“Thật sao? Xem ra gia giáo nhà họ Lục cũng thật tốt!” Chín người con nhà họ Lục đã đến trước bảng thông báo của trường với danh sách xếp lớp trước mắt và những cuộc thảo luận sôi nổi của mọi người. Ngay sau đó họ đã tìm thấy tên của chính mình.
Lần này không phải tất cả bọn họ đều học cùng một lớp.
Chỉ có Lục Vũ Bách và Lục Vũ Tuấn là may mắn được xếp vào cùng một lớp.
Lục Vũ Lý nhìn thấy tên của mình ở lớp 6.5, vì vậy cậu liền đeo cặp sách đi tìm phòng học.
Khi đến cửa lớp, cậu nhìn lên bảng chỉ dẫn trên lớp, đúng thật là khi lớp 6.5 chuẩn bị đi vào, có người phía sau bởi vì vội vàng chạy mà không kịp dừng chân liền đâm thẳng lên người cậu.
“Tôi xin lỗi!” Giọng nói trong trẻo và quen thuộc của một cô gái vang lên.
Lục Vũ Lý quay đầu lại đúng lúc nhìn thẳng vào mắt cô gái.
“Bạch Ức Chi? Sao lại là cậu?” Vẻ mặt cậu kinh ngạc như khi nhìn thấy ma.
Bạch Ức Chi cũng không hơn gì cậu, chỉ tay về phía cậu: “Lục, Lục Vũ Lý, sao cậu lại ở đây?” Sau khi Lục Vũ Lý khôi phục bình tĩnh, khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Tại sao tớ không thể ở đây? Tớ là học sinh mới của lớp này, tớ đến đây để báo danh!” Bạch Ức Chi ôm lấy lồng ngực: “Cậu, cậu cũng được phân vào lớp này à?” Trời ơi, sao cô xui xẻo thế này, cô bé đã ở cậu nhóc này sáu năm rồi, tưởng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cậu ta khi lên cấp 2, tại sao hai người họ vẫn học chung một lớp!
Đây là số phận gì thế này!
Bạch Ức Chi rất đau lòng, đẩy cậu ta ra một cách đau bưồn rồi bước vào lớp.
“Này Bạch Ức Chi, cậu có vẻ không vui khi gặp tớ vậy?” Lục Vũ Lý cố ý đi theo, mặt dày nói.
Vì là ngày đầu tiên đi học và giáo viên vẫn chưa sắp xếp vị trí, Bạch Ức Chi đã thản nhiên ném cặp sách lên bàn và nhìn chằm chằm vào Lục Vũ Lý: “Em trai à, con mắt nào của em thấy chị không vui vậy, có thể được phân cùng lớp với em trai ngoan, chị em rất vui mừng đó!” . Ngôn Tình Tổng Tài
“Bạch Ức Chi, cậu, cậu gọi ai là em trai đấy! Ai là em trai của cậu? Tớ cảnh cáo cậu, theo như hộ khẩu thì tớ hơn cậu một tháng, theo tuổi của tớ, cậu nên gọi tớ là anh trai như Vũ Tuệ và những người khác” Lục Vũ Lý tức giận, duỗi ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Bạch Ức Chỉ.
Bạch Ức Chi cố ý nhẹ nhàng cười với cậu ta: “Lục Vũ Lý, cậu quên rồi à, khi ở La Trại Câu ai đã nói là, chỉ cần tớ đuổi kịp cậu ấy, thì cậu ấy sẽ gọi tớ là chị gái. Em trai ngoan? Em nhanh vậy đã quên rồi sao? Em thuộc họ cá vàng à?”
Lục Vũ Lý bị nụ cười tươi như hoa của cô bé làm giật mình: “Cậu, cậu, coi như cậu thắng, đàn ông không tranh giành với phụ nữ!” Nói xong, cậu tức giận xách cặp đi tìm chỗ ngồi xa nhất so với Bạch Ức Chi rồi ngồi xuống.
Bạch Ức Chi nhìn lại cậu ta và ngồi xuống với vẻ mặt tự hào.
Ngày tháng trôi nhanh trong ồn ào.
Ở trường trung học cơ sở, các em nam và nữ ở tuổi vị thành niên đã bắt đầu có một số tình cảm chớm nở.
Các bé Bảo của nhà họ Lục đã lần lượt nhận được nhiều bức thư tình và quà tặng khác nhau kể từ khi học cấp hai.
Trong số đó, trong đêm hội mừng năm mới của trường, một điệu nhảy gây sốc cho khán giả của Lục Vũ Lý là khiến mọi người chú ý nhất.
Cậu cũng nhận được nhiều thư tình và quà nhất.
Ba năm trôi qua nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt, các bé Bảo đã lên lớp chín rồi, thiếu niên mười bốn lăm tuổi toàn thân toát ra ánh sáng chói mắt.