9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1075: Chương 1075






Mặc dù tiền rất quan trọng nhưng tính mạng còn quan trọng hơn.

Tính mạng không còn thì có nhiều tiền hơn nữa thì có tác dụng gì?

Vì thế, cô ta nhanh chóng khai hết mọi chuyện.

“Chìa khóa dưới tầng hầm đâu?” Lục Tấn Khang nhìn cô ta chằm chằm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút tức giận.

“Trên tủ giày ngay cửa ra vào.”

Lục Tấn Khang nghe xong, cậu bé lật cổ tay và đập cán dao vào cổ cô ta. Mắt Hướng Mai đảo một vòng rồi ngất đi.

Cậu bé nhanh chóng cầm lấy di động của Hướng Mai, kế đó chạy đến cửa tìm chiếc khóa tâng hầm. Thấy ví tiền của Hướng Mai cũng đặt trên kệ, cậu móc hết số tiền mặt trong ví nhét vào túi áo.

Cuối cùng, cậu bé mở cửa chạy nhanh xuống tầng hầm.

Mẹ con Vương Kỳ đã cứu mạng cậu, là người ơn cứu mạng của Lục Tấn Khang cậu. Cậu tuyệt đối không cho phép bất kì ai tổn thương họ.

Sau khi mở cửa phòng thí nghiệm, bên trong tối om, cậu lờ mờ nghe tiếng khóc của cô gái nhỏ.

“Niệm Đơn ơi, là em hả Cậu nương đèn pin trên điện thoại di động, lần tìm theo tiếng khóc.

Cậu tìm thấy Vương Niệm Đơn đang co rúc trong góc phòng thí nghiệm.

Giờ phút này, đầu tóc của Vương Niệm Đơn rối bời, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Trên trán có một vết thương, rõ ràng còn đang rỉ máu.

Trông thấy Lục Tấn Khang, Vương Niệm Đơn òa khóc.

“Anh Tấn Khang ơi, anh Tấn Khang ơi” Tiếp theo, cô bé nhào vào lòng Lục Tấn Khang.



đàn ông khác, bảo là muốn đưa mẹ đến khu biệt thự Tân Thống Nhất ở ngoại ô phía bắc giao cho tên đại ca nào đó.

Tiếp theo, có người đưa mẹ cô bé đi.

Ở trong nhà vệ sinh, cô bé dùng chân đạp rơi chai kem đánh răng.

Sau đó, cô bé dùng ngón tay kẹp kem đánh răng để viết dấu hiệu cầu cứu lên cánh cửa.

Vừa viết xong, dì Hướng Mai và người đàn ông đầu trọc kia xông vào muốn dẫn cô bé đi. Khi họ đẩy cửa vào, đầu cô bé đụng vào trên tường phía sau cửa, cô bé cảm thấy trên trán chảy máu, kế đó cả người hôn mê bất tỉnh.

Sau khi té xỉu rồi tỉnh lại, cô bé bị nhốt trong phòng thí nghiệm tối om này, bất luận cô bé gọi như thế nào cũng không ai trả lời.

“Anh Tấn Khang, đi nhanh đi. Anh đi trễ, nói không chừng mẹ em sẽ mất mạng”

Giờ đây, Vương Niệm Đơn không giống một cô bé mới sáu tuổi, vì cứu được mẹ, cô bé trở nên rất tỉnh táo, lý trí và quyết đoán.

“Được thôi, chúng ta đi”

Hai đứa trẻ nhanh chóng chạy ra đường và bắt một chiếc taxi.

“Bác tài ơi, làm ơn chạy tới khu ba khu biệt thự Tân Thống Nhất ở ngoại ô phía bắc. Bọn con đang có việc gấp” Sau khi lên xe, Lục Tấn Khang bình tĩnh thúc giục bác tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.