăng sau nữa, Tô Cẩm một mình rời khỏi thôn hương lúa chỉ có một khả năng, đó chính là bà Lí Thu Hà mẹ cô đã qua đời rồi Tô Cấm liếc mắt nhìn Lục Khải Vũ một cái, giọng nói xa cách: “Tổng giám đốc Lục, anh yên †âm, tôi sẽ không đến nhà họ Lục các anh gây sự đâu, tôi sẽ dựa vào đôi tay của chính mình, dựa vào lao động nuôi sống bản thân”

Lục Khải Vũ gật đầu: “Có việc gì cần sự giúp đỡ thì cứ việc mở lời, tôi đã từng đồng ý với mẹ của cô ở Hà Thành sẽ chăm sóc tốt cho cô.”

“Không cần thiết! Tổng giám đốc Lục vẫn nên quản tốt việc của bản thân mình đi!” Lạnh lùng nói xong, Tô Cẩm xoay người bước vào trong căn phòng bếp của phòng số một nghìn sáu trăm linh hai.

Ánh mắt đen như mực đầy cơ trí của Long Thiên liếc nhìn bóng lưng của Tô Cẩm một cái, rồi lại nhìn Lục Khải Vũ, chân mày cau lại Sao bọn họ lại quen biết bảo mẫu của nhà mình chứ?

Mạc Hân Hy nhìn Long Bách và Long Thiên, bất chấp Tô Cẩm mà nhiệt tình mời hai đứa trẻ: “Hôm nay tôi đặc biệt hầm canh sườn, làm món cá sốt chua ngọt, còn hấp bánh hạt dẻ nữa, các cậu có muốn qua nhà tôi cùng nhau ăn không?”

Long Bách vừa nghe thấy vậy liền nuốt nước miếng, nhưng gương mặt lại vô cùng kiêu ngạo, lắc đầu nói: “Không cần, bảo mẫu nhà chúng tôi nấu ăn cũng rất ngon”

Nói xong, cậu cùng với Long Thiên đang chuẩn bị trở về nhà ăn cơm, thang máy đột nhiên kêu lên, Liễu Thanh Y khoác lấy cánh tay của Long Uy gương mặt hạnh phúc lộ ra ý cười đi ra từ trong thang máy.

“Anh cả.”

“Anh cả Hai đứa nhóc vừa nhìn thấy Long Uy, hăng hái chạy đến, trực tiếp nhảy lên trên người của Long Uy.

Liễu Thanh Y có chút đau lòng, nhanh chóng ôm Long Bách đặt xuống: “Long Bách, em béo quá rồi, sẽ làm anh cả của em bị mệt đó.”

Long Bách lúc này mới nhìn thấy Liễu Thanh Y, có chút khó hiểu nhìn anh cả, rồi lại nhìn Liễu Thanh Y: “Hai người?”

Vẻ mặt Liễu Thanh Y vô cùng đắc ý mà quơ quơ chiếc nhắn kim cương đeo trên ngón áp út bàn tay bên phải: “Chị với anh trai lớn của em đã đính hôn rồi, từ bây giờ trở đi chính là chị dâu cả của mấy đứa rồi, sau này phải nghe lời của chị đấy nhé!”

Long Bách cùng với Long Thiên bốn mắt liếc nhìn nhau.

Long Thiên không nói gì, nhưng nhìn thấy anh cả cuối cùng cũng mở rộng cửa lòng, có được người yêu của bản thân, trong lòng cậu ta rất vui vẻ.

Long Bách thì không giống như vậy, lớn tiếng hồ lên: “Sao mà lại nhanh như vậy chứ? Hai người mấy hôm trước không phải vẫn còn chia tay sao?”

Cậu đã sẵn sàng để lấy lòng Mạc Minh Húc rồi xâm nhập vào máy tính của anh cả, trong lòng chuẩn bị tìm tòi kết quả.

Bọn họ vẫn còn chưa thể hiện được sự thông minh và tài trí của mình nữa mài Hai người anh cả bọn họ làm sao lại đã làm hòa rồi chứ!

Hu hu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.