9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1493: Chương 1493




“Anh Vũ Lý, anh đợi đó, em sẽ lập tức qua ngay!”

Một biểu tượng cảm xúc phấn khích được thêm vào cuối câu nói.

“Anh hai, anh bây giờ mau đến đại sảnh khách sạn đợi cô †a đi, sau đó đưa cô ta đến đây”

Nói xong, cậu quay lại nhìn anh cả Lục Minh Húc: “Anh cả, bây giờ anh hãy cắt hết thiết bị giám sát ở La Trại Câu đi”

Lục Minh Húc nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh có phần dị thường của Lục Tấn Khang lúc này: “Ngũ Bảo, em muốn làm gì? Đây là tài sản của nhà họ Lục chúng ta. Em mới mười lăm tuổi, tương lai còn rất dài. Nếu như gây ra án mạng, không chỉ em, mà toàn bộ tập đoàn nhà họ Lục cũng sẽ bị ảnh hưởng”

Bảo Châu biết Lục Bảo Lục Tấn Khang là người như thế nào, mấy anh em bọn hộ đều rất rõ ràng.

Tuy nhiên, nếu cậu em trai hấp tấp làm điều gì đó liều lĩnh vì Bảo Châu, vậy thì cậu với tư cách là một người anh trai tuyệt đối sẽ không cho phép.

Đánh gãy hay tàn phế cũng không sao, nhà họ Lục giải quyết được, nhưng giết người thì không được!

Đương nhiên Lục Tấn Khang sáng suốt biết anh cả của mình đang lo lắng điều gì, khóe miệng tràn ra một tia giễu cợt: “Anh cả, yên tâm, để bọn họ chết như vậy. Đối với bọn họ không phải là quá hời rồi sao? Em muốn bọn họ sống không bằng chết!”

Lục Vũ Tháp chưa từng nhìn thấy người em trai như vậy bao giờ, anh bước tới, nắm tay em trai mình: “Ngũ Bảo, em bình tĩnh đi, đừng làm anh sợ. Chuyện quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là tìm Bảo Châu”

Lục Tấn Khang võ vỗ mu bàn tay của Lục Vũ Tháp: “Anh Tứ, yên tâm, em tự có chừng mực.”

Sau đó cậu lại nhìn Lục Vũ Lý: “Anh hai, Tôn Mỹ Dao có lẽ sẽ lập tức tới đây, anh mau đi đi, bọn em ở đây chờ anh! Nhất định phải đưa cô ta đến đây. Bọn em đều tin tưởng anh, có khả năng này!”

Lục Vũ Lý liếc nhìn em trai mình một cái, vô cùng rất bất mãn, sau đó nặng nề thở dài: “Ngũ Bảo, anh thật sự thua em rồi. Nhớ kỹ, lần này anh trai em đã hy sinh nhan sắc vì em đấy!”

Cậu còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Lục Vũ Bách trực tiếp sốt ruột đẩy ra cậu một cái: “Mau đi đi, đừng than thở nữa”

Lục Vũ Lý bước ra khỏi tâng hầm với vẻ mặt thảm thương.

Quả nhiên, cậu vừa lên cầu thang, đi tới sảnh, liền nhìn thấy Tôn Mỹ Dao mặc bộ đồ thể thao mùa hè màu tím nhạt giống bộ mà Bảo Châu mặc lần trước, buộc tóc đuôi ngựa chạy vào sảnh khách sạn.

Trong đầu Lục Vũ Lý lúc này chỉ có bốn chữ, “Xấu xí học đòi”.

Thành thật mà nói, Tôn Mỹ Dao trông thực sự không đẹp, và thậm chí có thể dùng từ ‘xấu’ để hình dung.

Tôn Mỹ Dao vừa nhìn đã thấy cậu, trực tiếp giang hai tay ra bổ nhào tới.

“Mẹ nó!”Lục Vũ Lý hét lên trong lòng, vội vàng chạy sang một bên để tránh móng vuốt ma quỷ của con bé.

Tôn Mỹ Dao không đứng vững, cả người đập thật mạnh xuống đất.

Lục Vũ Lý theo bản năng muốn nhấc chân đá lên, nhưng khi vừa nhấc chân, cậu chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình là lừa Tôn Mỹ Dao xuống tầng hầm, không được đánh cô ta ở đay.

Vì vậy, cậu vô cùng không tình nguyện nhanh chóng thu hồi cái chân muốn đá lên người Tôn Mỹ Dao, sau đó, tử trong túi móc ra cái găng tay dùng một lần đeo lên, lúc này mới cố nén hướng đến chỗ con bé đang kích động, khom lưng kéo con bé lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.