9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1382: Chương 1382




“Lục bảo, em thua rồi, phải giúp bọn anh giặt bít tất” Lục Vũ Lý cười hì hì nói.

Lúc nãy cậu đã thay đồ từ sớm nhưng lại không mang theo giày, chỉ có thể xỏ đôi ủng của em gái, có chút chật chội Lục Vũ Bách vểnh miệng nhỏ lên có chút không vui, còn có chút hiếu kì hỏi: “Các anh làm sao mà ra được? Vì sao lại nhanh như vậy?”

Trong khi nói chuyện, nó cúi đầu xuống liền thấy đôi ủng ngắn trên chân Lục Vũ Lý.

“Anh hai, anh, anh, sao anh lại mang đôi giày này vậy, ồ, em biết rồi chắc chắn là anh giả trang thành cô bé cho nên mới chạy đến đây nhanh như vậy đúng hay không?” Nhóc mập Lục Tử Bách rất nhanh liền đoán ra.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vũ Lý có chút nhịn không được rồi: “Em cứ mặc kệ anh làm sao mà ra được đi, dù sao thì anh cũng là người thứ hai đến đây. “Em là người cuối cùng, vậy thì phải giúp bọn anh giặt bít tất”

Nhóc còn đang muốn nói gì nữa, Lục Tấn Khang đột nhiên giữ chặt nó trốn đến một bên: “Suyt, anh nhìn kìa, đó không phải là chú của anh ba sao? Sao bây giờ chú ấy mới đến chứ!”

Ba đứa Lục Vũ Tuấn nhìn theo hướng mà Lục Tấn Khang chỉ, liếc mắt liền thấy Khúc Lăng Cường ôm một bó to hoa hồng, mặc âu phục mang giày da, vội vã đi tới bên này.

Lục Vũ Tuấn bước nhanh đón: “Chú, sao mà bây giờ chú mới đến chứ? Mấy người cô giáo Dương đâu rồi?”

Khúc Lăng Cường nhìn thấy nhóc thì có chút kinh ngạc nói: “Vũ Tuấn, sao cháu lại ở chỗ này?”

Lục Vũ Lý bước nhanh tới: “Tam bảo lo cho chú, cố ý đến cổ vũ cho chú đấy. Chỉ là..” Nhóc nhíu nhíu mày: “Chuyện quan trọng như vậy, sao chú Khúc lại đến trễ vậy chứ?”

Lục Tấn Khang nhìn đồng hồ, đã nhanh gần đến cận sáu giờ rồi, phim cũng sắp kết thúc: “Đúng vậy đó, chú Khúc, chú đến quá muộn”

Khúc Lăng Cường nhìn thoáng qua cửa lớn rạp chiếu phim, thở dài: “Công ty đột nhiên có việc, sau đó trên đường lại bị kẹt xe, cho nên…”

Anh ta còn chưa nói xong, Lục Tử Bách liền nặng nề thở dài: “Xem ra, cô giáo Hoàng và chủ nhiệm Vương quả thật rất có duyên, đến cả ông trời cũng không chịu giúp cho chú.”

Trên mặt Khúc Lăng Cường lộ ra chút cô đơn.

Rất nhanh sau đó phim đã kết thúc. Hoàng Ánh Tuyết và chủ nhiệm ‘Vương từ bên trong đi ra, hai người một đường cười cười nói nói, giống như là đang thảo luận kịch bản phim.

Lục Vũ Tuấn đẩy anh ta: “Chú à, nhanh đi, dũng cảm một chút”

Khúc Lăng Cường căn răng một cái, ôm hoa hồng trực tiếp đi qua, sau đó ngay trước mặt đám người đang ra khỏi rạp chiếu phim, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Hoàng Ánh Tuyết.

Trong ánh mắt tràn đầy chân thành, thâm tình cùng nóng rực: “Ánh Tuyết, xin lỗi, cuộc sống của anh đã từng rất loạn, không có thể nào.

cho em một cuộc sống tốt. vì vậy anh đã từ chối em, làm em bị tổn thương. Bây giờ, Ánh Tuyết, anh đã có năng lực cho em được hạnh phúc, hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, để cho anh dùng cả đời để đền bù những sai lầm mà anh đã từng gây ra”

“Anh yêu em, Ánh Tuyết, từ ba năm trước anh đã bắt đầu yêu em, phần tình cảm này anh chưa hề quên. Cho anh một cơ hội đi!” Nói xong, Khúc Lăng Cường lấy chiếc nhẫn kim cương tỉnh xảo, mở ra trước mặt Hoàng Ánh Tuyết.

Hoàng Ánh Tuyết nằm mơ cũng không nghĩ tới Khúc Lăng Cường vậy mà sẽ cầu hôn cô rầm rộ như vậy ở trước mắt bao người.

Cô vẫn luôn cho rằng người mà Khúc Lăng Cường yêu, không bỏ xuống được người là bạn gái trước đây của anh Đào Lệ Mẫn. Chưa từng nghĩ tới Khúc Lăng Cường sẽ yêu mình.

Giờ khắc này, Hoàng Ánh Tuyết trực tiếp ngây người ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.