9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1067: Chương 1067




Đột nhiên, cặp mắt nhỏ của cậu chợt sáng lên, vì cậu nhìn thấy một người quen.

Vương Kỳ và Vương Niệm Đơn là mẹ con Ngày đó, sau khi Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy rời đi, Lư Bạch Khởi đã tới nhà của Vương Kỳ. Trò chuyện với Vương Kỳ một hồi và biết được thân thế của Vương Niệm Đơn.

Vào bữa tiệc Tấn Khang tròn một trăm ngày tuổi, Lư Bạch Khởi từ trong nước bay sang. Nhân lúc Lư Bạch Khởi đi toilet, Vương Kỳ đã dùng thuốc đặc chế trong phòng thí nghiệm làm anh ta hôn mê, tiếp đó cô nhanh chóng rút ra một số nòng nọc nhỏ trên người anh ta.

Trên thực tế sau khi Khúc Lăng Ái qua đời, kể từ lúc biết được bộ mặt thật của Lư Bạch Khởi.

Mỗi ghĩ đến chuyện ngày hôm ấy, cô nghĩ chắc lúc đó mình bị mê muội rồi. Nếu không sao lại điên cuồng như thế, dùng cách thức trước nay chưa từng có để sinh con với một tên cặn bã.

Tuy nhiên con gái cô vô tội, chỉ vì phút bốc đồng khi còn trẻ đã đưa con bé đến thế giới này. Cho nên dù thế nào đi nữa, Vương Kỳ cô cũng sẽ yêu thương và bảo vệ con gái mình.

Bởi vậy, ngày đó Lư Bạch Khởi xuất hiện trong nhà của cô và bắt gặp Vương Niệm Đơn. Sau khi anh ta biết được thân phận của Vương Niệm Đơn, cô đã lên kế hoạch bỏ trốn một lần nữa.

Vì tên cặn bã Lư Bạch Khởi muốn lợi dụng Niệm Đơn để uy hiếp cô, ép cô đến làm việc ở phòng thí nghiệm nhà máy sản xuất thuốc của nhà họ Lư.

Cô đã dành thời gian hai ngày tìm ra thời gian hai ngày để từ chức ở sở nghiên cứu nhà họ Mộ và tạm biệt bố mẹ.

Sau đó, cô định dẫn con gái đến một nơi Lư Bạch Khởi mãi mãi không tìm thấy, bắt đầu một cuộc sống mới.

Khi bắt gặp hai mẹ con Vương Kỳ, cái đầu nhỏ của Lục Tấn Khang bắt đầu nhanh chóng chuyển động.

Khoảng chín giờ tối, chuyến bay của họ sẽ đến Vũ Thành, lúc xuống máy bay chính là cơ hội tốt nhất để cậu bỏ trốn.

Tuy nhiên tiền trên người cậu đã bị hai người kia lấy hết, vì thế lát xuống máy bay cậu phải nghĩ cách đuổi kịp Vương Kỳ, sau đó mượn điện thoại của Vương Kỳ gọi tới nhà cậu bảo họ đến đón cậu là được.

Sau khi đã lên kế hoạch trong lòng, Lục Tấn Khang ăn một ít đồ ăn, nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu tích lũy sức lực chuẩn bị cho kế hoạch chạy trốn khi xuống máy bay.

Tám giờ tối, còn một giờ nữa máy bay mới tới Hà Thành.

Đầu To và Nhị Cẩu có vẻ mệt mỏi, Lục Tấn Khang nhẹ nhàng đứng lên và định nhân cơ hội chào hỏi mẹ con Vương Kỳ trước.

Nhưng ai ngờ cậu mới vừa nhúc nhích, Đầu To liền tỉnh dậy.

“Mày đi đâu vậy?” Đầu To kéo cậu bé lại.

Lúc này, Nhị Cẩu cũng tỉnh giấc, anh ta thấy Lục Tấn Khang đã đứng lên thì giật mình: “Thằng nhóc thối, có phải mày định bày trò bịp bợm gì nữa không?”

Lục Tấn Khang vô thức mắt nhìn họ: “Đi nhà vệ sinh thôi mà, hai chú kích động như thế làm gì, chú xem chú đánh thức người ta rồi kìa!”

Nói đoạn, cậu chỉ người đàn ông trung niên ở bên phải của Nhị Cẩu.

Người đàn ông kia khoảng hơn ba mươi tuổi, đi giày tây và ăn mặc rất chỉnh tề, chắc là quản lý cấp cao của công ty nào đó. Anh ấy luôn xử lý công việc từ lúc bắt đầu lên máy bay, vừa mới chợp mắt.

Khi ngủ, anh ấy vẫn cầm cây bút xử lý tài liệu trên tay.

Lục Tấn Khang nhận ra cây bút kia thuộc nhãn hiệu cao cấp ở nước ngoài, giá trị khoảng vài chục triệu.

Một ý tưởng xẹt qua trong cái đầu nhỏ của Lục Tấn Khang.

Khóe miệng cậu vô thức rướn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.