“Anh cả, làm sao anh biết được, trong nhà bác sĩ Tôn quả thực có nuôi một con chó, rất lớn đó, đã tới bả vai em rồi” Lục Vũ Tháp khua tay múa chân nói.
Lục Minh Húc trợn tròn mắt: “Cái gì, con chó cao lớn như vậy mỗi ngày đều dính lấy em, còn cho em phân, em, em thế nào lại như vậy? Không sợ sao?”
Cả người Lục Vũ Tháp đều ngây ngốc: “Anh cả, anh đang nói cái gì vậy! Em nghe thật không hiểu mà?”
Lục Minh Húc không để ý tới em trai mình, thay vào đó anh lấy khăn giây tiệt trùng ra lau tay cho Mạc Hân Hy, sau đó dùng tăm xiên một lát táo đưa cho bà: “Mẹ, mẹ căn một miếng trái cây đi, mẹ đừng quá lo lắng, Lục Bảo nói Ngũ Bảo ba tuổi liền biết bơi, hơn nữa còn bơi rất giỏi, em ấy lại thông minh như vậy, nhất định sẽ không có việc gì đâu”
“Cho nên, mẹ, mẹ nhất định phải ăn uống thật tốt, uống thuốc đầy đủ, tịnh dưỡng thân thể thật tốt, như vậy lúc năm bảo trở lại nhìn thấy mẹ mới không lo lắng”
Tứ Bảo Lục Vũ Tháp cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, mẹ, anh cả nói rất đúng, mẹ là mẹ chín người chúng con, chúng con thực sự rất yêu mẹ, mẹ nhất định phải chăm sóc mình thật tốt.”
Đang nói, anh hai Nhị Bảo đẩy cửa đi đến, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng tiếp lời: “Đúng vậy, mẹ, vì chín người chúng con, mẹ nhất định phải thật tốt. Mẹ nghĩ lại nha, nếu vạn nhất mẹ xảy ra chuyện gì không hay, bố con có tiền như vậy, còn rất đẹp trai, trêu hoa ghẹo nguyệt, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái như măng mới mọc nhào tới đó.”
“Vạn nhất bố con chống cự không được, mang về cho chúng con một người mẹ kế, mẹ, chuyện này cũng thật ứng nghiệm câu nói trên mạng kia. Cô gái khác ngủ với chồng, đánh con, ở lại biệt thự. Mẹ nghĩ đi, trong lòng mẹ không tức giận sao? Tứ bảo, hai mắt em dính cát sao, nháy nháy cái gì?”
Lục Khải Vũ xử lý xong chuyện tiếp theo, anh ta giao bằng chứng về việc Lư Bạch Khởi bắt cóc Ngũ Bảo ra, tính kế với đầu trọc, sau đó giao.
mọi chuyện lại cho cảnh sát xử lý. Một lần nữa lại tới bờ sông Bạch Mã phía sau khu biệt thự Tân Thống Nhất, Ngũ Bảo và Vương Kỳ vẫn không có một chút tin tức.
Tâm tình anh nặng tru bước về nhà, thay dép lê, vừa mới đi đến cửa phòng ngủ liền nghe được con thứ hai đánh giá về mình.
Tứ Bảo ở đối diện cửa chỉ có thể ra sức nháy mắt nhắc nhở anh hai là bố đang đứng ngoài cửa.
Nhưng Nhị Bảo nói quá mức hăng say, nhất thời không hiểu được ý tứ của em trai mình.
Lục Minh Húc lúc này cũng nhìn thấy bố mình Lục Khải Vũ trở về, hắn chớp mắt cố ý nói: “Nhị Bảo, anh cảm thấy bố không phải loại người như vậy đâu, ông rất yêu mẹ, tuyệt đối sẽ không có chuyện cưới mẹ kế”
Mạc Nhị Bảo bĩu môi: “Chuyện này không chắc chắn nha, đàn ông ấy, đặc biệ là đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, nói trắng ra đều là không đáng tin. Cho nên, mẹ, mẹ nhất định phải vì chúng con mà giữ gìn thân thể, mẹ khỏe mạnh lên, nếu bố dám trêu hoa ghẹo nguyệt, mẹ liền trực tiếp đánh ông ấy”
Chỉ là, cậu vừa nói xong, sau lưng liền truyền đến giọng nói người bố đẹp trai nhiều tiền của cậu: “Nhị Bảo, có phải bố đã làm gì có lỗi với con không?”
Mạc Vũ Lý nghe thấy liền đứng không vững, lảo đảo một chút liền ngã nhào trên giường. . Chương mới nhất tại ++ trumtruy en. o r g ++
Sau khi quay đầu lại nhìn thấy Lục Khải Vũ đang đứng ở phía sau, Nhị Bảo trực tiếp hét chói tai, chui vào trong lòng Mạc Hân Hy: “Mẹ, mẹ ơi cứu con, bố muốn đánh con đó!”
Lục Minh Húc bĩu môi: “Nhị Bảo, em cũng thật không có tiền đồ!
Dám làm dám chịu mới là nam tử hán đích thực. Nếu em đã dám ở sau lưng nói xấu ba, vậy cũng phải dám thừa nhận, dám đối mặt”
Mạc Vũ Lý ở trong lòng Mạc Hân Hy Diệp rụt rụt đầu, trừng mắt liếc nhìn Lục Minh Húc: “Anh cả, anh thật đúng là đứng nói chuyện cũng không chê eo đau. Anh nhìn xem gương mặt của bố đi, sắc mặt đều đã chuyển thành khối băng lớn. Nếu không, chi bằng anh chịu đòn thay em, thay em đối mặt?
Nhìn thấy Lục Nhị Bảo vẫn luôn nằm trong ngực vợ mình, Lục Khải Vũ trực tiếp đi tới, duỗi tay liền kéo nhóc con ra ngoài.
“Con thân là một đại nam nhị, lại luôn trốn trong ngực mẹ làm gì?”