9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1094: Chương 1094




Mọi chuyện xảy ra như vậy, cậu bé mập vì vậy mà bị thương nhẹ.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy không thể trách cậu nữa.

Chỉ có thể để Mạc Hân Hy đưa bọn nhỏ xuống lầu, Lục Khải Vũ, Tô Cẩm và mẹ Lục ở lại thu dọn căn phòng bừa bộn.

Mạc Hân Hy ôm lấy cậu bé mập mạp, lo lắng dặn dò: “Lục Bảo, sau này con làm gì cũng không được bốc đồng như vậy nữa. May là hôm nay trên giá không có sách, không đập trúng con. Lỡ con bị gấy tay hay gãy chân thì phải làm sao!”

Mấy cậu nhóc vây quanh Mạc Hân Hy đi đến phòng ngủ chính, sau đó cẩn thận đỡ cô lên giường, đặt một cái gối để cô dựa vào.

Là anh cả, Lục Minh Húc dẫn theo các em trai và em gái của mình, ngoan ngoãn đứng bên giường: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh, bọn con sẽ bảo Lục Bảo ăn thêm nhiều hạt óc chó để tốt cho não”

Nhị Bảo Mạc Vũ Lý nghiêm túc nói: “Đúng vậy, mẹ, chúng con sẽ cho Lục Bảo ăn thêm hạt óc chó để bổ sung trí não”

Vẻ mặt cùng với lời nói của cậu khiến Mạc Hân Hy không nhịn được cười.

Mấy bé Bảo thấy cô cười, lập tức cũng vui vẻ cười theo: “Mẹ cười rồi, thật tuyệt, mẹ cười rồi”

Nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên gương mặt của các con, trong lòng Mạc Hân Hy vẫn cảm thấy rất buồn, cô chợt nhận ra tâm trạng không vui của mình thực sự đã làm ảnh hưởng đến những đứa trẻ đáng yêu này.

Vì vậy, cô âm thầm quyết định, sau này bản thân sẽ giấu tất cả những buồn phiền và lo lắng vào trong lòng. Cô muốn trở thành một người mẹ dũng cảm, mạnh mẽ và lạc quan trước mặt các con.

Nhưng Tấn Khang, con đang ở đâu?

Lục Tấn Khang, người luôn được mọi người nhớ đến, đang ngồi trên chiếc ghế đẩu gỗ trong căn nhà ở một ngôi làng nhỏ lạc hậu cách Hà Thành năm mươi km, nhìn chăm chằm vào dì Vương Kỳ trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc.

Buổi trưa hôm qua, sau khi họ rơi xuống sông Bạch Mã, đã có một trận mưa lớn, trong tích tắc cậu và Vương Kỳ đã bị cuốn ra xa hàng chục mét.

Cậu biết bơi từ nhỏ, vội vã bơi qua, định giữ Vương Kỳ lại, nhưng không may là một dòng nước ngầm khác đột nhiên xuất hiện bên dưới, hút họ vào. Cậu dựa vào kỹ năng bơi lội của bản thân nín thở, bắt lấy một tấm gỗ trong dòng nước hỗn loạn.

Sau đó, cậu nhanh chóng nhét tấm gỗ vào tay Vương Kỳ, rồi lợi dụng sức nổi của nước để kéo cô ấy trôi theo dòng nước.

Sau đó, họ gặp một ngư dân, người này đã cứu họ.

Sau đó, ngư dân đi ngược dòng sông Bạch Mã, đưa họ đến một ngôi làng nhỏ cách Hà thành năm mươi km.

Ngôi làng này tên là La Trại Câu, tuy chỉ cách Hà thành 50 km, nhưng do địa hình khó khăn nên nơi đây rất lạc hậu và nghèo nàn.

Xung quanh La Trại Câu là những thôn xóm miền núi, đường xá gồ ghề, con đường dẫn ra bên ngoài được chính phủ xây dựng cách đây hơn mười năm, đến bây giờ đã trở nên gập ghềnh khó đi. Đọc tại truyen.one để ủng hộ chúng mình nhé!

Sông Bạch Mã chảy qua La Trại Câu, nhưng do mực nước thấp nên chỉ có thể để một số thuyền nhỏ đi qua.

Người đàn ông đã giải cứu họ tên là La Đức Tín, là một người dân chính gốc ở La Trại Câu. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh ta vốn đã đỗ vào trường đại học nhưng bố đột ngột qua đời, mẹ lại mắc bệnh xuất huyết não, từ lâu đã không thể tự chăm sóc cho bản thân. Vì nhà nghèo, điều kiện thiếu thốn nên đã qua ba mươi tuổi mà La Đức Tín vẫn chưa lấy được vợ.

Những điều này vẫn chưa phải thứ khiến Lục Tấn Khang ngạc nhiên, điều khiến cậu sốc là từ khi dì Vương Kỳ tỉnh dậy, bỗng nhiên trở nên ngốc nghếch, hơn nữa còn cứ đi theo sau La Đức Tín kêu người ta là chồng mãi.

Đôi khi còn làm nũng hay tỏ ra đáng yêu để đòi La Đức Tín ôm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.