9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 398: Chương 398: Chuộc lại con




“Ông xã, anh thật thông minh!” Mạc Hân Hy kéo cánh tay anh, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng dịu lại.

Bọn họ trở về nhà của Tôn Hữu Tài, vừa dùng xong cơm trưa, Phạm Ngô Tam đã đưa Hữu Sinh tới.

“Hữu Sinh, bọn họ mới là bố mẹ ruột của mày, họ tới tìm mày đấy, mau đi đi!” Phạm Ngô Tam dùng sức đẩy Hữu Sinh một cái, cậu bé hơi lảo đảo, cả người chợt ngã nhào về phía trước.

Mạc Hân Hy nhanh chóng tiến lên kịp thời ôm lấy Hữu

Sinh, sau đó tức giận nhìn Phạm Ngô Tam: “Thằng bé chỉ là một đứa trẻ, sao anh có thể dùng sức đẩy nó như thế!”

“Không cố ý, chỉ hơi không khống chế được lực thôi. Dù sao cũng đâu có ngã mà phải không?” Phạm Ngô Tam cười giả lả giải thích.

Sau đó Phạm Ngô Tam nhìn Lục Khải Vũ một chút, nghĩ đến tiền, lại nịnh nọt nở nụ cười: “Anh xem đi, ruột thịt đúng là có khác, chưa gì mà đã muốn bảo bọc cho con rồi. Hữu Sinh, mau gọi mẹ đi!”

Hữu Sinh bị Mạc Hân Hy ôm trong ngực, có hơi kháng cự, vừa nghe Phạm Ngô Tam muốn mình gọi người phụ nữ này là mẹ thì vô cùng khó hiểu: “Cô, cô này không phải mẹ con.”

“Thằng ranh con này, à không, đứa trẻ này, tại sao con lại không chịu nghe lời như thế! Gọi mẹ đi, con lập tức sẽ có thể ở nhà đẹp, ăn rất nhiều đồ ăn ngon, còn có đồ chơi để chơi và quần áo đẹp để mặc nữa. Gã ta vốn đã quen với việc đánh chửi con trai, đang chuẩn bị động thủ thì tay chợt bị Lục Khải Vũ bắt lấy, nên mới vội vàng đổi giọng.

Mạc Hân Hy cảm giác được dường như Hữu Sinh rất sợ Phạm Ngô Tam, nhịn không được trừng mắt liếc gã, giọng điệu lạnh bằng: “Đã đưa đứa bé tới, nếu anh không còn việc gì nữa thì có thể đi được rồi.”

“Cái này.” Phạm Ngô Tam do dự nhìn Lục Khải Vũ vài giây: “Còn tiền chúng ta đã nói trước đó thì sao?”

Ánh mắt Lục Khải Vũ lạnh lùng nhìn gã: “Anh yên tâm, tôi nói được làm được.”

“Được, anh đường đường là chủ tịch tập đoàn họ Lục, tôi tin anh sẽ không quỵt nợ!” Sau khi Phạm Ngô Tam có được câu trả lời khẳng định của Lục Khải Vũ, mới quay người đi khỏi nhà họ Tôn.

Phạm Ngô Tam vừa rời đi, Hữu Sinh lập tức rời khỏi ngực Mạc Hân Hy, trốn vào góc hành lang.

“Con muốn tìm mẹ!” Hữu Sinh sợ hãi nhìn bọn họ, đôi mắt trũng sâu ngấn lệ.

Là một người mẹ, Mạc Hân Hy cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy tình cảnh này, cô qua, ngồi xổm xuống nơi cách Hữu Sinh một mét, đưa tay ra: “Hữu Sinh, con đừng sợ, dì không phải người xấu, con qua đây đi, dì giúp con khử trùng vết thương, sau đó mới dẫn con đi tìm mẹ có được không?”

Thế nhưng, cho dù cô đã khuyên nhủ một lúc lâu, Hữu Sinh vẫn tràn ngập đề phòng như cũ, trốn ở trong góc, không chịu ra.

Lúc này, Quế Dao từ vườn rau trở về, nhìn thấy tình cảnh như vậy, lập tức đi tới.

Khi nãy trên đường bà ấy đã nghe kể lại mọi chuyện, Phạm Ngô Tam lòng tham không đáy, muốn Lục Khải Vũ đưa cho gã ta ba mươi tỷ nên đã đưa Hữu Sinh đến nhà họ.

Dọc đường đi, rất nhiều người trong thôn đều đang chỉ trích Phạm Ngô Tam, nói gã không có lương tâm, thấy tiền liền sáng mắt, biết bố mẹ ruột Hữu Sinh giàu có, nên cố ý mọi tiền người ta.

“Hữu Sinh, đừng sợ, con xem bà vừa hái được rất nhiều cà chua và dưa leo đây này, con có muốn ăn không?” Quế Dao đi qua, để giỏ rau trong tay xuống đất, lấy ra một đống cà chua đỏ đỏ hồng hồng từ bên trong.

Bởi vì là người cùng thôn nên quen biết nhau, Hữu Sinh không e sợ Quế Dao, nhận lấy cà chua từ trong tay bà ấy, hả miệng bắt đầu ăn.

Quế Dao thừa cơ kéo cậu bé ra, đi đến trước mặt Mạc Hân Hy nói: “Hữu Sinh, dì này rất thích trẻ con nên mới muốn nói chuyện với con đó, con vốn là đứa trẻ ngoan mà phải không?”

Mạc Hân Hy cầm lấy tay Hữu Sinh, nhìn thấy nước cà chua chảy trên cằm cậu bé, vội vàng lấy khăn tay ra lau cho cậu.

“Hữu Sinh, cánh tay con bị thương rồi, dì giúp con bồi một chút thuốc nhé, bôi thuốc vào thì sẽ không đau nữa. Nhìn thấy vết thương bị Phạm Ngô Tam đánh trên cánh tay Hữu Sinh đã kết vảy khiến cô chợt giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.