9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1205: Chương 1205




Cao Hằng một khoản tiền, kêu anh ta tìm mấy tên côn đồ, để cho anh ta nghĩ biện pháp nhốt hai anh em Lý Toàn lại.

Để chứng minh những lời mình nói đều là thật, Cao Hằng còn định phát đoạn ghi âm trên điện thoại của mình.

Mã Ninh giật mình dùng tay chỉ Cao Hằng: “Mày… vậy mà mày thu âm lại à?”

Lúc này Cao Hằng đã hối hận đến phát điên vì sự xúc động của mình. Chỉ muốn nói hết tất cả để có thể tránh được tạm giam. Bằng không vài chục năm anh ta khắc khổ học tập đều uổng phí hết.

“Ai mà biết lời nói của thương nhân như các người có đáng tin hay không chứ? Tôi chỉ là giữ lại chứng cứ để phòng ngừa anh chơi xấu mà thôi?” Anh ta thở phì phò trừng mắt nhìn Mã Ninh.

Lúc này, Lý Duy Phúc mang theo mấy tên cảnh sát trực tiếp tiến vào hội trường, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Mã Ninh, lấy ra chứng nhận cảnh sát rồi nói: “Có người báo cảnh sát, nói anh dính líu đến vụ bắt cóc, mời anh cùng chúng tôi đi đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra”

Sắc mặt của Mã Ninh khẽ biến, anh ta lui về sau một bước: “Tôi bị oan, tôi nói cho các người biết, không có chứng cứ xác thực, các người không thể bắt tôi đi được”

Đám người Lý Duy Phúc chuẩn bị tiến lên dùng biện pháp cưỡng chế thì từ phía sau bọn họ đột nhiên có một người phụ nữ mặc áo khoác chồn màu trắng xuất hiện, người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, trực tiếp tiến lên, không nói hai lời đã cho Mã Ninh hai cái tát. . Kiếm Hiệp Hay

Mã Ninh bị đánh đến mức mắt nổi đom đóm, sau đó, người phụ nữ kia nhanh chóng nói với mấy chàng trai trẻ tuổi sau lưng: “Đánh cho tôi, đánh chết cái tên đàn ông xấu xa vô lương tâm này đi Bọn họ cũng mặc kệ cảnh sát có ở đây, trực tiếp tiến lên, đè Mã Ninh xuống đất đánh một trận.

Bọn họ vừa đánh vừa chửi mắng anh ta: “Cái tên này, cũng không nhìn lại một chút xem anh là cái gì chứ, anh cho rằng dựa vào cái gì mà chú ba của anh có thể chuyển toàn bộ cổ phần, còn không phải là do xem mặt mũi của nhà họ Vương chúng ta sao. Vậy mà anh lại dám nuôi bồ nhí bên ngoài. Còn cho mua nhà cho bồ nhí của ông, còn để cho cô ta sinh con cho anh. Mã Ninh, anh không muốn sống nữa đúng không?”

Mã Ninh co quắp nằm trên mặt đất, vừa ôm đầu né vừa thanh minh cho bản thân: “Anh không có, vợ à, em hãy tin anh. Anh thật sự không có!”

Người phụ nữ mặc áo khoác chồn ra hiệu cho chàng trai dừng tay, sau đó, trực tiếp lấy một xấp ảnh chụp còn có từ trong bọc móc ra một xấp ảnh chụp và tài liệu ném xuống trước mặt Mã Ninh.

“Không có à? Tự anh xem đi. Người phụ nữ và đứa trẻ trong này là ai? Còn có, căn nhà này là thế nào? Mã Ninh, anh cho rằng anh bợ đỡ được nhà họ Mộ Dung, nhà họ Vương tôi sẽ sợ anh sao? Tôi nói cho anh biết, anh nghĩ sai rồi!”

Mã Ninh nhìn thoáng qua ảnh chụp và tài liệu, trong nháy mắt khuôn mặt bị thương trắng bệch, anh ta ngẩng đầu khiếp sợ nhìn người phụ nữ: “Em, vậy mà em lại tìm người phá mật mã máy tính của anh, xâm nhập vào máy tính của anh sao?”

Người phụ nữ khinh thường nhìn anh, cười: “Tôi phá mật mã máy tính của anh? Tên họ Mã, tôi còn không rảnh rỗi đến vậy, những vật này đều là có người nặc danh gửi email cho tôi vào bốn mươi phút trước. Mã Ninh, anh làm chuyện xấu xa, ngay cả những cao thủ hacker trên mạng cũng thấy ngứa mắt!”

“Hacker?” Mã Ninh trợn tròn mắt, máy tính của anh ta là được thiết kế đặc biệt, tìm nhân viên kỹ thuật chuyên về mạng làm, sao có thể bị người khác dễ dàng xâm nhập được chứ?

Vợ của Mã Ninh – cái người phụ nữ mặc áo khoác chồn này, tựa hồ là triệt để hết hi vọng với anh ta, sau khi nói xong, lại đến gần anh ta, cười lạnh hai tiếng: “Mã Ninh, chúc mừng anh bợ đỡ được nhà họ Mộ Dung, giữa chúng ta dừng ở đây. Ly hôn!”

Tuy nhà của cô Vương, vợ của Mã Ninh không phải gia đình quá giàu có gì, thế nhưng mà gần như đàn ông trong gia đình cô ta đều là sĩ quan trong bộ đội. Trước khi bố của cô Vương về hưu cũng từng giữ chức vụ quan trọng ở Hà Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.