Thứ ba, nụ hôn. Không nói bất cứ điều gì, hãy trực tiếp kéo người kia vào vòng tay của anh ấy và hôn cô ấy. Đây là cách nhanh nhất, trực tiếp nhất để kiểm tra xem người kia có thích anh ấy hay không. Nếu phương thích anh ấy, cô ấy sẽ đỏ mặt trước sự dịu dàng của anh ấy. Sau đó, cô ấy sẽ ngượng ngùng nói ” Đáng ghét”. Nếu đối phương không thích, cô ấy sẽ đẩy ra và tát vào mặt anh, hoặc là trực tiếp gọi cảnh sát.
“Gọi cảnh sát ư? Cậu hai à, anh thật không đáng tin chút nào!” Nghe đến câu cuối cùng, Lý Duy Lộc cảm thấy gọi điện cho Lục Khải Dã là sai lầm rồi.
Từ đầu bên kia điện thoại vang đến tiếng cười của Lục Khải Dã: “Lý Duy Lộc, anh sợ gì chứ? Cho dù bên kia có gọi cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không làm gì anh đâu. Cùng lắm thì dạy bảo anh vài câu mà thôi!
Nếu mà anh còn ở đó so sánh thiệt hơn thì xác định là độc thân cả đời đi!”
Sau đó Lý Duy Lộc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Cẩm đi ra từ bệnh viện, anh ấy vội cúp điện thoại, xuống xe chạy ra ngoài.
Tô Cẩm nhìn thấy anh ấy thì tức giận hỏi: “Anh làm gì ở đây?”
Lý Duy Lộc thấy cô ấy cầm hộp cơm trên tay nên vội vàng giật lấy: “Để tôi giúp em”
“Không cần, đây là hộp cơm không” Tô Cẩm trừng mắt nhìn anh ấy rồi tiếp tục bước đi.
Lý Duy Lộc đi theo cô ấy: “Ừm, Tô Cẩm, em lấy thẻ ngân hàng mà tôi nhờ Hân Hy mang tới đưa cho Vệ Bình chưa?”
Tô Cẩm đột ngột dừng bước quay đầu lại: “Anh đến đây vì lí do này sao?”
Sau đó, cô ấy lấy thẻ ngân hàng trong túi ra, nhét thẳng vào túi Lý Duy Lộc: “Tôi đưa rồi, nhưng người nhà họ tốt bụng, không cần anh trả tiền”
Lý Duy Lộc nhân cơ hội đó nắm tay Tô Cẩm: “Tô Cẩm, em còn giận tôi sao?”
Đột nhiên sắc mặt của Tô Cẩm đỏ bừng: “Lý Duy Lộc, anh buông tay ra!
Lý Duy Lộc trực tiếp kéo. tay Tô Cẩm đặt lên ngực mình: “Tô Cẩm, cô có cảm nhận thấy nhịp tim tôi đang đập không? Tôi thừa nhận tối hôm qua tôi đã liều lĩnh và bốc đồng. Nhưng tôi nghĩ anh ta muốn dẫn em đi thuê phòng khách sạn, tôi chỉ nhất thời vội vàng nên mới đánh anh ta thôi. Tô Cẩm, tôi thích em. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thích em rồi. Em có thể làm bạn gái của tôi được không? Hãy để tôi được ở bên chăm sóc cho em nhé?”
Nói xong, anh ấy chân thành nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm không ngờ rằng anh ấy sẽ tỏ tình với mình ở cửa bệnh viện.
Mặt cô ấy càng đỏ hơn, rụt mạnh tay lại, ngượng ngùng nói: “Lý Duy Lộc, anh đang nói gì vậy?” Sau đó cô ấy bước nhanh về phía trước.
Tô Cẩm cảm thấy tim đập mạnh, hai má nóng bừng lên như phát sốt, thế nhưng tận sâu trong đáy lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào và hạnh phúc.
Lý Duy Lộc thấy cô ấy không nói mà chỉ đi về phía trước, anh ấy cho rằng mình đã làm Tô Cẩm tức giận rồi!
Vì vậy, anh ấy bước tới giữ chặt Tô Cẩm: “Tô Cẩm, em đừng tức giận. Nếu em không thích thì cứ coi như tôi chưa nói gì”
Tô Cẩm đỏ mặt trừng mắt nhìn anh ấy. Lý Duy Lộc lập tức cúi đầu: “Vậy thôi tôi đưa em về nhà nhé” Đây là anh ấy tự cho mình một con đường lui.
Trên đường đi, cả hai người đều có những mối bận tâm riêng, không ai nói với nhau câu gì.
Xe đã đến cửa chung cư xa hoa cao cấp Ánh Trăng từ lâu.
“Tôi lên nhà đây, anh trở về đi!” Tô Cẩm nhìn anh ấy một cái.
“Tôi có thể lên uống một chút nước được không? Tôi thấy hơi khát”
Lý Duy Lộc cũng nhìn lại Tô Cẩm. Tô Cẩm không nói gì, cô ấy đẩy cửa xuống xe, Lý Duy Lộc nhanh chóng dừng xe rồi chạy theo.
Trong thang máy chỉ có hai người, bầu không khí trở nên khó xử.