9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1092: Chương 1092




“Vợ à, em đừng như vậy, em như vậy trong lòng anh cũng rất khổ sở, Ngũ Bảo của chúng ta khẳng định sẽ không có việc gì” Anh hôn khế lên trán Mạc Hân Hy, an ủi cô.

“Hôm nay anh đã liên lạc qua với cục cảnh sát bên kia, chứng cứ có được cũng đã giao cho cục trưởng Tôn, em yên tâm, đám người Lư Bạch Khởi nhất định sẽ phải trả giá đắt cho việc bọn hắn đã làm”

“Em phải yên tâm, chăm sóc thân thể thật tốt, như vậy lúc Ngũ Bảo quay lại mới không lo lắng cho em. Em biết đấy, Tấn Khang là một đứa trẻ chu đáo, đều rất yêu thương em”

Nép mình trong vòng tay to lớn ấm áp, nghe lời an ủi động viên của chồng, lại nhớ tới thời gian gần đây khuôn mặt nhỏ của Tấn Khang cũng dần gầy đi, Nước mắt Mạc Hân Hy lại không nhịn được chảy xuống.

“Ông xã, em nhớ Ngũ Bảo, em muốn ôm lấy con. Mấy năm nay là chín đứa nhóc đã giúp đỡ cho em, chúng ta trải qua gian khổ, thật vất vả mới tìm được các con, em cứ nghĩ rằng cả nhà chúng ta cuối cùng cũng có thể đoàn tụ, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc ở bên nhau, vậy mà, vậy mà Ngũ Bảo…”

“Mọi người đều nói Ngũ Bảo sẽ không sao, nhất định sẽ trở về, nhưng mà Ngũ Bảo ở đâu cơ chứ? Kia chính là đoạn sâu nhất của sông Bạch Mã. Em sợ… Em rất sợ..”

Phần còn lại, Mạc Hân Hy không nói ra, cũng không dám nói ra.

Lục Khải Vũ sao lại không biết cô muốn nói gì, bất quá, anh là một người đàn ông, là một người bố, bất luận là lúc nào, chỉ cần còn có một tia hy vọng, anh đều sẽ không từ bỏ.

Cho dù ngày đó tới thật đi nữa, dù cho đau lòng đến mấy anh cũng sẽ vì vợ con mà dũng cảm đối mặt.

“Vợ à, sẽ không đâu, Ngũ Bảo bơi rất giỏi, nhất định sẽ không có việc gì”

Anh che giấu lo lắng trong lòng mình cùng đau lòng thật tốt, dịu dàng an ủi Mạc Hân Hy.

Mạc Hân Hy không nói thêm gì nữa mà dựa vào ngực chồng, nhắm hai mắt lại, cô cảm thấy chính mình có chút mệt mỏi.

Nhưng mà, vợ chồng họ như vậy ôm nhau còn chưa tới hai phút, trên lầu đột nhiên truyền tới một trận tiếng vang lớn.

Tiếp đó chính là tiếng mấy cô bé hét chói tai.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy hoảng sợ, hai người nhanh chóng chạy lên lầu hai.

Lúc bọn họ ra khỏi phòng, Mẹ Lục cùng Tô Cẩm cũng từ phòng bếp vội vàng chạy lên.

Lục Khải Vũ dù sao cũng là một người đàn ông, chân vừa dài vừa nhanh, anh là người đầu tiên xông vào phòng ngủ của con gái.

“Xảy ra chuyện gì?”

Ngay sau đó, anh liền nhìn thấy giá sách bằng gỗ nguyên khối trong phòng con gái va vào chiếc đàn piano điện tử, chiếc đàn piano bị vỡ làm hai. Sách vở, đồ chơi điện tử và các món đồ chơi khác rơi lung tung khắp sàn nhà.

Hơn nữa, cả Vương Niệm Đơn tổng cộng là bốn cô bé lúc này bị dọa tới vẻ mặt hoảng sự trốn ở trong góc phòng.

Mà tên đầu sỏ gây chuyện, cậu con trai mập mạp Lục Vũ Bách đang được anh trai đỡ từ phí dưới kệ sách bò ra.

“Đau chết mất!” Lục Vũ Bách nhe răng trợn mắt xoa xoa cái mông nhỏ của mình.

Trông thì có vẻ như cậu bé mập mạp vừa bị dính đòn.

Lục Khải Vũ cũng không tức giận nổi nữa, cứ thế xông lên kéo cậu bé mập đến trước mặt, chuẩn bị kiểm tra xem cậu có bị thương không.

Nhưng cậu bé mập mạp Lục Vũ Bách lại nghĩ rằng bản thân gặp rắc rối to rồi, bố muốn đánh mình nên sợ đến nỗi liên tục lùi lại: “Bố, bố, con xin lỗi, con biết sai rồi, bố đừng đánh con”

Lục Khải Vũ dở khóc dở cười, giải thích: “Lục Bảo, bố chỉ muốn kiểm tra xem con có bị thương không. Con nghĩ gì vậy?”

Lục Vũ Bách xoa xoa cái lưng đau nhức của mình, không tin nhìn anh: “Bố thật sự sẽ không đánh con sao?”

Lục Khải Vũ gật đầu, đảm bảo: “Bố hứa sẽ không đánh con, được chưa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.