9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 153: Chương 153




Mạc Hân Hy, không ngờ rằng cậu lại giấu giếm chuyện đã kết hôn với Tổng giám đốc Vũ lâu

Ngay lập tức, tiếng cãi vã ồn ào của bọn họ thu hút rất nhiều người. Bởi vì bây giờ, Lý Huệ Phương và Vương Hải Phong đều là công chức của trường đại học Đại Bắc, cho nên, có rất nhiều sinh viên của trường Đại Bắc biết bọn họ.

Vương Hải Phong cảm thấy hơi mất mặt, nhưng lại không dám nói gì thêm, chỉ có thể khuyên giái: “Bây giờ chúng ta đã có con rồi, còn phải nói chuyện trước kia làm gì nữa. Đi thôi, chúng ta trở về nào”

Lý Huệ Phương không nghe lời, không chịu buông tha chỉ vào Mạc Hân Hy: “Sao thế, nếu như không có con, anh còn muốn người đàn bà hư hỏng này hay sao? Vương Hải Phong, anh thật là hèn hạ. Nhưng cô ta cũng chi có thế mà thôi, gây gò yếu đuối, không có mặt mũi xinh đẹp, không có vóc dáng, còn không biết là loại con gái đã từng ngủ với biết bao nhiêu người.

Trừ khi là một kẻ ngu, nếu không thì chẳng có người đàn ông nào muốn có cô ta cả.”

Số người đứng tụ tập ở cổng trường càng nhiều, Mạc Hân Hy híp mắt lại. Lúc Lý Huệ Phương chuẩn bị ra tay dạy dỗ cô, sau lưng bồng truyền đến một giọng nam trầm, âm thanh đầy truyền cảm: “Bà xã, sao em lại ở đây, hại anh phải đi tìm.”

Cô không xác định được là ai, vừa xoay người đã thấy Lục Khải Vũ nhàn nhã đi ra từ trong đám người.

Hôm nay, anh mặc một chiếc áo màu trắng, quần jean màu xanh da trời, cả người nhìn giống như một người mẫu bước ra từ trong tạp chi.

Xung quanh bắt đầu có những cô gái kêu lên: “Trời ạ, anh ấy là ai? Đẹp trai quả vậy.”

“Tôi biết, tôi biết này. Anh ấy chính là Tổng giám đốc của Tập đoàn nhà họ Lục, Lục Khải Vũ” Có cô gái hưng phấn nói. “Lục Khải Vũ? Đã từng là hot boy, nam thần trong lòng tất cả các cô gái của trường Đại Bắc chúng ta đó sao?”

“Đúng đúng đúng, chính là anh ấy. Tôi đã từng xem đoạn video phỏng vấn anh ấy ở trên mạng “Ôi trời ơi, Lục Khải Vũ tới trường học của chúng ta làm gì nhỉ?”

Nghe đám người xung quanh bàn tán xôn xao, đã nhiều năm như vậy rồi, Mạc Hân Hy lại một lần nữa cảm thấy phục sát đất với sức hấp dẫn của hot boy trường Lục Khái Vũ. Lục Khải Vũ đi đến sau lưng cô, ôm lấy eo cô một cách tự nhiên, vẻ mặt ân cần hỏi han: “Vợ yêu à, ai chọc tức em vậy?” Nói xong, anh nhìn về phía Lý Huệ Phương và Vương Hải Phong.

Cả người Lý Huệ Phương đều cảm thấy mơ hồ, cô chỉ vào Lục Khải Vũ, lắp bắp nói: “Anh, anh, cậu, cậu ấy là vợ của anh sao?”

Lục Khải Vũ nhíu mày một cái: “Đúng vậy, sao thế, có vấn đề gì sao?”

Trong đám người lại xôn xao một lần nữa. “Trời a, Lục Khải Vũ đã kết hôn rồi à.”

“Đúng vậy, người vừa bị cô Phương măng lại chính là vợ của Tổng giám đốc Vũ.”

“Ai dà, mắt nhìn người của Tổng giám đốc Vũ cũng kém quá “Kém là kém thể nào? Cậu nhìn cho kỹ đị, cô gái kia chính là kiến trúc sư nổi tiếng Lam Hiểu đó.”

“Lam Hiếu, thật ư, thật sự là cô á?”

“Vậy những lời mà vừa rồi cô Phương màng cô ấy là sao?”

“Những lời đó nhất định là không phải sự thật rồi. Cô Phương là người như thể nào, mọi người còn không biết sao.

Nhờ quan hệ mới vào được thư viện, nhưng mỗi lần tớ đi mượn sách cô ấy đều xị cái mặt ra. Nếu không phải là đang nói luyên thuyên về chuyện của người khác thì lời của cô ấy làm sao có thể tin được.”

“Tổng giám đốc Vũ và Kiến trúc sư Lam Hiểu, tôi phải chụp một tấm hình rồi đăng lên Facebook mới được. Đây chính là dáng vẻ của tình yêu đẹp nhất mà.” Có người rút điện thoại di động ra rồi bắt đầu chụp.

Mạc Hân Hy cố ý kéo tay Lục Khải Vũ: “Lý Huệ Phương, dù sao thì chúng ta cũng là bạn học cũ nên những lời vừa rồi của cậu tớ cũng không so đo làm gì. Nhưng nếu như còn có lần sau thì cậu và Vương Hải Phong đừng mong được sống yên ổn Bắc Đại nữa.”

Vương Hải Phong vội vàng kéo Lý Huệ Phương rồi nói xin lỗi: “Hân Hy, Tổng giám đốc Vũ, thật sự xin lỗi hai người nhiều nhé. Cô ấy đang mang thai nên tâm trạng không ổn định, hai người đừng để ý nha.”

Vẻ mặt Lý Huệ Phương đầy ghen tị: “Mạc Hân Hy, không ngờ rằng cậu lại giấu giếm chuyện đã kết hôn với Tổng giám đốc Vũ lâu như vậy. Tổng giám đốc Vũ, nhất định là anh không biết rồi. Năm đó, Mạc Hân Hy từng bị lừa bán.”

Cô ta còn chưa kịp nói xong, Vương Hải Phong đã sợ hãi, vội vàng bịt miệng cô ta lại: “Xin lỗi hai người nhé, chúng tôi đi trước đây.” Sau đó, anh ta lôi Lý Huệ Phương đi.

Lục Khải Vũ là hạng người gì, e răng toàn bộ Hà thành này đều biết. Nếu như đắc tội với anh thật thì hai người họ đừng mong sống yên ổn ở Bắc Đại nữa.

Nhìn thấy Vương Hải Phong rất biết điều, Lục Khải Vũ cũng không nói gì nữa. Loại người thấp kém chi quen ninh bo này, anh chi cảm thấy khinh thường. “Tại sao anh lại ở đây?” Mạc Hân Hy khó hiểu. Cô muốn rút tay minh lại nhưng Lục Khải Vũ lại không chịu buông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.