Vương Kỳ khẽ cười: “Bệnh của em thật sự đã khỏi rồi. E cũng thật lòng muốn kết hôn với anh. Em, em..”
Nói xong câu đó, Vương Kỳ đỏ ửng mặt.
Mẹ La thấy tình hình đó, vội vàng chạy tới kéo tay Vương Niệm Đơn nói: “Niệm Đơn, đi nào, vào phòng xem tỉ vi với bà đi!”
“Vâng!”
Biết được bản thân mình không cần phải đi nữa, sau này có thể mãi mãi sống cùng chú La và bà La, trong lòng Vương Niệm Đơn vui hết chỗ nói.
Bàn tay nhỏ đỡ lấy xe lăn của mẹ La, cùng mẹ La về phòng xem tỉ vi.
Bên trong sân chỉ còn lại Vương Kỳ và La Đức Tín.
Sắc trời đã tối hoàn toàn, dưới tiết trời mùa đông, những ngôi sang sáng lấp lánh trên bầu trời đêm xanh thãm, tất cả đều đẹp như một câu chuyện cổ tích.
Ánh mắt La Đức Tín sáng ngời, nhìn về phía Vương Kỳ: “Em, vừa rồi em muốn nói gì?”
Vương Kỳ cảm giác mặt mình rất nóng, cô ấy ngẩng đầu nhìn La Đức Tín, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi: “Em, em muốn nói là… gả cho anh, em sẽ không hối hận. Bởi vì, bởi vì em đã thích anh rồi!”
Tuy rằng giọng nói cô ấy rất nhỏ nhưng La Đức Tín vẫn nghe không sót một chữ.
Anh ta kích động ôm lấy Vương Kỳ: “Em, em nói thật sao? Em cũng thích anh sao?”
‘Vương Kỳ vô cùng thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn anh ra, gật gật đầu nói: “Vâng, em cũng thích anh, em muốn ở bên anh mãi mãi!”
La Đức Tín ôm lấy Vương Kỳ thật chặt, giọng nói tràn đầy kích động: “Vương Kỳ, em yên tâm, sau này anh sẽ cố gắng làm việc, tuyệt đối sẽ không để em và Niệm Đan phải chịu ấm ức”
Nói rồi, anh ta không đợi Vương Kỳ trả lời đã buông cô ấy ra, đi ra ngoài cửa.
“Đã muộn thế này rồi, anh còn đi đâu thế?” Vương Kỳ vội gọi anh ta.
La Đức Tín quay đầu lại, vẻ mặt hạnh phúc cười ngây ngô: “Anh đi vay tiền, dọn dẹp nhà cửa để chúng ta kết hôn!”
Vương Kỳ vẫy tay với anh ta: “Anh quay lại đây, em có chuyện muốn nói với anh”
La Đức Tín chạy tới cổng rồi lại quay lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Vương Kỳ lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa cho anh †a: “Em có tiền, cũng đủ cho chúng ta xây nhà mới. Có điều thiết kế nhà mới, anh phải nghe theo em”
La Đức Tín hoài nghi nhìn cô ấy, không nhận lấy tấm thẻ ngân hàng kia: “Đây là số tiền gửi lúc trước sao? Em mang theo con gái, khó khăn lắm mới gửi được chút tiền này, anh không thể lấy được”
Vương Kỳ kéo tay anh ta tới, trực tiếp nhét thẻ ngân hàng vào lòng bàn tay anh ta: “Đây là bố vừa mới cho em, bảo là quà tân hôn ông ấy cho chúng ta. Anh nhận lấy đi!”
“Chú Vương chú chút không tự tin hỏi thật sự không chê anh sao?” La Đức Tín vẫn có Kỳ Thật cũng không phải La Đức Tín không có tự tin, thật sự là ‘Vương Kỳ quá ưu tú.
Vương Kỳ trừng mắt nhìn anh ta: “Đã là lúc này rồi mà anh còn gọi chú Vương sao! Nếu như ông ấy chê anh thì ban nãy đã đưa em đi rồi.
Số tiền này anh cầm trước đi, ngày mai em vẽ một bản vẽ, sau đó anh mau chóng tìm người tới xây nh: Nói rồi, Vương Kỳ lấy thân phân nữ chủ nhân trong nhà ra nhìn quanh sân nhà họ La: “Em muốn bỏ hết mấy ngôi nhà này đi sau đó xây thành một nhà hai tầng, trước và sau nhà đều trồng hoa tươi, anh thấy có được không?”
Giọng điệu cô nhẹ nhàng, trong giọng nói ngập tràn hạnh phúc.