9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1356: Chương 1356




Đôi mắt cậu bé mập lập tức sáng ngời lên, mâm cơm trên tay Lưu Mãn có trứng xào cà chua! Sao vừa rồi cậu bé lại không được ăn, nhất định là cô đặc biệt xào cho bố mẹ.

Cậu bé cũng muốn ăn!

Vì thế, cậu bé lập tức ngoan ngoãn chạy tới phòng ăn ngồi xuống.

Khi Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đi vào nhà ăn, cậu bé mập đã mang đĩa trứng xào cà chua tới trước mặt mình, một tay cầm đũa, một tay cầm bánh bao, dáng vẻ đang chuẩn bị đánh chén!

Vẻ mặt Lục Khải Vũ âu sầu nhìn cậu con trai mập nói: “Vũ Bách, con… vừa rồi chưa ăn cơm sao?”

Lục Vũ Bách ăn một miếng bánh bao, sau đó lại căn một miếng trứng gà, nhồm nhoàm nói: “Ăn rồi, có điều vừa rồi ăn chưa no! Mấy người anh hai cứ cười nhạo con, con chỉ ăn có hai cái bánh bao với một bát cháo bát bảo mà thôi”

“Bố, bố xem, cái bánh bao này nhỏ như vậy, lớp võ thuật của con học tận gần hai tiếng đồng hồ, con đã đói không chịu được rồi!”

Lục Khải Vũ bất đắc dĩ nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần chín giờ tối rồi.

“Con sắp phải đi ngủ rồi, ăn nhiều như vậy sẽ đầy bụng đấy. Còn nữa, con nhìn cả người con đã mập như vậy rồi, được rồi, đừng ăn nữa”

Nói rồi, Lục Khải Vũ quyết đoán tiến lên, đoạt lấy chiếc bánh ba và đôi đũa trong tay cậu bé mập.

Sau đó, anh duỗi tay ra, xách tay cậu bé lên, đưa cậu bé ra khỏi nhà ăn.

“Sắp chín giờ rồi, lên tầng bảo các anh rửa mặt, sau đó lên giường đi ngủi”

Cậu nhóc này mới bảy tuổi mà thôi, nhưng anh suýt nữa thì không xách nổi cậu bé, nếu như còn ăn nữa thì phải làm sao bây giờ?

Là một người bố, Lục Khải Vũ quả thật lo lắng cho tương lai của cậu con trai mập nhà mình.

Cậu bé mập Lục Vũ Bách mới ăn được hai quả trứng gà đã bị bố mình thô bạo ném đi như vậy, chu cái miệng nhỏ ra bất mãn trừng mắt nhìn anh nói: “Đồng chí Lục Khải Vũ, bố thật sự là quá độc ác! Quả thật chủ ở xã thực phong kiến còn độc ác hơn, con là con trai ruột của bố đấy, không ngờ bố lại nhãn tâm ngược đãi con như vậy, còn không cho con ăn no nữa”

Cứ cằn nhãn mãi, cậu bé mập nhìn về phía Mạc Hân Hy, cất bước chuẩn bị tới ôm mẹ.

Thế nhưng, vừa mới bước được một bước đã thấy bố mình duỗi tay ra cầm lấy cây chổi ở bên cạnh.

“Thăng nhóc thối này, bảo ai là đồng chú Lục Khải Vũ hả?”

Cậu bé mập sợ hãi lập tức xoay người, động tác còn nhanh hơn cả thỏ hoang, nháy mắt đã chạy lên tầng hai.

Cậu bé mập nhìn về phía Lục Khải Vũ với vẻ mặt đắc ý, thè lưỡi nói: “Đồng chí Lục Khải Vũ, bố bất công quá, anh năm kêu bố như vậy bố chẳng bảo gì. Thế mà con kêu như vậy bố lại ấy cuống chổi muốn đánh con?”

Nói rồi, cậu bé mập nhìn về phía Mạc Hân Hy với vẻ mặt ấm ức, ra vẻ làm nũng: “Mẹ, mẹ phân xử cho con đi, có phải bố quá bất công với con rồi không!”

Lục Khải Vũ hùng hùng hổ hổ cất bước lên tầng hai.

Cậu bé mập sợ hãi xoay người chạy, trực tiếp trốn ở trong phòng không chịu ra.

Mạc Hân Hy nhịn cười, tiến lên kéo Lục Khải Vũ.

“Ông xã, Vũ Bách vẫn còn là một đứa trẻ, anh đừng so đo với nó.

Em đói rồi, chúng ta ăn cơm đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.