9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 844: Chương 844: Chú là đồ Cặn bã




Khóe môi Mạc Vũ Lý cong lên, vẻ mặt khinh bỉ: “Đồ đàn ông cặn bã, đây là do chú tự tìm lấy!”

Cậu bé nắm cổ tay Khúc Lăng Cường, sau đó nghiêng người và dùng lực. Khúc Lăng Cường không hề đề phòng đã bị cậu bé quật ngã xuống đất.

Nhưng Khúc Lăng Cường cũng không có nằm bất động trên đất nửa ngày trời như Mạc Vũ Lý nghĩ, sau khi bị quật ngã anh ta đã dồn lực vào lưng và tức thì bật người dậy.

“Không ngờ nhóc con như cháu cũng có bản lĩnh đó!” Anh ta nhìn Mạc Vũ Lý với vẻ mặt tán thưởng, vừa rồi chỉ là không phòng ngừa nên mới bị thằng bé này đánh lén mà thôi.

Từ động tác bật dậy Mạc Vũ Lý cũng đã nhìn ra được, người đàn ông cặn bã này cũng có chút kỹ năng.

Mạc Vũ Lý lui về sau vài bước rồi bày ra tư thế chuẩn bị: “Không ngờ một tên đàn ông cặn bã như chú cũng có bản lĩnh lắm. Như thế nào?

Muốn đánh nhau không?”

Khúc Lăng Cường nhìn xung quanh bốn phía, lắc đầu: “Tại sao chú phải đánh nhau với một đứa trẻ như cháu?”

Mạc Vũ Lý có phần mất hứng: “Thế nào? Chú khinh thường cháu sao? Thầy của cháu chính là cao tăng của Thiếu Lâm”

Khúc Lăng Cường chỉ chỉ vào băng ghế dài dưới ánh mặt trời.

Nơi đó cách hai người không xa lắm: “Chúng ta có thể không đánh nhau, đi qua đó ngồi xuống trước đã được không?”

Mạc Vũ Lý đảo đảo đôi mắt hoa đào của mình: “Ngồi một lúc cũng được, nhưng cháu có hai điều kiện. Nếu chú đồng ý với cháu, cháu sẽ qua đó ngồi cùng chú.”

“Cháu nói đi, điều kiện gì?”

Mạc Vũ Lý thấy anh ta đồng ý rất dứt khoát, liền duỗi ngón tay ra: “Thứ nhất, cháu dù gì cũng xem như là một ngôi sao nhí, nên thời gian của cháu rất quý giá. Nhưng dựa trên giao tình giữa chú và mợ của cháu trước đây, cháu sẽ bớt cho chú một ít, mười phút lấy chú ba trăm rưỡi thôi được không?”

Nghe thấy vấn đề cậu đưa ra, Khúc Lăng Cường nhướng mày: “Cháu rất thiếu tiền?”

Theo như những gì anh ta biết, tuy chủ nhà họ Mộ Dung chưa từng thừa nhận thân phận của Mạc Vũ Lý, nhưng Mộ Dung Lãnh Hàn đã mở cho thẳng bé này một thẻ tín dụng không hạn mức.

“Việc này chú không cần phải quan tâm, chính miệng chú đã nói đồng ý rồi!” Thấy vẻ mặt khó hiểu của anh ta, Mạc Vũ Lý mới đành phải giải thích lại với anh.

Khúc Lăng Cường gật đầu: “Được, chú đồng ý. Vậy còn điều kiện thứ hai?”

“Điều kiện thứ hai là chú phải giúp cháu tìm một người.’ Mạc Vũ Lý sau khi suy nghĩ cẩn thận mới nói.

“Tìm người? Cháu muốn tìm ai?”

Khúc Lăng Cường cảm thấy rất khó hiểu, thằng bé này từ lúc sinh ra đã ở nước ngoài rồi, sao còn có người quen ở Hà Thành?

“Giáo viên âm nhạc Hàn Hữu”

Mạc Vũ Lý suy nghĩ một lúc lâu, cậu mới lần đầu đến Hà Thành vốn sinh hoạt chưa quen, rất khó để tìm được một Hàn Hữu đã rút khỏi giới âm nhạc. Khúc Lăng Cường thì không giống như thế, chú ấy sinh sống ở Hà Thành đã lâu, bây giờ còn là tổng giám đốc của công ty thời trang Nguyệt Tú, các mối quan hệ của chú ấy rộng hơn mình gấp trăm lần.

Nhờ Khúc Lăng Cường đi tìm Hàn Hữu sẽ thích hợp hơn.

“Hàn Hữu?” Khúc Lăng Cường nhíu mày, dường như chưa bao giờ nghe qua cái tên này.

“Là một nhạc sĩ, đã từng viết vài ca khúc cho mẹ cháu. Cháu muốn tìm chú ấy có chút việc.”

“Được, cái này không thành vấn đề. Miễn là người đó chưa rời khỏi Hà Thành, chú bảo đảm sẽ giúp cháu tìm được-‘ Khúc Lăng Cường võ ngực cam đoan.

“Được rồi, thành giao. Hai chú cháu mình sang kia ngồi.’ Mạc Vũ Lý giãm bước chân nhỏ nhắn của mình, tiến tới ngồi xuống trên băng ghế.

Khúc Lăng Cường cũng theo qua và ngồi bên cạnh cậu bé.

Nhưng mà, ngồi cả buổi trời vẫn không thấy anh ta nói gì.

Mạc Vũ Lý hơi mất kiên nhẫn: “Có cái gì chú cứ hỏi đi? Vì vài tờ tiền, cháu sẽ tận lực trả lời các vấn đề của chú.”

Khúc Lăng Cường thở dài, lúc này mới chậm chạp mở miệng: “Cháu… lời cháu nói khi nãy là có ý gì? Mợ của cháu… vì sao cô ấy lại ly hôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.