9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 146: Chương 146




Lục Khải Vũ không nói gì cà, chi im lăng nhìn anh ấy một hồi mới lên tiếng: “Hân Hy thật may mắn khi có một người bạn như anh.”

Lý Duy Lộc không chắc chắn hỏi: “Vậy tiếp theo Chủ tịch Lục sẽ làm gì?”

Lục Khải Vũ suy tư một lúc rồi ngẩng đầu, giọng điệu kiên định: “Bất kể cô ấy đã trải qua chuyện gì, từ nay về sau, chỉ cần có Lục Khài Vũ tôi thì tôi sẽ không để cô ấy phải chịu thêm một chút tổn thương nào nữa. Cả đời này Lục Khải Vũ tôi chỉ có một mình cô ấy.”

Giọng điệu và vẻ mặt kiên quyết của anh rất được lòng Lý Duy Lộc. Lý Duy Lộc vỗ vai anh: “Chủ tịch Lục, được lắm, Lý Duy Lộc tôi khâm phục anh. Anh cần tôi giúp gì thì cứ nói.”

“Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Hân Hy ngày hôm qua. Tâm trạng của cô ấy rất tệ kể từ hôm qua.””Chuyện này…” Lý Duy Lộc ngày ngắn cả người.

Anh phải nói chuyện này như thế nào đây? Mặc đủ Lục Khải Vũ đã chứng minh cả đời này anh ta chỉ cần một mình Hân Hy, nhưng anh không biết bây giờ Hân Hy có thái độ gì với Lục Khải Vũ.

Nếu nói nhấm thì với tính cách của Hân Hy, cô ấy sẽ giết anh mất. Thấy Lý Duy Lộc do dự, Lục Khải Vũ cau mày: “Sao vậy, không thể nói à?”

“Không phi..” Đại não của Lý Duy Lộc cấp tốc làm việc, dốc sửc nghĩ lý do để nói cho qua.

“Chuyện là thế này, Chủ tịch Lục, hôm qua sau khi cảnh sát bắt được băng nhóm tội phạm buôn bán phụ nữ và trẻ em, bọn buôn người lừa bán Hân Hy trước kia bị mắc lưới, Hân Hy đã tới đồn cảnh sát nên… cô ấy bị tụt càm xúc cũng là chuyện bình thường, mong Chủ tịch Lục có thể hiểu cho cô ấy.” Lý Duy Lộc cúi đầu mãi vì không dám nhìn Lục Khải Vũ, SỢ anh phát hiện ra manh mối.

Lục Khài Vũ suy tư: “Thì ra là thế!”

Thào nào từ hôm qua, thái độ của cô ấy đối với anh đột nhiên trở nên rất lạnh nhạt, cứ phải vạch ra ranh giới với anh thôi!

Trong lòng cô ấy hẳn đang rất khó chịu, rất cầnmột người an ủi. . Đam Mỹ Sắc

Lúc này Lục Khải Vũ có chút hối hận, hôm qua anh nên ôm cô, an ủi cô mới phải.

Thấy anh không nói lời nào, Lý Duy Lộc thử hỏi: “Chủ tịch Lục, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Công ty của tôi còn một đồng việc đang chờ tôi xử lý kia!”

Anh phải nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này. Lục Khải Vũ là một con cáo, lỡ như nói sai một câu đề anh ta bắt được manh mối, Mạc Hân Hy giết anh là cái chắc.

Khi thấy Lý Duy Lộc sắp đi, Lục Khải Vũ vội đứng dậy tiễn anh ấy ra cửa: “Hôm nay cảm ơn Chủ tịch Lý đã giải thích nghi hoặc giúp tôi.”

Đột nhiên được ông lớn tàn nhẫn vô tình trong giới kinh doanh nói cảm ơn, Lý Duy Lộc không quen cho låm, thể là vội vàng cười xòa: “Chuyện nhỏ là thôi, Chủ tịch Lục xin dừng bưoc.”

Sau khi bước ra khỏi cao ốc của tập đoàn nhà họ Lục, Lý Duy Lộc tho dài sở lên trán minh, không ngờ mình toát cả mổ hôi lạnh.

Anh ấy lên xe rối gọi cho Mạc Hân Hy.

“Lý Duy Lộc, có chuyện gì không?” Giọng MạcHân Hy vang lên từ đầu dây bên kia,

“À, hôm nay em có rành không?”

“Em đang đi mua đồ ăn ở siêu thị nè! Em đã gọi điện nhờ chị dâu cả trưa nay đón Minh Húc và Vũ Tuệ rồi. Em nhớ chủng nên muốn về thăm.”

“Đúng lúc anh có chuyện muốn nói với em, nói qua điện thoại không được rõ, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi!”

“Vâng, em sắp về nhà rồi” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Mạc Hân Hy không còn suy sụp nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.