9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1037: Chương 1037




Thạch Thiên Bằng vừa đi, trưởng họ nhà họ Mộ dẫn theo người thân xuất hiện trên sân khấu ở giữa phòng khách. Ngay sau đó, một chiếc bánh ngọt cực lớn được đẩy ra.

Tuy rằng trưởng họ nhà Mộ Dung đã bảy mươi tuổi, râu tóc đều bạc phơ, nhưng tỉnh thần rất tốt, ánh mắt lấp lánh tràn đầy trí tuệ.

Đầu tiên, ông ta chào hỏi mọi người ngắn gọn, tiếp theo nói thêm vài lời khách sáo. Khi đang định cảm ơn và mời mọi người ăn bánh kem.

Tại cửa phòng khách, Mộ Dung Lãnh Hàng một tay ôm Mạc Tình, tay kia dẫn theo Mạc Vũ Lý hiên ngang oai vệ bước vào.

Nhìn thấy Mạc Vũ Lý, trái tim của Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy nhất thời như bị bóp nghẹn.

Từ đẳng xa, Mộ Dung Lãnh Nhu đứng trong đám đông liếc nhìn chị dâu cả hợp pháp của mình, khóe môi rướn lên độ cong hoàn hảo.

Trò hay sắp bắt đầu! Hy vọng bà chị dâu hợp pháp của cô ta đừng làm cô ta thất vọng!

Con cháu nhà quyền thế khắp Châu Âu đều biết về chuyện của Mộ Dung Lãnh Hàng và Mạc Tình, tuy nhiên mấy năm qua, Mạc Tình và Lý Thùy Linh đều bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng.

Ông ngoại của Lý Thùy Linh xuất thân từ dòng họ nổi tiếng ở Châu Âu, sự nghiệp dòng họ rất lớn mạnh, thường xuyên làm ăn qua lại với nhà họ Mộ.

Do đó vì lợi ích của hai họ, nhiều năm qua Lý Thùy Linh luôn chịu đựng không bộc phát.

Chẳng qua hôm nay, Mộ Dung Lãnh Hàng lại dẫn theo Mạc Tình và Mạc Vũ Lý đến mừng thọ sinh nhật của ông cụ Mộ, điều này khiến Lý Thùy Linh không thể nhịn được nữa.

Khoảnh khắc ông cụ Mộ trông thấy Mạc Tình, trong mắt ông ta hiện lên tia muốn giết người.

Vẻ mặt ông ta thất vọng liếc nhìn ba người quỳ trước mặt mình, cất giọng sắc bén lạnh như băng hỏi: “Lãnh Hàng, cháu muốn làm gì?”

Mộ Dung Lãnh Hàng nhìn thoáng qua Mạc Tình bên cạnh, anh ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng đáp với vẻ mặt không sợ hãi: “Thưa ông nội, cháu muốn ly hôn với Lý Thùy Linh và cưới Mạc Tình làm vợ”

Ông cụ Mộ nhìn anh ta đăm đăm, một lúc sau mới nặng nề thở dài nói: “Cho ông một lý do để đồng ý với cháu. Nếu lý do đầy đủ, ông sẽ đáp ứng yêu cầu của cháu.”

Mộ Dung Lãnh Hàng nắm tay Mạc Tình, sau đó liếc nhìn Mạc Vũ Lý: “Cháu yêu Mạc Tình, cô ấy đã theo cháu suốt bảy năm không hề phàn nàn hay hối hận, bây giờ trong người cô ấy đang mắc bệnh hiểm nghèo.

Tâm nguyện cuối cùng của cô ấy là muốn cho con trai bọn cháu một danh phận chính đáng, không muốn sau này thăng bé lớn lên bị người khác gọi là con hoang”

“Cháu là đàn ông, cháu chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy mà thôi”

Cuối cùng, Lý Thùy Linh không thể nhịn được nữa, cô ấy nhảy ra chỉ vào Mộ Dung Lãnh Hàng cười lạnh đáp: “Cô ta mắc chứng bệnh hiểm nghèo? Mạc Vũ Lý là con trai anh? Mộ Dung Lãnh Hàng à, anh là người đàn ông ngu xuẩn nhất mà tôi từng gặp”

Mộ Dung Lãnh Hàng phẫn nộ lườm Lý Thùy Linh: “Nói vậy là ý gì đây?”

Người phụ nữ này tự cho là mình xuất thân nhà giàu, đoan trang cứng nhắc, mỗi ngày đều trưng cái vẻ mặt nghiêm túc, chả có chút tình thú nào khiến anh ta phát chán. Năm đó, bố anh ta Mộ Trung Hoài đã lừa anh ta từ Hà Thành về và buộc anh ta kết hôn.

Mấy năm nay, vì sự thông minh và xuất sắc của con trai, anh ta vẫn luôn muốn ly hôn. Tuy nhiên, bố mẹ anh ta nhất quyết không đồng ý vì lý do việc làm ăn của gia tộc.

Bây giờ Mạc Tình ngã bệnh, trong khoảng thời gian cuối của cô ấy, dù Mộ Dung Lãnh Hàng anh ta có đắc tội với người nhà cũng muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy, cho con trai họ một tương lai tốt đẹp.

Có lẽ, giờ đây Lý Thùy Linh đã nguội lòng với anh ta, ánh mắt nhìn anh ta đầy vẻ châm biếm: “Mang lên đi!”

Cô ấy bình thản gọi người giúp việc thân tín của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.