9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1470: Chương 1470




Nhưng, những lời này, cô ấy lại không hề nói ra.

Vì cô ấy biết dù có nói ra thì cũng chẳng ai tin.

Những người bạn học khi nấy thảo luận, căn bản không hề nghe cô ấy giải thích.

Hàn Tương Trúc nghiến răng, vật lộn chuẩn bị từ mặt đất đứng lên, nhưng vết thương ở đầu gối đau đến nỗi khiến cô ấy phải cắn chặt môi.

Cô ấy tự nhủ, đừng quan tâm đến những lời bàn tán của những người kia, dũng cảm đứng lên và đối mặt với mọi thứ.

Ngay khi cô ấy mạnh mẽ đứng dậy, sẵn sàng đẩy đám đông ra và rời khỏi sân tập.

Cô cảm thấy cơ thể mình đột nhiên vụt lên không trung.

“A.P Không chỉ bản thân cô, mà những học sinh xung quanh khi nấy cười nhạo cô ấy cũng trừng lớn mắt, hét lên.

Trong miệng họ, Lục Vũ Tuấn, cậu chủ đẹp trai của nhà họ Lục, không biết từ khi nào đi tới sau Hàn Tương Trúc, liên khom lưng bế cô ấy lên.

Sau đó, với vẻ mặt thờ ơ, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, cậu ôm cô ấy đi về phía phòng y tế.

Hàn Tương Trúc căng thẳng thấp giọng cầu xin: “Anh Vũ Tuấn, mau thả em xuống. Có rất nhiều người đang nhìn chúng tat” Cô ấy lén lút liếc nhìn xung quanh, lúc này hầu như tất cả mọi người trên sân tập đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Ánh mắt của một số nữ sinh rất đáng sợ, như muốn kéo cô ấy ra khỏi vòng tay của Lục Vũ Tuấn, đánh cho cô ấy một trận nhớ đời.

Hàn Tương Trúc bất giác nắm chặt tay thành nắm đấm, lại khẩn cầu: “Anh Vũ Tuấn, em, em có thể tự mình đến phòng y †ế. Anh mau thả em xuống.” Cô ấy đang ở trong vòng tay của Lục Vũ Tuấn, khoảng cách giữa hai người rất gần, Lục Vũ Tuấn có thể cảm nhận được rõ ràng sự hồi hộp của cô ấy. Nhưng cậu không có ý định thả cô ấy xuống.

“Chảy máu rồi, em có chắc mình tự đi được không?” Giọng cậu lạnh lùng, thoáng lộ ra chút không vui.

Hàn Tương Trúc vô thức cắn chặt môi dưới: “Em có thể tự mình đi được!”

“Sợ Lạc Vinh Quyết hiểu lầm sao?” Lục Vũ Tuấn không thả cô ấy xuống, ngược lại hỏi một câu có vẻ rất kỳ lạ với Hàn Tương Trúc.

“A…?’’ Hàn Tương Trúc không quay đầu lại.

“Không phải cậu ta chỉ biết đọc thuộc lòng vài bài thơ thôi sao? Có gì tốt chứ?” Giọng Lục Vũ Tuấn vẫn nhàn nhạt, lạnh lùng, rất khác với vẻ dịu dàng thường ngày.

“Anh Vũ Tuấn, em cảm thấy thơ cổ rất đẹp! Anh không cảm thấy vậy sao?” Hàn Tương Trúc chớp mắt, không biết tại sao Lục Vũ Tuấn lại tức giận.

Rất nhanh đã tới phòng y tế.

Hàn Tương Trúc bị trầy xước ở tay và đầu gối, rỉ máu.

Trong lúc bác sĩ đang điều trị cho cô, mấy đứa trẻ khác trong nhà họ Lục cũng vội vã chạy đến.

Vũ Tuệ chạy tới, năm lấy tay cô ấy: “Tương Trúc, sao em bất cẩn như vậy!” Mộc Lam đứng bên cạnh bác sĩ, liếc nhìn vết thương của cô ấy: “Sao lại ngã thành như thế này rồi?” Tư Nhã thân mật hỏi: “Em Tương Trúc, có đau không?” Nhìn thấy bọn họ quan tâm mình như thế nào, Hàn Tương Trúc cảm động: “Không sao, không đau lắm” Bởi vì chỉ là một vài vết trầy xước nên bác sĩ rất nhanh đã xử lý vết thương xong.

Lục Vũ Tuấn muốn đưa cô ấy về nhà, nhưng Hàn Tương Trúc đã chạy tới trước mặt, nắm lấy tay Vũ Tuệ “Chị Mộc Lam, chị Vũ Tuệ, làm phiền mọi người đỡ em về được không?”

“Đương nhiên là được rồi!” Ba cô gái rất cẩn thận đỡ lấy cô ấy.

“Chút nữa chị sẽ gọi điện cho chú Vương, bảo chú ấy qua đón em”Mộc Lam trong khi đỡ cô ấy thân mật nói.

Chú Vương là tài xế được gia đình họ Lục đặc biệt thuê cho mấy đứa trẻ trong nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.