Lục Khải Vũ quay đầu lại nhìn Long Anh ‘Vũ chäm chăm: “Ai?”
“Con trai anh, thăng nhóc thiên tài y học Lư Tử Tín đó!” Mặc dù Long Anh Vũ rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói ra. Thẳng nhóc đó chưa tới bảy tuổi, anh ta cũng đành chịu.
“Tử Tín sao?” Quả nhiên Lục Khải Vũ có chút kinh ngạc.
Con trai anh quả thực là ở nước ngoài đã giành được một số giải thưởng y tế, nhưng mà, theo như anh thấy hầu hết đó đều là thành quả nghiên cứu của người mẹ nuôi Khúc Lăng Ái.
“Bây giờ người phụ trách nghiên cứu lại là đàn em của mẹ nuôi của Lư Tử Tín, rất nhiều thành quả nghiên cứu cậu †a đều vay mượn từ Khúc Lăng Ái, bao gồm cả loại chất độc khiến các cơ quan khác nhau của cơ thể dần bị hủy hoại này”
“Đối với những thành quả nghiên cứu của Khúc Lăng Ái, Lư Tử Tín đều hiểu rõ tường tận.
Thuốc giải hẳn không làm khó được cậu bé đâu”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Khải Vũ, Long Anh Vũ tốt bụng giải thích cho anh hiểu.
Chẳng qua là trong lòng Long Anh Vũ rất ghen tị, dựa vào cái gì mà cái tên Lục Khải Vũ này lại được Hân Hy yêu, cô còn sinh cho anh tâ mấy đứa con xuất sắc như vậy.
Nếu như năm đó nhà bọn họ không bị người ta tính kế, vậy thì chắc là Mạc Hân Hy sẽ là vợ của anh ta, Mạc Minh Húc, Tử Tín, Long Thiên Long Bách đều sẽ là con của anh ta Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta nhìn Lục.
Khải Vũ dâng lên hận thù.
Lục Khải Vũ coi nhẹ biểu cảm của anh ta, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn!”
Sau đó, sải bước rời đi.
Kẻ nào dám thèm muốn vợ của anh, anh đều sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Lúc về tới nhà đã gần mười hai giờ đêm, Lục Khải Vũ nhẹ nhàng mở cửa, anh nhìn thấy phòng ngủ chính có ánh đèn yếu ớt, không lẽ là vợ anh đang đợi anh sao?
Lục Khải Vũ nhẹ nhàng bước tới. . Bạn đang đọc truyện tại * T rùmTruyện.ne t *
Cửa phòng ngủ đã đóng, chỉ có ngọn đèn bàn nhỏ trên đầu giường đang sáng, vợ anh đã ngủ rất say trên giường, hai bên trái phải trên giường có ba đứa nhỏ Mạc Minh Húc, Long Thiên và Long Bách.
Mấy đứa nhỏ có thể là do quá buồn ngủ, nên đã ngủ quên mất.
Đây là chuyện gì vậy? Long Thiên và Long Bách đã tha thứ cho hai vợ chồng bọn họ sao?
Lục Khải Vũ có chút bối rối không biết làm sao mới tốt, đứng nhìn chắm chằm vợ và các con một hồi, vươn tay muốn điều chỉnh tư thế của ba đứa con lại một chút, để nằm sấp như vậy ngủ một đêm, thì ngày mai tỉnh dậy chắc chắn sẽ bị sái cổ mất.
Tuy nhiên, anh vừa mới bước tới gần bên giường thì Long Thiên đã tỉnh giấc.
“Ai đó?” Giọng điệu của cậu ta đầy cảnh giác, không có chút gì là mơ màng mới tỉnh ngủ Nhìn thấy Lục Khải Vũ, Long Thiên sửng sốt một chút rồi cúi đầu xuống.
Nếu như lời của Mạc Minh Húc nói đều là sự thật, năm đó mẹ của bọn họ vì bọn họ mà phải chịu bao nhiêu cực khổ như vậy, điều đó cho thấy rằng bố của bọn họ quá vô trách nhiệm.
Mẹ của bọn họ đã mang thai rồi mà lẽ nào.
người đương sự làm bố này lại không hề hay biết sao? Người phụ nữ cùng ông ta tiếp xúc thân mật như vậy mà ông ta lại phớt lờ đi như vậy sao?
Chuyện năm đó Mạc Hân Hy say rượu ngã vào người Lục Khải Vũ, cô cảm thấy mất mặt, nên chưa từng nói cho các con nghe. Lục Khải Vũ cũng như vậy, năm đó bị người ta tính kế như vậy khiến anh cảm thấy mất mặt, nên cũng không muốn kể cho ai nghe cả Vì vậy, Mạc Minh Húc hoàn toàn không biết năm đó giữa bố và mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lục Khải Vũ đang định hỏi Long Thiên xem có chuyện gì vậy! Mạc Minh Húc nghe được tiếng động, cũng cảnh giác tỉnh dậy.
Trên giường chỉ còn nhóc mập Long Bách đang nằm ngủ say.