9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1217: Chương 1217




Lục Vũ Lý chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Tuệ nói: “Em gái Vũ Tuệ, em còn nói anh nữa! Em cũng không nhìn lại mình một chút. Hơn nữa, em mới được bao nhiêu tuổi, em đã đi đến Châu Âu chưa? Biết dáng dấp của người tị nạn Châu Âu trông như thế nào không? Cứ nói anh giống với dân tị nạn ở Châu Âu, em mới giống như vậy đó!”

Vũ Tuệ thở phì phò hừ một tiếng rồi nói: “Em chưa từng đi đến Châu Âu, chưa từng gặp qua dân tị nạn ở Châu Âu thế nhưng mà bố đã đi rồi, bố cũng nhìn thấy rồi!”

Nói xong cô bé còn nhìn về phía Lục Khải Vũ: “Có phải không bố”

Mấy người con trai nhà họ Lục nghe thấy vậy, đồng loạt tập trung nhìn về phía Lục Khải Vũ: “Bố, bố đã nhìn thấy dân tị nạn ở Châu Âu rồi sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của mấy cậu con trai, Lục Khải Vũ đành phải hãng giọng một cái rồi nói: “Chuyện xảy ra cũng lâu lắm rồi. Năm đó bố mới có mười hai tuổi. Một ngươi bạn của ông nội sau khi tốt ng đã định cư ở Châu Âu, một năm đó các bạn cùng lớp của ông đã mời gia đình ông đi du lịch ở Châu Âu”

“Đây cũng là lần đầu tiên bố và chú của các con đi đến đó, không nghĩ đến lại bị lạc đường. Sau đó, mãi cho đến khi trời sắp tối, người lớn mới tìm được. Trong lúc trên đường đi lạc, bố đã gặp một cô bé dân tị nạn bảy tuổi. Mọi chuyện chính là như vậy”

Ngày đó trong lúc anh đang đấu võ mồm với Khải Dã, trong lúc vô tình đã nói đến tai nạn xấu hổ ở Châu Âu năm đó. Không nghĩ đến cô gái nhỏ Vũ Tuệ tinh nghịch này lại nghe trộm được.

Sau khi nói xong, Lục Khải Vũ cầm lấy khăn tay lau dầu mỡ ở bên má trên khuôn mặt nhỏ bé của Vũ Tuệ.

Vũ Tuệ quệt quệt mồm nói: “Không đúng, ngày đó bố và chú hai còn nói về chuyện chiếc vòng hoa đầy màu sắc nữa. Bố đã nói Vũ Tuệ còn chưa nói xong, đã bị Lục Khải Vũ trực tiếp đút cho một thìa đồ ăn: “Mau ăn cơm đi nếu không để đồ ăn nguội thì sẽ không còn ngon nữa”

Ài, chuyện về chiếc vòng tay đầy màu sắc có chút phức tạp, cũng không thể nói rõ được.

Không ngờ rằng lại bị cô con gái nhỏ Vũ Tuệ tinh nghịch này sau khi nghe lén được lại còn nhớ nhanh như vậy.

Mô Dung Lãnh Nhu ở trong văn phòng, cô ta nghe thấy giọng nói từ trong điện thoại di động, cánh tay đang phê duyệt văn kiện đột nhiên dừng lại.

Mười hai tuổi, Lục Khải Vũ đã đi đến Châu Âu, còn gặp được một cô gái nhỏ bảy tuổi rồi chiếc vòng tay nhiều màu sắc.

Trái tim của cô ta có chút kích động.

Cô ta nhẹ nhàng nắm chặt lấy chiếc vòng tay đầy màu sắc đã có chút phai màu bởi vì đã đeo trong một khoảng thời gian dài.

Lục Khải Vũ, cậu bé năm đó chính là anh thật sao?

Trong đêm khuya thanh vắng, sau khi mấy đứa nhỏ đã ngủ say.

Người đàn ông đẹp trai nhất họ Lục đã cấm dục được hơn một tháng rốt cục cũng được ăn mặn, ôm vợ vào trong lòng âu yếm.

Nhưng mà anh cũng rất đau lòng cho vợ, chỉ là hơi thả ra một chút đã dừng lại.

Mạc Hân Hy nép người vào trong lồng ngực của anh, lắng nghe nhịp tim đang đập mạnh của anh, có chút không ngủ được.

“Này, ông xã, lúc ăn cơm tối, Vũ Tuệ đến vòng tay đây màu sắc là có ý gì? Tại sao anh lại cố ý đút thức ăn cho con bé mà không để con bé nói hết” Mạc Hân Hy không ngủ được lại nhớ tới hành động có chút khác thường của Lục Khải Vũ lúc ăn cơm tối Lục Khải Vũ khẽ thở dài một hơi, nhéo nhéo gương mặt của cô, giọng điệu dịu dàng cưng chiều: “Anh cũng biết cái gì cũng không thể gạt được em”

Mạc Hân Hy ngẩng đầu lên cười nhìn anh: “Vậy thì anh hãy thành thật nói cho em biết đi! Đừng để em đoán bậy, anh cũng biết, hậu quả để phụ nữ đoán sẽ đáng sợ như thế nào rồi đó”

“Bà xã, em ngàn vạn lần cũng đừng đoán bừa, bây giờ anh nói cho em biết” Nhớ đến tấm hình lần trước gây nên hiểu lầm, đến bây giờ trong lòng Lục Khải Vũ vẫn còn sợ hãi!

“Thật ra, ngày đó sau khi bọn anh bị lạc đường, lúc chạng vạng tối, bọn anh đã đi lạc vào một rừng cây. Em cũng biết, hoàng hôn, ánh sáng trong khu rừng rất tối. Sau đó bọn anh đã nhìn thấy một nữ quỷ đầu tóc rũ rượi đứng cách đó chợt lóe lên. Vóc dáng của nữ quỷ đó rất thấp, giống như là một đứa trẻ bảy tám tuổi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.