9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1250: Chương 1250: Chương 1249




Âm thanh mềm mại đáng yêu của Vũ Tuệ vang lên: “Dì Tô Cẩm đã đi xuống lầu nhận chuyển phát nhanh rồi, chẳng qua là không biết sao lại lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về?”

“Nhận chuyển phát nhanh? Lúc nãy chú vừa đi từ dưới lên sao lại không nhìn thấy cô ấy?” Nói xong, Lý Duy Lộc liền đem hoa đặt ở trên bàn trà, sau đó quay người chạy ra ngoài.

Vũ Tuệ ở sau lưng anh hỏi: “Chú Lý đang muốn làm gì vậy, sao lại bỏ cả hoa luôn rồi?”

“Em thật sự là ngốc quá, chú Lý nhất định là đi xuống lầu tìm dì Tô Cẩm! Mấy người đang yêu đương, đều là như thế!” Lục Minh Húc tuổi thì nhỏ xíu, vậy mà đã bắt đầu cảm khái.

Sau khi nhận được điện thoại của nhân viên chuyển phát nhanh, trong lòng cô thật ra cũng có. hơi nghi hoặc một chút, bởi vì gần đây cô căn bản cũng không có mua đồ gì cả.

Nhưng mà cô vẫn đi xuống lầu, bởi vì Lý Duy Lộc đã nói sẽ tặng cho nàng sự ngạc nhiên, cô tưởng rằng Lý Duy Lộc đã lén lút mua quà cho cô.

Khi cô đi xuống lầu thì trời đã tờ mờ tối.

Trong lòng cô còn thầm cảm khái! Bây giờ nhân viên chuyển phát nhanh thật là vất vả lại kính nghiệp.

Thế nhưng mà cô đợi ở cổng cả nữa ngày trời mà cũng không có nhìn thấy bóng người.

Lúc này, cô lại nhận được cuộc gọi của nhân viên chuyển phát nhanh, nói là xe chuyển phát nhanh bị nổ lốp ở phía trước công viên nhỏ, phiền cô đến trước công viên nhỏ đi lấy một phen.

Tô Cẩm nghĩ tất cả mọi người không có ai dễ dàng cả, thế là liền đi bộ tới công viên nhỏ.

Thế nhưng mà khi đến gần chỗ công viên nhỏ thì cô lại không nhìn thấy bóng dáng nhân viên chuyển phát nhanh đâu. Đúng lúc này, điện thoại của cô lại reo lên, đối phương tràn ngập áy náy nói mình đã gọi nhầm số, gói hàng chuyển phát nhanh kia không phải là của cô.

Tô Cẩm có chút tức giận quay người, sau đó không cẩn thận liền đâm vào người hai nam sinh khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi.

Cả hai tên nam sinh đều nhuộm tóc màu vàng, còn đeo theo bông tai kiểu đầu lâu, dáng vẻ lưu manh, xem ra chính là loại tiểu lưu manh trong xã hội.

Trà sữa trên tay tiểu lưu manh vừa cầm đã bị Tô Cẩm đụng rớt trên mặt đất, cậu ta trừng mắt trực tiếp bắt lấy Tô Cẩm nói tay: “Cô không có mắt à? Đi đường như thế nào vậy hả?”

Nơi này là cổng công viên nhỏ, đang là hoàng hôn mùa thu, gió thật lạnh, bởi vậy, người qua đây tương đối ít.

Tô Cẩm tự biết mình đuối lý vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, trà sữa của cậu bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cậu!”

“Trả tiền? Cô phá hủy đi tâm trạng tốt của ông đây, cô bồi thường nổi sao?” Nói xong, hai tên tiểu lưu manh hung hăng lại đẩy Tô Cẩm một cái.

Tô Cẩm dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, thân thể bị lảo đảo một chút, mắt thấy là sắp phải té lăn trên đất, lại được một người đưa tay đỡ lấy.

“Tô Cẩm cậu không có chuyện gì chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.