Vương Thanh Bình tức giận cẩm đệm ném Mạc Minh Húc: “Mạc Minh Húc, con ngứa đòn đúng không?”
Ngay lúc này, Lý Duy Lộc bước vào cửa, anh ấy nhanh tay đón lấy chiếc đệm: “Chị dâu, chị lại cãi nhau với Minh Húc à?”
“Chủ hỏi thử nó vừa nói gì đó?”
Lý Duy Lộc nhìn Mạc Minh Húc: “Cháu chọc mẹ nuôi tức giận sao?”
Vũ Tuệ chạy tới, nghiêm túc giải thích: “Anh cháu nói mẹ nuôi bước vào thời kỳ mãn kinh là sẽ thành bà già.”
Lý Duy Lộc không nhịn được cười ra tiếng: “Chị dâu, chị sai rồi, Minh Húc nó nói đúng mà!” Vương Thanh Bình đứng dậy chỉ vào mũi Lý Duy Lộc: “Lý Duy Lộc, chủ cũng ngửa đòn đúng không.Minh Húc nhanh mồm nhanh miệng, không biết thương người khác như thế là do chú dạy cả.” . Cập nhật truyện nhanh tại ++ TrùmTru yện. COM ++
Lý Duy Lộc phản bác: “Sao lại là do em day, do di truyền đó được không?”
Lý Duy Lộc nói xong thì đi đến trước mặt Vương Thanh Bình hạ giọng xuống: “Chị gặp bố nó chưa, bố nó là trai thẳng tiêu chuẩn đó, nói câu nào là khiến người ta tức chết câu đấy.”
Vương Thanh Bình sáng mắt, tỏ vẻ hóng chuyện kéo Lý Duy Lộc đến ban công: “Chủ gặp bố của bọn Minh Húc rồi à? Mặt mũi thể nào?”
Lý Duy Lộc liếc mắt: “Mẹ ơi, em thấy Minh Húc nói quả chuẩn rồi đấy. Chị lớn tuổi rồi nên hay quên, bố của bọn nó là tổng giảm đốc tập đoàn nhà họ Lục, Lục Khải Vũ đó. Mấy hôm trước em đã cho chị xem ảnh của anh ta trên mạng rồi mà.”
Vương Thanh Bình bất mãn nhéo tai anh ấy: “Chủ nói ai lớn tuổi hả? Ảnh chụp với người thật sao giống nhau được?”
“Chị dâu, em sai rồi, chị mau buông tay ra đi, đau
Vương Thanh Bình thấy Lý Duy Lộc cầu xin tha thứ em.” mới buông tay.
Vương Thành Bình quay đầu về phía phòng bếp,hdi lo lắng: “Haiz, thật ra trẻ con phải sống với bố mẹ ruột của mình mới hạnh phúc nhất. Có điều bố của bọn Minh Húc quá mức xuất sắc, anh ta quá rực rỡ nên sợ rằng anh ta sẽ ghét Hân Hy mất.”
Lý Duy Lộc nhanh miệng nói: “Chị đoán sai rối, bây giờ ngược lại là Hân Hy ghét người ta đó.”
Vương Thanh Bình nghe thể thì lập tức có hứng thủ: “Chủ kể chị nghe thử xem.”
Vì thế cái miệng rộng của Lý Duy Lộc đã kể lại chuyện Lục Khải Vũ tới tìm anh ấy lúc sáng cho Vương Thanh Bình nghe.
Vương Thanh Bình vỗ chân: “Một người đàn ông xuất sắc như thế là bố ruột của tụi nhỏ, sao Hân Hy lại do dự chứ? Chi phải đi khuyên nó mới được.”
Lý Duy Lộc vội vàng giữ Vương Thanh Bình lại: “Bà chị của em di, chị đừng quậy nữa được không? Chuyện tình cảm thì phải để Hân Hy tự xử lý. Nếu như em ấy không thích Tổng giám đốc Lục thi chắc em ấy có lý do của mình, dù sao chúng ta cũng đầu phải là người sống cuộc đời của em ấy đâu, chúng ta không thể hiểu được suy nghĩ của em ấy.”
Trong phòng bếp, Mạc Minh Húc thành thật giúp Mạc Hân Hy gọt khoai tây, bóc tôi.
“Minh Húc à, con nhất định phải học nấu ăn, nhưthế thì sau này con gái mới thích con được. Lúc vợ con mệt mỏi con cũng có thể làm vo con vui vẻ và thoải mái.” Mạc Hàn Hy day con trai mình.
Mạc Minh Húc ngẩng đầu liếc cô một cái: “Mẹ, mẹ nghĩ hơi xa rồi.”
“Sao mẹ lại nghĩ xa chứ, đàn ông có thể nấu ăn rất hấp dẫn, nhất định con gái đều thích như vậy.” “BỔ của con, không phải, ý con là Tổng giám đốc
Lục nấu ăn được không?”
“Chuyện này à…” Mạc Hân Hy suy nghĩ một chút, hình như cô chưa từng thấy Lục Khải Vũ vào bếp bao giờ.
“Chắc là không đâu.”
“Vì thể nên me mới không thích ông ấy sao?” Mạc Minh Húc đột nhiên thốt lên.