9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 345: Chương 345: Bị bắt cóc




Khi Mạc Hân Hy tỉnh lại, phát hiện tay chân mình đã bị trói chặt, hơn nữa đó lại là nút thắt chết mà mọi cao thủ đều không thể gỡ được trong truyền thuyết.

Trên miệng cô cũng bị dán băng dính, không thể phát ra âm thanh. Toàn bộ đồ của cô bị ném ra băng ghế sau của ô tô, đằng trước tính cả tài xế thì trong xe có tổng cộng là hai nam.

Cô nhớ lại những gì xảy ra trước khi hôn mê.

Vũ Tuệ và mấy đứa nhóc giúp cô chọn một bộ váy cưới rất xinh đẹp, sau đó nhao nhao đòi cô mặc thử cho mấy đứa xem.

Cô và nhân viên đi vào phòng thử đồ, cô vừa đặt túi xuống, chuẩn bị cởi quần áo và thay váy cưới thì ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Lúc sau cô mới phát giác được mùi hương có vấn đề, bèn bịt mũi lại, lấy điện thoại ra gọi điện thì đột nhiên có người lao tới giật điện thoại của cô, sau đó trước mắt cô tối sầm lại, cô không biết gì nữa.

Cô cố sức vùng vẫy cả buổi, một lúc lâu mới từ hàng ghế phía sau khó khăn ngồi dậy.

Quan sát những tòa nhà và khung cảnh bên ngoài cửa kính ô tô, có thể đoán bọn họ đã ra khỏi Hà Thành.

Hai người phía trước nhanh chóng phát hiện cô đã tỉnh, một người quay đầu lại nhìn cô, nói: “Đừng giở trò, đắc tội tập đoàn Long Uy thì trừ khi cô ra nước ngoài, nếu không thì không thể trốn thoát đầu”

Tập đoàn Long Uy? Long Bách và Long Thiên? Trái tim Mạc Hân Hy lập tức thả lỏng. Kể từ khi biết thân phận của hai đứa, cô luôn nghĩ cách để được gặp chúng nó!

Hôm nay, hai tên nhóc này lại cho người trói cô lại. Trong lòng cô có chút dở khóc dở cười, con trai bắt cóc mẹ mình, chuyện này là sao đây!

Một giờ sau, xe đến chân núi Thanh Khê. Người đàn ông phía trước bước xuống xe, đi ra phía sau, dùm một cái khăn trùm đầu màu đen chụp lên đầu cô.

“Các người không cần làm vậy, tôi đã biết địa chỉ của nhà họ Long rồi. Tôi rất quen thuộc với Long Bách và Long Thiên. Trước mắt cô tối như mực, cô có chút chống cự và không thích ứng được.

Người đàn ông sững sờ một chút, nhìn cô với ánh mắt có chút ngạc nhiên và bội phục.

Cô gái này đúng là quá dũng cảm, dám gọi thẳng tên cậu hai và cậu ba, xem ra đúng là chán sống rồi.

Ngây người một lúc, hắn ta không để ý đến Mạc Hân Hy nữa mà lại đi tới vị trí ghế phụ phía trước, xe bắt đầu chuyển động đi về phía trước.

Nhà họ Long nằm sâu trong núi Thanh Khê, có diện tích khoảng hàng chục nghìn mét vuông, xung quanh được bao bọc bởi những cây đại thụ cao chót vót, không gian yên tĩnh tạo cảm giác cổ kính. Căn nhà theo lối kiến trúc châu Âu, đi vào trong tạo cho người ta cảm giác như ở một trang viên châu Âu.

Khi xe đến trước cửa nhà họ Long, Mạc Hân Hy bị kéo ra ngoài.

Không biết lại đi bao lâu, khăn trùm đầu màu đen cuối cùng cũng được tháo ra, băng keo bịt miệng cũng bị đối phương mạnh tay xé toạc

Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, cô cảm thấy hơi khó chịu, nhắm mắt lại đợi một lúc rồi mới mở ra.

Long Thiên đang lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế gỗ lim chạm khắc hoa, Long Bách thì đứng bên cạnh Long Thiên, cả hai đều nhìn chằm chằm vào cô. Gặp lại bọn họ, nội tâm của Mạc Hân Hy có sự thay đổi rất lớn. Họ không phải người xa lạ mà chính là con trai mà cô tìm kiếm suốt bảy năm trời.

“Nhóc Thiên, nhóc Bách. Chưa kịp mở miệng, nước mắt cô không kìm được mà tuôn trào.

Con của cô đang ở ngay trước mắt, cô thực sự muốn chạy đến ôm và hôn chúng.

Đám vệ sĩ xung quanh không khỏi hít một hơi, người phụ nữ này chắc sẽ không sống nổi, dám gọi cậu hai và cậu ba như vậy!

Bọn họ lén lút liếc nhìn hai cậu chủ nhỏ ở chính giữa. Quả nhiên, khi nghe Mạc Hân Hy gọi như vậy, khỏe miệng Long Bách giật giật, lông mày Long Thiên nhăn lại thật sâu.

“Người phụ nữ không đáng tin này, ai cho cô gọi chúng tôi như vậy, tên của chúng tôi cô có thể gọi sao?” Long Bách đi đến trước mặt cô, giơ chân lên hung hăng muốn đá một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.