9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 132: Chương 132




Mạc Hân Hy không còn cách nào khác, đành phải lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gọi điện cho Lục Khải Vũ.

Lấy điện thoại di động ra, cô phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Lục Khải Vũ, và một tin nhắn: “Vợ ơi, em đang làm gì vậy, nhớ em quá.

Không hiểu sao khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, trái tim căng thẳng suốt một ngày của cô bỗng như tan chảy, nước mắt không ngừng chảy ra.

Cô còn chưa kịp bấm số điện thoại để gọi cho Lục Khải Vũ, thì đầu dây bên kia đã gọi tới.

“Này, vợ, em đang ở đâu vậy? Sao em không nghe điện thoại?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Lục Khải Vũ có chút lo lắng.

Nghe người trong nhà kể lại, Hân Hy đã ra ngoài từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa quay về, anh rất lo lắng.

“Cái đó, tôi đang ở đồn cảnh sát Thành Nghị, anh có thể đi đến đây một chuyến được không?”

“Đồn cảnh sát? Xảy ra chuyện gì sao? Anh sẽ lập tức đến đó.” Giọng nói của Lục Khải Vũ cực kỳ căng thẳng.

“Một chuyện nhỏ thôi, anh không cần phải căng thẳng.” Cô chưa kịp nói xong, Lục Khải Vũ ở đầu dây bên kia đã tắt máy rồi.

Lư Giai Y ở cách nơi xa cô một chút, nên không nghe rõ cô nói gì trong cuộc điện thoại.

Mười lăm phút sau, Lục Khải Vũ đã đến cổng sở cảnh sát Thành Nghị.

Khi anh chuẩn bị bước vào bên trong, thì bị một người kéo tay lại: “Khải Vũ, thật sự là cậu sao? Tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi chứ!” Vẻ mặt Lư Bạch Khởi kinh ngạc.

Lục Khải Vũ hơi cau mày: “Bạch Khởi? Cậu về nước từ bao giờ vậy?”

Lư Bạch Khởi là anh trai của Lư Giai Y, học bằng cấp tiến sĩ chuyên ngành y khoa, liên tục tham gia nghiên cứu và phát triển thuốc ở nước ngoài, là niềm tự hào của gia đình họ Lư. Bởi vì nhà họ Lục và nhà họ Lư luôn thân thiết bao đời nay, cho nên Lục Khải Vũ và Lư Bạch Khởi đã đi học cùng nhau từ khi họ còn nhỏ, cho đến khi họ học đại học họ mới rời xa nhau. Lư Bạch Khởi đã chọn ra nước ngoài, còn anh thì chọn đại học Bắc Đại.

“Được khoảng một tuần rồi. Lần này tôi định sẽ về nước định cư. Tuổi tác của bố tôi cũng cao rồi, luôn ép buộc tôi phải trở về tiếp quản công việc. Không còn cách nào khác nên đành phải quay về.” Lư Bạch Khởi chủ động nói chuyện gia đình mình cho anh biết.

“Vậy cũng tốt, năm nay bác Lư quả thật đã già đi rất nhiều.”

“Đúng thế, bố tôi ngày nào cũng nhắc nhở tôi, nói rằng ông ấy ghen tị với chú Lục, có một người con ngoan như cậu nên chú ấy có thể sớm nghỉ ngơi dưỡng lão.”

“Cậu cũng không tồi mà!”

“Ha ha, đúng rồi, cậu và Giai Y định khi nào sẽ kết hôn vậy? Từ hồi trung học con bế đã luôn thích thầm cậu rồi đấy.” Lư Bạch Khởi cười, vỗ vỗ vai anh.

“…” Lục Khải Vũ không trả lời.

“Sao thế, ngại à, tập đoàn nhà họ Lư chuẩn bị chuyển sang nghiên cứu và phát triển thuốc, sau này tôi vẫn cần người em rể là cậu giúp đỡ một chút đấy! Tình hình trong nước tôi cũng không biết nhiều lắm.”

“Tôi đã kết hôn rồi, vợ tôi là nhà thiết kế Lam Hiểu của công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú.” Lục Khải Vũ ngắt lời anh ta.

Vẻ mặt Lư Bạch Khởi khó hiểu: “Cậu? Không phải cậu thích Giai Y sao?

Con bé còn giúp cậu tìm con gái nữa, từ trước đến nay dù có làm gì cậu vẫn không thèm để ý. Lục Khải Vũ, sao cậu có thể đối xử với người ta như vậy chứ?”

“Thực sự xin lỗi, Bạch Khởi, tôi có chuyện, hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Nói xong, không đợi Lư Bạch Khởi kịp phản ứng, Lục Khải Vũ đi qua anh ta, nhanh chóng đến văn phòng làm việc trên tâng hai của đồn cảnh sát.

Sau khi anh gõ cửa đi vào, Lư Giai Y nhìn anh, vẻ mặt bất ngờ: “Khải Vũ, anh, sao anh lại ở đây?”

Lục Khải Vũ không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, mà là đi thẳng tới chỗ Mạc Hân Hy, vẻ mặt quan tâm: “Thế nào rồi? Không bị thương chứ?”

Mạc Hân Hy lắc đầu.

Cảnh sát nói ngắn gọn những gì đã xảy ra, Lục Khải Vũ nheo mắt lại nhìn vê hướng Lư Giai Y: “Cô đến trước cổng nhà họ Lục chờ Mộc Lam sao?”

Lư Giai Y giải thích, có chút lo lắng nói: “Không, không phải, Khải Vũ anh đừng hiểu lầm em không có ý gì khác, chỉ là em nhớ Mộc Lam thôi. Em muốn gặp con bé rồi đưa con bé đi mua những món đồ chơi và quần áo mà con bé thích.”

“Lư Giai Y, lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rồi mà. Tôi đã chia cho nội thất Nguyệt Tú của tập đoàn nhà họ Lư hai mười phần trăm cổ phần, cô phải buông tha cho Mộc Lam, không bao giờ gặp lại con bé nữa.” Giọng điệu lạnh lùng của Lục Khải Vũ như có ẩn ý rằng cơn giận giữ của anh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.