9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 744: Chương 744: Chúng ta đợi gặp nhau trên tòa




Giờ phút này, Long Anh Vũ đã mất đi nét nho nhã, vẻ mặt nhếch nhác vô cùng: “Tôi có bản báo cáo xét nghiệm ADN từ cơ quan giám định uy tín nhất Hà Thành. Về mặt pháp luật, Mộc Tháp chính là con trai của Long Anh Vũ tôit”

Lục Khải Vũ bị sự vô sỉ và tự cho mình là đúng của anh ta chọc tức đến bật cười.

“Anh trộm tóc của con trai tôi đi làm giám định ADN, anh tưởng rằng tòa án sẽ công nhận sao?”

Trong lòng Long Anh Vũ sững sờ, nhưng vẫn cố tình giả ngốc: “Anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu!”

Lục Khải Vũ dùng sức vỗ vào gương mặt anh ta: “Nghe không hiểu cũng không sao, đến lúc đó tòa án sẽ nói cho anh biết. Cứ ngồi chờ giấy triệu tập từ tòa án đi nhé!”

Nói xong, anh lưồn tay qua cổ áo anh ta, sau đó ném anh ta xuống đất.

Long Anh Vũ té xuống đất, anh ta giơ tay chùi máu trên khóe môi: “Nếu kiện ra tòa thì sao? Trong tay tôi có bằng chứng, tòa án có thế làm gì tôi?”

Lục Khải Vũ từ phía trên nhìn xuống anh ta, anh tức giận bật cười: “Uổng công anh từng học đại học, lẽ nào anh không biết, trong tình huống như vậy, tòa án sẽ buộc chúng ta xét nghiệm quan hệ huyết thống một lần nữa sao?

Quả nhiên, Long Anh Vũ nghe anh nói xong, sắc mặt hơi tái nhợt.

Lục Khải Vũ lùi từng bước về phía sau: “Anh đi đi, chúng ta gặp lại nhau trên tòa!”

Thậm chí, anh không ép hỏi tung tích của Mộc Tháp nữa và thả anh ta đi một cách dễ dàng, điều này khiến Long Anh Vũ hơi kinh ngạc.

“Anh..” Anh ta hơi do dự, ngẩng đầu lên nhìn Lục Khải Vũ.

Lục Khải Vũ lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Sao nào? Bị ăn đòn nghi: ¡ hả?”

Long Anh Vũ ôm bụng đau, vô thức lùi từng bước về sau, ngi răng uy hiếp: “Lục Khải Vũ, nếu anh dám phá hủy khách sạn Thanh Long thì tôi sẽ hủy hoại con của anh!”

Lục Khải Vũ nhíu mày, trong đôi mắt lạnh như băng hiện lên ý muốn giết người: “Anh cứ thử xem?”

Lúc này, Đại Long Vương được những vệ sĩ kia thả ra, anh ta nhanh chóng vọt đến gần Long Anh Vũ: “Cậu chủ, anh không sao chứ?”

Long Anh Vũ đau đớn đỡ lấy cánh tay anh ta, có điều ánh mắt vẫn nhìn Lục Khải Vũ đăm đăm: “Khi người ta bị ép đến mức độ nhất định thì sẽ mất kiểm soát. Chủ tịch Lục à, Long Anh Vũ tôi không có gì không dám làm!”

Ánh mắt Lục Khải Vũ dừng ở trên cổ anh †a vài giây, mới mở miệng đáp: “Vậy thì tốt, chúng ta đợi gặp nhau trên tòa!”

Nói xong, anh quay đầu ra lệnh cho những vệ sĩ phía sau: “Chúng ta đi!”

Sau đó, anh cứ thế dẫn theo người rời khỏi khách sạn Thanh Long.

Trong đại sảnh khách sạn Thanh Long, sắc mặt Long Anh Vũ hoảng hốt, anh ta bỏ đi đơn giản như vậy sao?

Quản lý đại sảnh từ trong góc khóc lóc chạy tới: “Cậu chủ ơi, phải làm sao bây giờ?”

Long Anh Vũ trừng mắt nhìn anh ta: “Khóc lóc cái gì, dù sao lúc trang trí lại cũng phải dỡ bỏ. Coi như chủ tịch Lục giúp chúng ta thực hiện công việc tháo dỡ trước.”

Sau khi dứt lời, anh ta nhìn về phía Đại Long Vương: “Gọi điện thông báo với Bạch Vĩ Hạo của công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú nói ngày mai chúng ta sẽ ký hợp đồng, bảo anh ta sắp xếp nhà thiết kế tốt nhất sang đây”

Nhà thiết kế số một số hai của công ty nội thất Nguyệt Tú là Mạc Hân Hy và Đào Lệ Mẫn.

Mạc Hân Hy đang nằm viện, bởi vậy theo suy đoán của anh ta, Bạch Vĩ Hạo nhất định sẽ sắp xếp Đào Lệ Mẫn thiết kế khách sạn Thanh Long, cho cô ta một chút ngon ngọt thì cô ta ới cố gắng làm việc.

Dặn dò xong xuôi, anh ta chợt suy nghĩ: “Đặt cho tôi một vé máy bay đi Châu Âu sớm nhất, tôi muốn dẫn Mộc Tháp qua đó né tránh một thời gian. Chờ thời gian sau sẽ trở về”

Dù sao, chỉ cần Lý Mộc Tháp còn năm trong tay anh ta, anh ta không tin Mạc Hân Hy sẽ không chủ động đi tìm anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.