9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1403: Chương 1403




Lục Tấn Khang nhàn nhạt nói: “Anh cả, anh nói sai rồi, em nhớ rõ có một người, vóc dáng không cao, vừa béo lại vừa xấu, kỹ thuật diễn xuất lại rất tốt, năm trước không phải bởi vì làm trò cười mà được cư dân mạng phong làm ảnh đế sao?

Lục Vũ Tuấn giả bộ ra vẻ bừng tỉnh: “Ồ, em biết rồi, anh hai muốn đi theo con đường xấu xí ục ịch đó sao!”

Vẻ mặt Lục Vũ Bách khó hiểu: “Vì sao chứ? Anh hai rõ ràng trông cũng được, vì sao phải đi theo con đường xấu xí ục ¡ch đó chứ?”

Mấy anh chị em hùa vào trêu chọc Lục Vũ Lý.

Lục Vũ Lý mở to hai mắt: “Các người có phải anh em của tôi không vậy”

Mấy đứa nhỏ bên cạnh nhăn mặt, trăm miệng một lời nói: “Không phải”

Lục Vũ Lý run tay chỉ chỉ: “Các người, các người..”

Sau đó, cậu bé thấy một em gái đứng ở bên cạnh ngoan ngoãn nhìn ba người họ.

Vì thế đi tới ôm lấy cổ cô bé: “Ai thèm chơi với đám nhóc thối các người, vẫn là các em gái tốt với tui nhất”

Mộc Lam trực tiếp đẩy cậu bé ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Anh hai, tay anh vừa chạm vào con sâu lớn kia, thật ghê tởm, đừng có mà chạm vào.

em”

Vũ Tuệ bĩu môi trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Chẳng trách Bạch Ức Chi ghét anh. Anh hai anh tự luyến quá rồi. Đi, chị Tư Nhã, chúng ta đi tìm Niệm Đơn chơi đi”

Nói rồi, ba bé gái làm lơ cậu bé, trực tiếp đi tới trước mặt Vương Niệm Đơn nói: “Niệm Đơn, vòng hoa trên đầu em thật xinh đẹp, làm như thế nào vậy?”

“Mấy chị cũng thích sao? Đi, em đưa mọi người đi hái hoa” Vương Niệm Đơn thật nhiệt tình.

Lục Vũ Lý lại một lần nữa vì tự luyến mà bị mọi người cô lập.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy lúc này cũng vừa tới, bọn họ thấy vẻ mặt hạnh phúc của Vương kỳ, cũng thấy con trai đẹp trai đang bị cô lập.

Lục Vũ Lý vốn dĩ cho rằng bố mẹ mình nhìn thấy mình cô đơn sẽ tới an ủi mình.

Thế nhưng không ngờ bố mẹ lại không thèm nhìn cậu bé, trực tiếp đi tới trước mặt dì Vương Kỳ.

Nhà của dì Vương Kỳ đã xây xong, dựa theo ý của cô ấy, xây dựng theo phong cách phương tây. Cô ấy và La Đức Tín đã mở tiệc rượu đơn giản trong thôn vào tháng chạp năm ngoái.

Sau khi qua hết cuối năm nay, dẫn theo Vương Niệm Đơn đến châu Âu một chuyến, gặp mẹ của Vương Kỳ.

Đồng thời làm xong tất cả các thủ tục liên quan, sau đó trở về lại Hà Thành lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Bây giờ Vương Kỳ được La Đức Tín cưng trong lòng bàn tay, cuộc sống trôi qua vô cùng hạnh phúc, da dẻ cả người mịn màng hồng hào, thoạt nhìn so với lúc trước còn trẻ ra hơn mấy tuổi.

“Tổng giám đốc Lục, bà Lục, đã lâu không gặp” Cô ấy nhìn Lục Khải ‘Vũ cùng Mạc Hân Hy cười dịu dàng một tiếng.

Mạc Hân Hy bước tới phía trước, nắm chặt tay cô ấy: “Vương Kỳ, đã lâu không gặp, da dẻ của cô thật tốt nhỉ! Trông giống như một cô bé mới hơn hai mươi tuổi thôi.”

Vương Kỳ có chút ngượng ngùng: “Bà Lục, cô nói vậy là đang trêu chọc tôi sao? Bây giờ tôi cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi”

“Suyt… Tuổi của phụ nữ không thể tùy tiện nói lung tung đâu nha!”

Mạc Hân Hy nhìn Lục Khải Vũ một chút, lại nhìn sang Lục Vũ Lý đang cô đơn buồn bã đứng ở bên cạnh, vẫn nhìn chằm chảm vào cô.

Vương Kỳ bị cô làm cho phì cười: “Bà Lục à, Đức Tín bảo tôi mời mọi người đến nhà tôi ăn bữa cơm tối, mọi người vẫn còn chưa từng tới thăm ngôi nhà mới của chúng tôi mà, phải không? Vậy bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người qua đó, cô thấy thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.